Quan Môn


Cho nên trong quá trình Diệp Khai được điều tới thành phố Long Thành nhậm chức, lão Diệp gia chỉ trầm mặc, cùng không tỏ thái độ gì rõ ràng.
Mà theo thực tế mà nói, đám người Cố lão cùng Trần Chiêu Vũ cũng thấy được điều này, cảm thấy lão Diệp gia cũng không hy vọng Diệp Khai quá mức nổi bật, cho nên mới ngầm đồng ý bọn họ ra tay. Bằng không mà nói thì bọn họ làm gì cũng chẳng động vào được Diệp Khai.
Thế nhưng ý kiến của Diệp Khai lại khác với ý kiến của mình, hắn cảm thấy tuổi của hắn chính là một ưu thế, dù có va chậm gì cũng không có vấn đề. Mà có lão Diệp gia là chỗ dựa sau lưng thì cũng chẳng sợ có người âm thầm ra tay hãm hại mình. Nếu quyết đấu chính diện mà nói thì tin rằng chẳng có mấy người có khả năng làm cho hắn chịu thiệt.
Coi như là ngầm đấu đá thì Diệp Khai cũng bình thản không lo sợ. Bởi vì hắn không chỉ có đám nhân viên tình báo ủng hộ, đồng thời còn có thể điều động nhân viên hành động để chấp hành, ưu thế này cường đại tới mức có thể nghịch thiên, không ai có thể vượt qua được.
- Con nói xem xem, con bây giờ đã có được mục tiêu gì?
Diệp Tử Bình trầm tĩnh lại, thuận tay moi lấy một điếu thuốc, ngậm trong mồm, miệng vừa nói, tay móc một cái máy lửa châm thuốc.
- Người của lão Cố ở trong một huyện dưới đấy thành phố Long Thành ngầm chiếm lấy năm cái mỏ than, giá trí sản lượng một năm khoảng ngoài hai tỷ.
Diệp Khai đáp lại:
- trước đó không lâu, đúng khoảng thời gian con chuẩn bị lên chức gần hai tháng có gây ra một vụ án mạng, con số cũng lên tới chừng hơn năm mươi người. Xảy ra chuyện xong, bọn họ trực tiếp lấp cái mỏ đó lại luôn.
- Xảy ra chuyện lớn như thế, sao lại không có chút tin đồn nào lọt ra bên ngoài?
Diệp Tử Bình nghe xong, có chút kinh ngạc hỏi lại.
Nếu là chỉ là sự cố về an toàn lao động, tình huống bình thường cũng sẽ không được truyền thông chính thức đưa tin. Nhưng báo địa phương hay truyền thông địa phương nhất định phải đăng tin chứ, phải làm cho lãnh đạo cấp trên biết rõ chuyện này, nếu không thì một khi việc này bị vạch trần ra, tình huống có thể bị động hơn rất nhiều.
Nhưng là Diệp Tử Bình với tư cách là một trong những lãnh đạo cấp cao, rõ ràng Diệp Tử Bình lại không biết gì về chuyện này cả. Thế thì rõ ràng chuyện này không bị lộ ra ngoài, thậm chí căn bản là không có chút tin đồn nào, cũng không có báo cáo qua.
Đối với tình hình như thế, Diệp Tử Bình đương nhiên là vô cùng quan tâm.

- Chuyện ở mò này căn bản là chưa từng có báo cáo, cấp dưới tự một mình xử lý, hiện tại toàn bộ trong huyện đã thành đồng minh của đám người đó, thông tin hoàn toàn bị phong kín.
Diệp Khai giải thích nói:
- Chuyện này cũng là nghe tin xong lập tức hành động, thông qua.
Một người nhà của một tay thợ mỏ chịu vất vả chọc tin này ra, nhưng Ủy ban Thanh tra Kỷ luật của thành phố tựa hồ cùng chịu áp lực, nên người tiền nhiệm của con cũng chưa từng động tới vấn đề này, chỉ mở đúng một cuộc họp, dùng lí do chứng cở chưa đủ dể điều tra cho qua chuyện, liền thoái thác việc này.
- Tiền nhiệm của con, cũng hẳn là người của lão Cố rồi.
Diệp Tử Bình gật đầu nói.
Cố lão vì để cho Diệp Khai tới Long Thành, để cháu rể tương lai Hồ Hán của lão thế vào vị trí của Diệp Khai, thế nhưng đã phí không ít sức lực, vừa muốn tăng cấp bậc cho Diệp Khai, vừa phải tìm một vị trí thích hợp để xếp hắn vào. Mặc dù nói là đẩy Diệp Khai đi nhưng cũng hao tốn khá nhiều tâm huyết.
Đương nhiên, mục đích hắn đẩy Diệp Khai tới Long Thành chính là vì ở đó lực lượng của Cố gia hắn hùng hậu hơn một chút. Vì để giúp cháu rể Hồ Hán ra mặt, vì để giúp Trần Chiêu Vũ hả giận, đây cũng là một hồi giao dịch vô cùng có lợi.
Vốn dĩ bọn họ định vạch lên kế hoạch chờ Diệp Khai tiến vào phạm vi thế lực của mình liền thông qua các phương diện đấu đá, lại làm cho Diệp Khai không còn đường sống. Cuối cùng ảm đạm thối lui khỏi chức vị Bí thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật thành phố Long Thành. Từ đó trở đi không bao giờ dám lớn mật huênh hoang kiêu ngạo nữa.
Nếu là thật sự như nguyện vọng của bọn hắn, thế thì lão Diệp gia lúc này lại phải ngậm bồ hòn làm ngọt sao. Mà trước điều này vô cùng mất mặt trước bàn dân thiên hạ rồi.
Đến lúc đó người ta hoàn toàn có thể nói thế này, tôi nghe nói cháu trai Diệp Khai nhà ông bị điều tới Long Thành bị chèn tới cầu hiền được khát hả. Để nó tới thành phố Long Thành tới đảm nhiệm chức vụ Bí thư Ủy ban Thanh tra Kỷ luật làm công tác giám sát, vốn tưởng rằng thiên hạ có thể thái bình rồi, thế mà ông xem nó tới Long Thành đã làm được chuyện gì ra hình nên dạng chưa?
Con cháu lão Diệp gia nếu chỉ có thể dựa vào người khác mới làm nên chuyện, không có chút năng lực khai thác, dựa vào cái gì có thể chiếm được địa vị cao, ngăn cản con đường đi lên của các cán bộ tuổi trẻ tài cao khác chứ?
Kể từ đó, lão Diệp gia đương nhiên là dính đầy tiếng xấu, Diệp Khai cũng không gượng dậy nổi, toan tính của bọn người kia cũng đã thành công.
Điều đáng mừng chính là Diệp Khai vừa xuất chướng đã không để cho người khác nắm lấy điểm yếu của mình, vừa tới nơi đã để cho hai tên cán bộ cấp Phó ban rơi đài, làm rối loạn toàn bố kế hoạch của Cố lão cùng Trần Chiêu Vũ. Điều này cũng làm cho bọn họ chân tay luống cuống, chỉ có thể tạm thời hành quân lặng lẽ, chờ đợi thời cơ.

- Chuyện ở mỏ này, rất có thể chính là một quả bom hẹn giờ, vì chuyện này bộc phát theo thời gian. Cách khoảng thời gian con tới đảm nhiệm không xa, có thể nói là hậu quả của tiền nhiệm. Cũng có thể nói là chuyện sau khi con lên chức, dù sao hồ sơ cũng nằm trong Ủy ban Thanh tra Kỷ luật, nếu nói chuyện xảy ra sau nữa thì con cũng chẳng trốn thoát được trách nhiệm.
Diệp Khai nói ra.
Diệp Tử Bình gật đầu, trong lòng tự nhủ thủ đoạn của đối phương đúng thật là thành chuỗi dài, không ngờ tới sau lưng còn có ám chiêu.
Nhưng mà giờ Diệp Tử Bình nghe Diệp Khai nói như thế, trong lòng hắn đại khái có một nhận định tương đối rõ ràng. Hóa ra đám người Cố lão thật sự rắp tâm hại người, muốn lôi lão Diệp gia vào vũng bùn lầy.
Những chuyện giống như ở mỏ, nếu như đột nhiên bộc phát ra thì nhấy định sẽ làm Diệp Khai trở tay không kịp. Mà lão Diệp gia lại không rõ tình hình, rất có thể ra tay trước giúp Diệp Khai gột rửa trách nhiệm. Cũng vì như thế nên nhất định phải ép chuyện sập mỏ này xuống dưới.
Bởi vì thế, vốn dĩ đám người của Cố lão đang cần nhận trách nhiệm lại có thể nhẹ nhõm hơn rất nhiều, ít nhất áp lực cũng đã có người chia sẻ rồi, không nhất định phải phó công cố sức đi giải quyết ảnh hưởng do chuyện này lan ra.
- Ý nghĩ của bọn hắn lại ngược lại thật không tệ.
Diệp Tử Bình hừ một tiếng nói:
- Hoặc là không người nào để ý tới chuyện này, hoặc là để chuyện này bùng nổ ra, đổ lên đầu con, để cho nhà chúng ta ra mặt giải quyết, thật sự là rắp tâm hại người nha!
- Cho dù là hiện tại, trong Ban Thanh tra Kỷ luật cũng không hề thái bình.
Diệp Khai tỏ vẻ nói:
- Những người này biểu hiện ra ngoài thì là nghe lời con, nhưng trong đó rốt cuộc là có tới mấy người thật lòng thật dạ làm việc cho con thì rất khó nói. Trước đó con cũng mấy lần làm những hành động không lớn không nhỏ, đơn giản chính là muốn thăm dò một chút xem những người này rốt cuộc là có mấy người có thể tin được. Hiện tại cuối cùng cũng có chút thu hoạch rồi, cũng nên tới lúc động thủ xử lý tấm mành ránh nát che trước mặt rồi.
- Không nghĩ tới, con rõ ràng còn là tính trước làm sau, điều này cũng không tệ.
Diệp Tử Bình nghe xong gật đầu khen ngợi.

Đối với sự trầm ổn của thằng con trai, Diệp Tử Bình tương đối giật mình, ở cái tuổi này của Diệp Khai đã có thể làm việc được tới mức cẩn thận như thế thật đúng là phương mao lân giác, nhất là sự trầm ổn của hắn, thật đúng kinh người.
Nếu là người bình thường biết chuyện ở hầm mỏ, đoán chừng đã không kìm được mà muốn xem chuyện rốt cuộc ra sao rồi. Dù sao đây cũng là một bản án lớn, một khi tra tình hình rõ ràng ra thì cũng là công lao lớn. Nhưng Diệp Khai hết lần này tới lần khác có thể dằn lòng nhịn xuống, chờ thêm mấy tháng nữa để làm nhạt chuyện này đi, giảm bớt sự coi trọng của đối phương với chuyện này, đây cũng không phải là chuyện mà người bình thường có thể làm được.
Huống chi, trong lúc này, bất cứ khi nào quả bom này cũng có thể bị người khác giật nổ, trở thành lợi khí đối phó với Diệp Khai.
- Con chính là đang đánh bạc mà thôi.
Diệp Khai giải thích nói:
- Con cá là bọn họ cũng chẳng cam lòng bỏ qua mỏn lợi ở hầm mỏ. Dù sao đây cũng là nguồn thu nhập một năm lên tới mấy trăm triệu. Nếu bị tổn thất, bọn họ nhất định sẽ rất đau lòng. Nếu không phải vạn bất đắc dic thì bọn họ cũng sẽ không làm cái loại chuyện đánh thương đối thủ 800 thì tự tổn hao bản thân tới 3000 này. Con tuy rằng là cái đinh trong mắt bọn hắn, nhưng còn chưa quan trọng tới mức đó đâu.
- Con đây cũng là mạo hiểm, nếu là người ta không nghĩ như thế, thì con phiền to rồi.
Diệp Tử Bình thở dài nói.
Diệp Khai tuy rằng nói tự nhiên, nhưng trước mắt Diệp Khai còn chưa thành công lấy được uy tín tới mức làm cho đối thủ vừa nghe tin đã sợ mất mật. Cho nên đối phương cũng chỉ đẩy hắn vào căn cứ địa trọng yếu của mình mà trông coi, làm cho hắn bị cô lập, nhưng lại không để cho hắn làm ra chiến tích gì, xem như đông lạnh mà thôi.
Nhưng phải nói đến bọn chúng vẫn chưa thật sự đủ quyết tâm dùng lợi nhuận hàng năm tới vài trăm tỷ để đối lại lật đổ tiền đồ chính trị của Diệp Khai. Dù sao bọn chúng có mục tiêu chủ yếu là cầu tài chứ không phải gây chuyện.
Ít nhất với lão Cố mà nói, mục tiêu của lão cũng chẳng phải đánh bại Diệp Khai, mà chỉ thông qua việc này đạt được trao đổi lợi ích cùng với Trần Chiêu Vũ mà thôi. Bởi vì không có sự ủng hộ của Trần Chiêu Vũ, cho dù lão có muốn cho cháu rể tương lai Hồ Hán của mình trở thành người đứng đầu khu mới khai thác Thánh Vương cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Bởi vì khu mới khai thác Thánh Vương chính là do một tay Diệp Khai làm nên, coi như là điều kiện trao đổi, cũng cần xuất ra thứ có phân lượng ngang hàng. Nếu như không có một số người của Trần Chiêu Vũ ủng hộ, bản thân Cố lão cũng không lấy được vị trí đó.
Nhưng là tuyển tới chọn đi, đám Cố lão vẫn để cho Diệp Khai chọn trúng vị trí ngay trên quả bom hẹn giờ như thế.
- Bố ủng hộ con, con cứ thoải mái tự do mà làm đi.
Diệp Tử Bình suy đi nghĩ lại, rốt cục đưa ra quyết định nói.
Diệp Tử Bình hôm nay đã sớm k còn là vị quan nhij đại đứng ở trong hàng ngũ của Bộ Tuyên truyền không chút lý tưởng rồi. Hôm nay hắn tay đã nắm quyền hành, chi phối được hơn vận mệnh phát triển của mười triệu người của thành phố Minh Châu, Ủy viên của Cục Chính trị trung ương.

Với tư cách hiện là một trong những người giữ chức Ủy viên chính trị trung ương, lại là con trai của Diệp lão gia tử, Diệp Tử Bình đã dấn thân vào vòng luẩn quẩn của giới chính trị cấp cao. Chỉ có thể nói là thiên thời, địa lợi, nhân hòa cũng đã tới cực hạn. Bằng không mà nói, làm gì có chuyện như thế xảy ra chứ?
Dựa theo những quy luật bình thường, cho con, anh em, thậm chí là thân thích tương đối gần gũi, chỉ cần là đang đương chức quyền thì hai người khó có khả năng đồng thời nằm trong số những người lãnh đạo cấp cao nhất. Bằng không mà nói những người bên ngoài cũng sẽ không đồng ý.
Nhị lão gia tử khác với Diệp Tử Bình. Nhị lão gia tử chính là người theo bên hệ thống quân đội, tích công lao từ từ leo lên chức. Uy vọng có thừa, mà điều đó lại khác hẳn so với giới chính trị. Thế cho nên mới có trường hợp hai anh em ruột nhà Diệp gia đồng thời song song nắm quyền.
Nhưng Diệp Tử Bình thì khác, hắn trước có thể nắm quyền cũng là do cơ duyên xảo hợp, lại thêm vào đó lực lượng khắp nơi thúc đẩy. Đảng đúng lúc yếu quyền , hắn lại kịp thời đưa ra mấy phản ứng đúng đắn, tạo ra ấn tượng thật sâu trong mắt đám lãnh đạo cấp cap. Hơn nữa lãnh đạo chủ yếu của thành phố Minh Châu lại có phân công khác, cho nên mới có được cơ hội này.
Nếu không có như thế, muốn đi tới vị trí này, không phải là không thể, nhưng phải là thật nhiều năm sau nữa.
Sau khi nắm quyền liền giống như cá chép vượt qua Long Môn, có quyền lên tiếng trong những vấn đề quốc gia đại sự, uy thế đã hoàn toàn khác trước, mà tầm mắt của Diệp Tử Bình cũng cao hơn rất nhiều.
Dùng thân phận của hắn bây giờ, tiếp xúc tới càng nhiều nội dung thì vấn đề càng phải suy nghĩ với tầm cao hơn. Góc độ càng cao hơn, trước kia chỉ là thấy mầm biết cây, giờ lại là phóng mắt nhìn thiên hạ, đều có cảm giác mới mẻ.
Bởi vậy hiện tại Diệp Tử Bình nói một câu:
- Bố ủng hộ con, mang ý nghĩa không chỉ là người cha ủng hộ ngoài miệng với con trai của mình, mà còn là một vị quan to hữu lực ủng hộ công tác của mình.
Diệp Khai đương nhiên là hiểu rõ được ý nghĩa câu nói kia của bố, bởi vậy trong lòng cũng vô cùng thoái mái. Dù sao đây cũng là một cách tán thành.
- Đoán chừng bên thành phố Long Thành con cũng như thế mà bình định, thậm chí trong tỉnh chỉ cần là không có người làm xằng bậy thì cũng không có vấn dề gì lớn.
Diệp Khai nói
- Nhưng mà nếu còn có người vênh cao mặt mà tới quấy phá thì phải cần ủng hộ rồi.
Tỉnh Hà Đông, Bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn biết rõ chi tiết về Diệp Khai, đương nhiêu cũng hiểu rõ năng lực của hắn có ao nhiêu. Hơn nữa đồng chí Nhạc Sơn với tư cách là người được trung ương phái xuống tỉnh Hà Đông làm việc, là quan to, chèn ép thế lực ỏ địa phương là việc quan trọng mà lão cần giải quyết. Cho nên nhất định lão sẽ ủng hộ hành động của Diệp Khai.
Chỉ là một khi Diệp Khai muốn động chậm tới lợi ích của đám người ở địa phương, gặp phải phản kích không quả nhỏ, mà một số lãnh đạo cấp cao cũng vì tương quan lợi ích mà gây áp lực xuống, điều này cũng sẽ làm Diệp Khai bị bất ngờ. Cho nên về mặt này phải có đối sách ứng phó. Nếu không tới lúc đó luống cuống tay chân sẽ không ứng phó qua nổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui