Quan Môn


- Trước kia có ngồi trực thăng chưa?
Diệp Khai hỏi.
Thấy Mộc Uyển Dung lắc đầu, Diệp Khai nói.
- Lúc bắt đầu thì không thích ứng được, thả lỏng thân thể đi.
Mộc Uyển Dung gật gật đầu, trong nội tâm vẫn khẩn trương.
Ngồi trực thăng có cảm giác gì? Trực thăng quân dụng sẽ ra sao? Vấn đề này quả thật người bình thường không hiểu nổi, bởi vì cơ hội này không nhiều lắm.
Tuy Mộc Uyển Dung thường xuyên nhìn thấy trực thăng bay tới bay lui, nhưng chưa từng nghĩ tới sẽ ngồi trực thang bởi vì nàng cảm thấy trực thăng quá nhỏ nên nghi ngờ tính an toàn của nó.
Hình như chuyện nhà ở kinh thành có việc gấp cho nên Mộc Uyển Dung cũng rất sốt ruột, lúc này quay về càng sớm càng tốt, nếu như ngồi trực thăng thì đoán chừng tối đa hai giờ là đi tới nơi rồi, đây là lựa chọn tốt nhất.
Đương nhiên nếu không phải chung đường với Diệp Khai thì Mộc Uyển Dung cũng không đi theo hắn, ngồi cùng trực thăng đi tới kinh thành.
- Kỳ thật ngồi trực thăng rất an toàn.
Diệp Khai nhìn thấy ngón tay của Mộc Uyển Dung quấn vào nhau, sắc mặt hơi tái thì biết rõ nội tâm của nàng khẩn trương, mở miệng an ủi.

- Nếu như chúng ta đi công việc ở Châu Phi hoặc Trung Mỹ thì cơ bản là ngồi trực thăng, trực thăng ở những nơi đó cũng giống như taxi, chỉ cần bỏ tiền ra là có thể ngồi lên rồi.
Mộc Uyển Dung gật gật đầu, trong nội tâm cũng không tin tưởng lắm.
Kỳ thật Diệp Khai nói đúng, ở Châu Phi và Trung Mỹ giao thông không thuận tiện, nhất là có nhiều hòn đảo, vì đi tới nơi thuận lợi nên các nơi đều có sân bay loại nhỏ, máy bay nhỏ và trực thăng là phương tiện chủ yếu.
Nếu là máy bay loại nhỏ thì có thể chở năm mươi người, phi cơ trực thăng thì không có nhiều người lắm.
Mộc Uyển Dung cũng chú ý tới, nhìn từ xa thì trực thăng không lơn lăm.
Nhưng khi đi vào thì thấy bên trong lại không nhỏ.
Bên trong thân máy bay còn có hai hàng ghế cho khách ngồi.
Một lần đi chở nhiều nhất là mười người, nếu cần thiết có thể chở thêm khoảng năm người.
Mình giữa hai hàng ghế có một khoảng đất trống chừng một mét, là không gian đặt hành lý, những hành lý này đều có lưới bao lại, hiển nhiên là lo lắng hành lý trong lúc trực thăng bay lên sẽ lắc lư, ảnh hưởng đến cân đối của trực thăng và làm hành khách bị thương.
Chỗ ngồi cũng có dây an toàn, nhưng mà có cảm giác không đáng tin như trực thăng.
Thời điểm khởi động trực thăng, vị trung tá kia bảo bọn họ mang theo tai nghe, mục đích là tránh âm thanh động cơ ầm ầm làm ảnh hưởng tới thính giác của người ta.
Tai nghe này là chuyên dụng cho nên hiệu quả cách âm rất tốt.
Bổ lái gồm ba người, đều là quân nhân, ăn mặc đồ bay dày, chỉ có điều ăn nói có ý tứ, cũng không trao đổi với hành khách.
- Chúng ta sắp cất cánh.
Trung tá nói một câu.
Mộc Uyển Dung cảm giác không giống với việc ngồi hành không dân dụng, phi cơ trực thăng không cần chạy lấy đà, chỉ khi động cơ nổ lớn thì hơi run mấy lần là rời khỏi mặt đất, sau khi bay lên bầu trời thì điều chỉnh góc độ, sau đó lại bay về phía trước.
Nàng có cảm giác tốc độ của trực thăng bay không nhanh lắm, có khi còn cảm thấy quá chậm, cảm giác rung động tương đối mạnh, giống như đang ngồi trên máy kéo.
Trực thăng bay cũng không cao, đoán chừng cao hơn tòa nhà mười tầng, người điều khiển có khả năng bay thấp như vậy đoán chừng là phi thường quen thuộc đường đi.
Nhưng qua một hồi thì độ cao của phi cơ trực thăng tăng lên nhiều, lúc này Mộc Uyển Dung cảm thấy tầm mắt thoáng hơn nhiều.
Nàng tựa đầu qua cửa sổ nhìn thấy thành phố Long Thành ở dưới chân.

Cảnh vật chung quanh nhỏ đi rất nhiều, thân của trực thăng nhiều khi rung vài cái làm nội tâm của nàng khẩn trương.
Qua chừng nửa giờ thì phi cơ trực thăng đã đi tới ngoại ô kinh thành, nhìn thấy gió tuyết khá lớn.
Tốc độ của trực thăng cũng chậm lại, tốc độ phi hành cùng độ cao cũng điều chỉnh lại, phi công nhiều lần thông tin với mặt đất, nói chuyện là từ ngữ chuyên nghiệp, ngoại nhân nghe không hiểu lắm.
- Nơi này đã là địa phận kinh thành, quản chế không trung tương đối nghiêm ngặt, còn phải chào hỏi quân đội nữa.
Diệp Khai nhìn qua Mộc Uyển Dung giải thích.
- Không phải chào hỏi cục hàng không sao?
Mộc Uyển Dung có chút tò mò mà hỏi thăm.
Cục hàng không dân dụng chuyên quản lý việc ra vào vùng trời của các loại máy bay trực thăng, muốn bay đi đâu cũng phải nghe hướng dẫn và giám thị, hàng không khí tượng, đi tới đâu cũng phải trình báo, tổng cục hàng không dân dụng, cục quản lý hàng không, quản lý không phận, đây là ba cấp cần phải hỏi thăm, phương thức làm việc của ba khu vực này rất chặt chẽ, tiến gần quản lý thì sân bay quản chế làm chủ ba khu vực này, toàn bộ hệ thống cũng hơn vạn người.
Bởi vì thành phố Long Thành nằm trong khu vực quản lý, Mộc Uyển Dung cũng có đi thăm nhiều lần nên quen thuộc.
Ấn tượng của nàng thì chỉ cần bay lên bầu trời thì chắc chắn phải hỏi cục hàng không, nếu không thì không được phép cất cánh, đây cũng là nguyên nhân vì sao không cho phép có máy bay tư nhân.
Cho dù ngươi có tiền mua máy bay, nhưng mà muốn nhận được chứng nhận bay cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy.
Lúc trước phú thương nước Mỹ cũng có thương luyện chuyện này, đã từng biểu đạt phiên diện cải tổ, lúc ấy đồng chí Phương Hòa đồng ý, khi đó các máy bay tư nhân của phương tây đều được phép ra vào.
Chuyện năm xưa có nhiều người nói là bịa ra cho nên bàn tán rất nhiều.
Nhưng mà mấy năm gần đây quan hệ với các nước phương tây căng thẳng, cho nên máy bay tư nhân không còn ra vào nữa.

Diệp Khai nghe Mộc Uyển Dung nói tới chuyện này thì cảm khái.
- Cục quản lý hàng không dân dụng là cấp dưới của tổng cục hàng không, nhưng mà kỳ thật cũng có vài hạn chế
Diệp Khai giải thích với nàng.
- Quân đội thì khác, trong phạm vi vùng trời quốc gia thì bọn họ đều quản lý cả, cho nên một khi quân đội có hành động gì cũng không cần chào hỏi cục hàng không dân dụng, nói thí dụ như nơi nào được phép bay nơi nào không được bay, cục hàng không dân dụng muốn làm chuyện đặc thù phải được phép của quân đội.
Mộc Uyển Dung gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu, nàng đi tới ngoại ô phía tây, cho nên Diệp Khai cũng bảo trực thăng dừng lại nơi này một chút, sau khi thả nàng xuống thì trực thăng bay tới trung tâm kinh thành.
Sau khi xuống đất thì Diệp Khai cảm tạ với mấy phi công, sau đó an bài bọn họ đi quân đội nghỉ ngơi, chính mình an vị trên xe của Lê thúc phái tới, trực tiếp đi vào trong quân viện gặp nhị lão gia tử.
Vào thời khắc mẫn cảm này Diệp lão gia tử nhất định là bận rộn, cho nên gặp nhị lão gia tử sẽ hiểu nhiều hơn một chút.
Diệp Khai đến chỗ nhị lão gia tử thì Lê thúc đã ở đó rồi.
Không chỉ có Lê thúc và Nhị lão gia tử ở đây, lúc này đại bá Diệp Tử Kiện cũng đang ngồi.
Trong nơi của Diệp Tử Kiện là nơi của tổng tham mưu trưởng quân đội, có thể nói là quyền cao chức trọng, mặc dù nói thoát ly khỏi phương diện lãnh đạo quân đội nhưng lại thành công tiến vào quân ủy, trở thành ủy viên có quân hàm thượng tướng, đối với trước kia mà nói địa vị cao một bậc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui