Quan Môn


- Ngoài ý muốn thì nhất định là có một chút, tôi cũng thật không ngờ anh có thể là cháu trai của Diệp Tương Càn.
Mộc Uyển hơi xúc động nói.
Trên thực tế, đối với thân phận của Diệp Khai, Mộc Uyển lại càng muốn làm rõ một chuyện khác, đó chính là tại sao Diệp Khai lại cho chính mình biết bối cảnh của hắn?
- Tại sao vậy chứ?
Mộc Uyển nhìn vào mắt của Diệp Khai hỏi.
Nàng rất muốn làm rõ chuyện này, Diệp Khai tại sao phải cho nàng thấy thân phận của hắn.
Nhân vật như Diệp Khai, từ đầu tới cuối nhất định phải duy trì cảm giác thần bí, tự nhiên càng có trợ giúp cho hắn phát triển, nếu như quá độ bộc lộ quang mang, ngược lại là bất lợi cho hình tượng cao lớn của hắn, vì thời điểm hắn làm ra thành tích, luôn sẽ làm cho người khác liên tưởng đến bối cảnh Diệp gia của hắn.
Nhất là vấn đề niên kỷ của Diệp Khai, cũng sẽ khiến cho người ta một loại ảo giác, cảm thấy hắn dựa vào lực lượng của gia tộc, mới đi tới ngày hôm nay.
Nói tóm lại, đối với Diệp Khai mà nói, cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Cho nên, Diệp Khai đi vào thành phố Long Thành rất ít khi xuất hiện, mặc dù xử lý trên địa bàn phi thường hung hăng càn quấy, lại cẩn thận không tiết lộ thân phận của hắn, mặc dù là đám lãnh đạo ở trong tỉnh Hà Đông, đối với thân phận của hắn cũng không rõ, ngoài trừ một số người cá biệt bên ngoài.
Mộc Uyển muốn hiểu rõ, chính là tại sao Diệp Khai lại phải tự mình nói ra thân phận của hắn?
- Không tại sao, vậy đại khái chính là duyên phận giữa người với người đi.
Diệp Khai hồi đáp.
Diệp Khai nhìn Mộc Uyển cười cười, cảm giác được ý nghĩ của mình cũng có chút không hiểu được.
Trên thực tế, hắn ở Long Thành chỉ là đơn giản là quá độ, tuy nhiên lúc trước bị Cố lão dưới sự ủng hộ của Hồ Hán đã xếp đặt một chút, đã đi ra Thánh Vương tân khu, tới Long Thành thành phố, tuy là thăng lên nửa cấp, đã thành cán bộ cấp sở, tuy nhiên lại mất đi Thánh Vương tân khu một tay mình chế tạo ra, điều này làm cho Diệp Khai rất là khó chịu.
Nhưng mà từ lâu dài đến xem, cái này cũng không thể coi là chuyện gì lớn, bởi vì thủ đoạn của đối phương tự nhiên là hy vọng đưa Diệp Khai đến nơi đầu sóng ngọn gió. Nhưng hết lần này đến lần khác căn bản Diệp Khai sẽ không đi theo lộ trình bình thường, vừa mới đến Long Thành đã có một thế lực ngầm nổi dậy bắt đi một nhóm lớn cán bộ, làm cho người ta kinh ngạc vạn phần.
Bởi vậy, tính toán của đối phương liền không còn ý nghĩa nữa.
Bất quá chuyện kế tiếp, lại để cho Diệp Khai có chút sầu lo, vốn chỉ là Thị ủy thư ký Kim Trạch Khải, đột nhiên lại được bổ nhiệm vào thường ủy Tỉnh ủy, địa vị thoáng cái đã tăng lên rồi, cái này lại để cho thế chân vạc của thành phố Long Thành, xuất hiện một tình thế ngược lại.

Có thể tưởng tượng ra được, Kim Trạch Khải cũng không phải là rất quan tâm đến Diệp Khai, hoặc là sẽ đối với hắn tiến hành chèn ép nhất định.
Mặc dù cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy, Kim Trạch Khải nhất định phải làm như vậy, nhưng Diệp Khai minh bạch, trên quan trường chính là một cái danh lợi tràng, cũng là một cái đấu tranh tràng, mọi người mỗi ngày làm ra những chuyện như vậy chính là giúp nhau tính toán, nếu như người khác phong quang rồi, như vậy chính ngươi đã bị mai một.
Cho nên bất kể là từ góc độ nào đến xem, Kim Trạch Khải đều có lý do chèn ép Diệp Khai.
Mà danh tiếng Diệp Khai quá mức lớn, Kim Trạch Khải tự nhiên không hy vọng bị Diệp Khai ép tới không ngẩng đầu lên được, bất kể nói thế nào, hiện tại hắn cũng là Tỉnh ủy thường ủy, cán bộ cấp phó tỉnh, đương nhiên là có năng lực làm như vậy.
Cho nên, lúc này cùng Chủ tịch tỉnh Mộc Uyển vô tình gặp nhau, cùng với lúc trước ở trên trực thăng kết xuống thiện duyên, đã được Diệp Khai mẫn cảm bắt được.
Nếu như hai vị thị trưởng và thư ký kỷ ủy thành phố bắt tay nhau mà nói…, đối với Kim Trạch Khải mà nói, xác thực cũng là áp lực không nhỏ.
Chính vì vậy, Mộc Uyển đối với câu trả lời của Diệp Khai không tin tưởng lắm, niên kỷ giữa hai người cách nhau đến mười tuổi, Mộc Uyển cũng không tin chính mình cũng Diệp Khai cái tiểu thí hài này có thể có cái duyên phận gì.
- Không tin, nhất định còn có nguyên nhân khác.
Mộc Uyển nói ra.
Mặc dù nàng là nữ, nhưng dù sao cũng là 30 rồi, làm sao sẽ tin tưởng Diệp Khai nói đến thứ đồ vật duyên phận này, nếu như là tiểu cô nương mà nói, đại khái còn có khả năng này.
Mặc dù nói chính trực là đứng đầu, Diệp Khai hai mươi tuổi có lực sát thương đối với Mộc Uyển ba mươi tuổi mà nói, tương đương cường đại, nhưng mà ở trong quan trường lâu như vậy, Mộc Uyển sẽ không dễ dàng bị cảm xúc ảnh hưởng đến phán đoán của mình.
- Vậy được rồi, kỳ thật dụng ý thật sự của tôi, là phải tìm được một vị có thể trở thành người hợp tác với tôi trong tương lai.
Diệp Khai trầm ngâm một chút, rất có thành ý mà nhìn Mộc Uyển nói ra:
- Tôi cảm thấy, cô tương đối phù hợp.
- …
Mộc Uyển lập tức ngây ngẩn cả người.
Nàng ngược lại là chưa từng nghĩ đến, rõ ràng là dưới loại tình huống này, Diệp Khai liền kéo nàng nhâp bọn.
Bất quá suy nghĩ lại cẩn thận một chút, Mộc Uyển cảm thấy đề nghị của Diệp Khai cũng không phải là không có đạo lý, ít nhất đối với tình cảnh hiện tại của hắn là rất có quan hệ.

Đối mặt với người vừa lên nửa cấp Kim Trạch Khải, Diệp Khai và Mộc Uyển cũng không có năng lực thong dong đối ứng như trước kia, quan lớn hơn một cấp có thể đè chết người nha, lời này không phải nói suông, đã như vậy, Diệp Khai cần phải tìm đồng bọn để hợp tác là chuyện tất yếu, không thể chậm trễ được.
Đồng bọn đầu tiên để hợp tác, đương nhiên là Mộc Uyển thị trưởng thành phố.
Nếu như thị trưởng và thư ký kỷ ủy liên thủ, coi như là Kim Trạch Khải đã thành Tỉnh ủy thường ủy, cũng y nguyên phải kiêng kỵ ba phần, dù sao hai vị này một người là nắm giữ hành chính, một người là nắm giữ tác phong đảng, cũng không phải là đối thủ ngồi không.
Điểm trọng yếu nhất, chính là Diệp Khai độc thân đi tới thành phố Long Thành, bên này căn bản không phải là phạm vi thế lực truyền thống của Diệp gia bọn hắn, cho nên muốn nhờ thế lực gia tộc để phát triển cũng không được, vội vã phát triển lực lượng bên ngoài có tầm quan trọng như thế nào, cũng liền thể hiện ra rồi.
Nhân tố bên trong cùng nhân tố bên ngoài hai phương diện này đến xem, kéo Mộc Uyển nhập bọn, đều là rất tất yếu, Mộc Uyển suy nghĩ chuyện này vài phút, rốt cục hỏi:
- Có chỗ tốt gì?
- Chỗ tốt tự nhiên rất nhiều…
Diệp Khai nghe xong Mộc Uyển hỏi như vậy, trong nội tâm hắn liền chắc chắn rồi:
- Tài nguyên chính trị của Diệp gia, có thể cấp cho cô, lại thêm điều kiện tự thân của cô cũng không tệ, hạ lưu thiếu nữ vô tri nha, con đường làm quan sau này sẽ tương đối thuận lợi, tôi sẽ trong điểm ủng hộ cô, chế tạo chiến tích xác thực, tạo phúc một phương, càn quyết một cái danh vọng giá trị.
- Càn quét danh vọng giá trị?
Mộc Uyển nghe xong cái danh từ này, trong khoảng thời gian ngắn còn chưa thể hiểu được, nhưng mà từ câu chữ bên trong mà phân tích ra, đại lhais cũng biết Diệp Khai đang nói cái gì rồi, nàng nghoẹo đầu lại một hồi, sau đó hỏi:
- Tôi cần trả giá cái gì?
Đối với tâm tư của Diệp Khai, nàng nhìn thấu được một phần, phần còn lại nhìn không thấu.
Vì gia tộc nuôi trồng cơ sở lực lượng, đây là sự tình mà rất nhiều thành viên của đại gia tộc đang làm, cho nên Diệp Khai kéo nàng nhập bọn, cũng hợp tình hợp lý, nhưng mà từ một mặt khác đến cân nhắc, Mộc Uyển cũng có một ít lo lắng, dù sao nàng là nữ, hơn nữa niên kỷ cũng không tính là quá lớn.
Nữ thị trưởng ba mươi tuổi, ngoại hình vẫn khá tốt, bằng cấp cũng cao, lại là dân tộc thiểu số, thân phận như vậy đối với một ít con cháu thế gia mà nói, đúng là mục tiêu liệp diễm rất tốt.
Tuy niên kỷ hai người chênh lệnh nhau đến mười năm, nhưng mà sẽ không cấu thành chướng ngại gì đối với thanh niên ưa thích, trên thực tế, có rất nhiều con cháu quan lại rất là ưa thích thể loại này.
Huống hồ lại có thân phận là một thị trưởng, Mộc Uyển lại càng dễ trở thành đối tượng để bọn họ chinh phục.
Trên thực tế, nếu như không phải là nàng có vận khí tốt, lại đạt được Từ lão chiếu cố, sợ là rất khó để có thể mà đi lên được như bậy giờ, đương nhiên, lực lượng của nhà chồng nàng cũng làm ra tác dụng nhất định.

Nhà chồng của Mộc Uyển mặc dù chỉ lấy nghiệp buôn bán dừng chân, nhưng mà ở tại phương diện khác, mọi người đều có lợi ích tương đồng.
Chỉ là, gần hai năm qua, nàng và chồng của nàng quan hệ đã rất lãnh đạm rồi, mặc dù chưa có ra tòa ly hôn, nhưng mà quan hệ đã rất không xong, ở riêng đã lâu rồi.
Mộc Uyển vô cùng rõ ràng, một khi chính mình ly hôn, có thể sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan trong tương lai của nàng, nhưng nếu có chỗ dựa mà nói…, tình huống lại bất đồng, cho nên lời nói của Diệp Khai, đối với nàng cũng có một ít tác dụng.
Cho nên, nàng rất quan tâm, chính mình cần phải bỏ ra cái gì?
Nếu như cái giá là quá lớn, chính mình không thể nào tiếp thu được mà nói…, như vậy đối với đề nghị của Diệp Khai, nàng cũng chỉ có thể cự tuyệt, dù sao tuy nàng lựa chọn con đường làm quan, nhưng cũng không quyết định vì những thứ này mà trả giá tất cả, kể cả thân thể và tôn nghiêm.
- Trước khi cô trở thành lãnh đạo cấp tỉnh, không cần phải làm gì cả.
Diệp Khai nhìn Mộc Uyển, tựa hồ biết rõ nàng suy nghĩ cái gì:
- Sau khi cô trở thành cán bộ cấp tỉnh, mọi người sẽ thương lượng xử lý mọi chuyện.
- Chỉ đơn giản như vậy?
Mộc Uyển hơi kinh ngạc mà hỏi loại, nàng có chút không tin tưởng lắm, Diệp Khai rõ ràng lại cho nàng điều kiện rộng rãi như vậy.
Có thể nói, cái này căn bản cũng không có lực ước thúc gì, nếu như nói chính mình dựa vào Diệp gia để leo lên lãnh đạo cấp tỉnh, thậm chí đi về phía cao hơn, mà Diệp gia cũng chỉ dùng phương thức minh hữ đến hiệp thương với mình, không không tồn tạo thuyết pháp ai mệnh lệnh ai.
Nói cách khác, chỉ cần là sự tình mà Mộc Uyển không đồng ý, nàng hoàn toàn có thể vung tay không làm.
- Chỉ đơn giản như vậy.
Diệp Khai phi thường tỏ vẻ tự tin nói:
- Diệp gia luôn luôn lấy đức phục người, cho nên điểm này cô có thể yên tâm được.
- Vậy cái này đối với anh có chỗ tốt gì?
Mộc Uyển cảm thấy tương đương không hiểu.
Diệp Khai làm như vậy, ngoại trừ sẽ làm chỗ dựa cho một vị cán bộ nữ tính ở bên ngoài, đối với bản thân hắn mà nói, cũng không có chỗ tốt rõ ràng gì, cho nên Mộc Uyển mới cảm thấy hoài nghi, chuyện tình trời sập thỉnh thoảng cũng sẽ có, nhưng mà Mộc Uyển cảm giác rằng mình hẳn không có cái loại vận khí tốt này.
Đối với Diệp Khai, tuy Mộc Uyển cảm thấy người trẻ tuổi thư ký kỷ ủy rất có phách lực, cũng có tinh thần trọng nghĩa, nhưng mà đối với thủ pháp hành sự cũng không dám gật bừa, bời vì quá mức mạo hiểm, cũng quá mức kịch liệt, nếu như không phải gần đây Diệp Khai hành quân lặng lẽ mà nói…, căn bản cả Long Thành cũng không cho hắn mặt mũi.
Chỉ là gần đây hắn lại giày vò ra cái gì mà trong sạch hóa bộ máy chính trị tài khoản, quả thực lại khiến cho Mộc Uyển đau đầu không thôi.
Có một số việc, muốn không chú ý đến hắn là một chuyện, đến khi sự việc nảy sinh là một chuyện khác rồi, tuy Mộc Uyển cũng thừa nhận tư tưởng trong sạch hóa bộ máy chính tri tài khoản là không tệ, nhưng muốn chính thức phổ biến xuống dưới, hiệu quả phát huy thực tế, sẽ là rất khó nói.

Cho nên, Mộc Uyển cảm giác được mình nhìn không thấu Diệp Khai, đối với Diệp Khai đề nghị, cũng phải châm chước đến trả lời thuyết phục, nhất là phải hiểu rõ động cơ làm việc của hắn, mới tốt để quyết định.
- Đến cảnh giới này của chúng ta, tư dục còn lâu mới bằng được trọng yếu của lợi ích quốc gia, coi như là thu hoạch của cá nhân ta.
Diệp Khai trả lời, thật ra khiến Mộc Uyển có chút ngoài ý muốn.
Nhưng mà đồng thời Mộc Uyển lại cảm thấy, vấn đề này của hắn rất cần ăn đòn, thật coi quốc gia là chủ nhân của mình?
- Rất khó để tin tưởng được những lời như vậy lại từ trong miệng của anh nói ra…
Mộc Uyển nhìn Diệp Khai nói ra.
Lời Diệp Khai vừa nói, tựa hồ có chút cao thượng rồi, nếu như Diệp lão gia tử nói những lời như vậy, thì Mộc Uyển sẽ không chút nào hoài nghi tính chân thật của nó, nhưng mà khi Diệp Khai nói ra, liền có chút quái dị.
Ít nhất Mộc Uyển cảm thấy, từ cái tuổi này của Diệp Khai mà nói, nói ra những lời như vậy, xác thực là lỗi thời.
Vô luận là từ niên kỷ nhìn đến, hay là từ chức vị mà xem, tựa hồ Diệp Khai cũng không đủ tư cách nói những lời như vậy.
- Tùy tiện lấy sinh tử quốc gia ra mưu lợi, há bởi vì xu thế phúc họa mà tránh né? Tôi đây tuy là vị trí thấp cũng không dám quên quốc gia nha.
Diệp Khai tỏ vẻ nói:
- Tuy nhiên hiện tại tôi chỉ là một cán bộ cấp sở nho nhỏ, nhưng mà lòng dạ cần phải lớn hơn một ít mới thỏa đáng, không có trí tuệ rộng lớn, lấy đâu ra huy hoàng cho ngày sau? Điểm này Mộc thị trưởng cần phải hiểu rõ nha.
- Cán bộ cấp sở mà vẫn coi là nhỏ.
Mộc Uyển mỉm cười nhìn Diệp Khai nói ra:
- Nhất là tuổi của anh, thực có thể nói đó là một kỳ tích.
Mộc Uyển trọn vẹn lớn hơn Diệp Khai mười tuổi, mới lên được vị trí thị trưởng thành phố, ở chính đàn trong nước là đã tương đương đẹp mắt rồi, nếu nói Diệp Khai đối với vị trí của mình còn không hài lòng, thật sự là không biết nói như thế nào nữa.
- Thế nào, đề nghị của tôi, cô suy tính một chút chứ?
Diệp Khai nói ra.
Đối với việc đem vị nữ thị trưởng thành phố trẻ tuổi nhất trong nước kéo đến hội của mình, Diệp Khai cũng rất là hứng thú, phải biết, tuy là Tạ Quân Ngọc tiếp lấy vị trí của Diệp Khai tại Thánh Vương tân khu, cũng chỉ lên được cấp phó sở mà thôi.
Theo bối cảnh thân phận mà nói, Tạ Quân Ngọc so với Mộc Uyển phải mạnh hơn, chẳng những có bối cảnh của nhà mẹ đẻ là buôn bán rộng lớn, đồng thời còn có một vị trí ở đại nội, còn có một đại sư phụ thâm bất khả trắc ủng hộ, mặt khác chính là do Diệp Khai thúc đẩy rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui