Có lão Diệp gia làm chỗ dựa, Diệp Khai có dày vò cái gì cũng không phải là đại sự, hoàn toàn ép xuống được.
Hơn nữa bí thư Nhạc Sơn đối với tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này cũng có hứng thú đấy, nhưng không rõ hiệu quả như hế nào.
Tết âm lịch hàng năm, Trung thu và các ngày lễ truyền thống thì người đến nhà tặng lễ rất nhiều, cũng không thể cự tuyệt người ta ngoài cửa được, có chút chuyện cần phải đối đãi khác nhau, nhưng mà chuyện này dần dần ăn mòn tư tưởng cán bộ, đồng thời cũng ảnh hưởng tới tinh lực của bọn họ, phải giải quyết sớm mới tốt.
Nếu như nói Diệp Khai có thể giải quyết những phiền toái có thể xảy ra, tin tưởng người đồng ý cũng rất nhiều.
Chuyện trên quan trường đều là như vậy, có người muốn đánh vỡ đầu đề thu lễ, có người lại nghĩ vỡ đầu đem những người tặng lễ tông ra ngoài, nếu như có tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị này, đoán chừng vấn đề này sẽ được giải quyết, tham cùng không tham phân biệt rõ ràng, rành mạch.
Đối với bí thư Nhạc Sơn mà nói chuyện này hắn rât lạc quan.
- Cha!
- Cha, sao cha đánh con?
Cố Binh dùng tay bụm gò má bị tát, trừng mắt nhìn Cố Thành mà chất vấn.
Phó thư ký tỉnh Hà Đông Cố Thành có một trai một gái, con trai Cố Binh là lão đại, ỷ vào thế lực của cha mình làm việc chưa bao giờ thất lợi, trong tay của hắn có mở công ty buôn ban.
Mấy năm gần đây kinh tế tỉnh Hà Đông phát triển không tệ, Cố Binh mượn cơ hội này thu được nhiều lợi ích, có thể nói thân gia hơn trăm triệu, là phú hào số một số hai ở tỉnh.
Đương nhiên so với phú hào ẩn hình như Diệp Khai thì chẳng đáng là gì, nhưng trên cơ bản ai cũng biết Cố Bình rất giàu.
Bên Long Thành này cũng có không ít phú hào ẩn danh, không muốn xuất đầu lộ diện, số tài phú nhiều không hợp thói thường, mà người như Cố Binh qua vài năm nữa sẽ có thể trở thành tỷ phú, trên cơ bản đều toàn lực phát triển kinh tế, đều không thể khinh thường.
Tuy Cố Binh bị Diệp Khai giam vài ngày, ngạo khí bị mài không ít, nhưng mà vừa về nhà đã bị lão tử của hắn tát, tự nhiên cũng không phục lắm.
Nhiều năm như vậy, Cố Thành có đánh hắn không?
- Đánh chết đồ hỗn trướng như mày!
Oán hận trong nội tâm Cố Thành không giảm, sắc mặt rất kém cỏi, một tát vừa rồi hao hết khí lực của hắn rồi.
Lúc nhìn thấy vết máu trên mặt của Cố Binh, vết đấu tay cũng rất rõ ràng, đoán chừng vài ngày sẽ không biến mất.
Cố Binh có cảm giác răng của mình lung lay, có thể tưởng tượng được một tát này có bao nhiêu khí lực.
Mà trong nội tâm Cố Binh cũng có chút bối rôi, dù sao bị Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố bắt, cho dù bị giam một ngày cũng không phải vấn đề đơn giản, cũng không có biện pháp làm gì, Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố có năng lực kinh người.
Mà trong mấy ngày này những liên hệ cơ bản của Cố Bình đều đứt đoạn.
Lúc bắt đầu thì còn có người nguyện ý mật báo cho hắn, nhưng mà sau khi nghe nói uy nghiêm của Diệp Khai trải rộng,. sợ tới mức Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố không có ai dám xen vào, chuyện này khiến hai mắt của Cố Bình tối lại, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Tuy trên TV có thể nhìn thấy lão tử Cố Thành của hắn có thực quyền, nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới chuyện này được, nhưng trong nội tâm của Cố Binh vô cùng lo sợ bất an, không biết lúc nào chuyện này liên quan tới cha của hắn.
Nếu là như vậy thì gia đình này của hắn cũng Game Over.
- Lão đầu tử, sao ông đánh con như vậy, nó bị giam mấy ngày khổ sở lắm rồi, ông còn đánh ác như thế, không sợ nó có gì hay sao?
Vợ của Cố Thành đi ra, ôm lấy con của mình rồi khóc rống lên.
Nàng vừa khóc thì tâm tình của Cố Thành cũng cực kém.
Hắn sờ hộp thuốc trên bàn, rút một điếu ngậm vào mồm, sau đó dùng bật lửa đốt, hít vào trong ngực rồi ngậm lại, sau đó từ từ thở ra.
Trong phòng lập tức tràn ngập mùi thuốc lá, giống như hơi có chút nhiệt độ.
- Ai, chuyện lúc này thật phiền toái.
Thật lâu sau Cố Thành mới nói.
Vợ hắn nghe xong liền ngẩng đầu lên, có chút khó hiểu hỏi.
- Phiền toái thế nào, chuyện này khó chấm dứt sao?
Trong mắt của bà ta thì Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố thả Cố Bình quay về, nói là cho hắn ăn lễ năm mới, nên nói rõ vấn đề không lớn, ít nhất là người của Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố không truy cứu.
Nhưng nghe ý của Cố Thành thì chuyện này chưa kết thúc, đây là điểm khiến nàng kỳ quái.
- Chuyện này không đơn giản như bà nghĩ đâu.
Cố Thành ngồi xuống, xoa xoa con mắt của mình nói ra.
Ánh mắt hắn bị bệnh tăng nhãn áp, nhãn áp cũng hơi cao, cảm xúc kích động thì hơi khó chịu.
Tuy qua nhiều năm như vậy, quan trường chìm nổi, Cố Thành sớm tu thành tâm tình lâm nguy không loạn, nhưng mà bây giờ liên lụy tới người nhà, cho dù như thế nào cũng khó mà bình tĩnh được.
Dù sao chuyện này là thẩm vấn con trai Cố Bình của hắn, nhưng mà kiếm chỉ nơi nào thì người sáng suốt cũng nhìn ra.
Diệp Khai là một bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố, nếu như hắn không có chỗ dựa thì dựa vào cái gì bắt được thị ủy thường ủy chính trị và bí thư pháp luật Quách Sĩ Tuyền?
Chuyện này làm cho lãnh đạo tỉnh ủy cũng tịch ngòi, bản thân là có thể nói rõ vấn đề này..
- Hiện tại tỉnh Hà Đông sắp xảy ra mưa gió lớn rồi.
Cố Thành nói ra.
- Bản thân trong thời buổi rối loạn, hết lần này tới lần khác mày lại chọc phiền toái. Mày chọc ai không tốt, hết lần này tới lần khác đi trêu chọc Diệp Khai, mày biết hắn là người nào không?
- Không phải là một bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố sao, nhiều lắm thì đụng nhẹ mà thôi, hắn có thể phá trời của tỉnh Hà Đông sao?
Tuy Cố Binh bị Cố Thành tát rất mạnh, nhưng lúc này đã bớt đau, nghe Cố Thành nói thì hắn cũng trả lời đầy khinh thường.
Trong mắt của Cố Bình, lão tử Cố Thành của hắn kinh doanh ở tỉnh Hà Đông lâu năm như vậy, tuy không được lên chính bộ, nhưng mà quyền lực thực tế rất lớn, hơn nữa cán bộ theo hắn rất nhiều, lực ảnh hưởng thâm căn cố đế, đây là nguyên nhân Cố Bình không sợ.
Hắn tuyệt đối không tin tưởng, một bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố nho nhỏ vừa tới không lâu có thể rung chuyển phó thư kí tỉnh ủy, quan trường tỉnh Hà Đông này rất sâu, đối với chuyện này không có tính uy hiếp thực chất.
- Cho dù hắn có liều lĩnh, chẳng phải cũng thả con ra ngoài sao?
Cố Binh nói ra.
- Ngu xuẩn!
Cố Thành mắng hắn một câu.
- Mày bây giờ còn không nhìn ra đây là cái bẫy của Diệp Khai sao?
- Cái bẫy?
Cố Binh và vợ của Cố Thành đều sững sờ, không hiểu cho lắm.
Cố Thành thở dài.
- Người ta muốn bắt không phải chỉ có mình Cố Binh mày đâu, Hạng Trang múa kiếm chí tại Bái Công, người ta muốn đối phó lão đầu tử của mày đấy.
- Bọn chúng to gan thế sao?
Cố Binh nghe xong vô cho dù thế nào cũng khó mà tin được, một bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố lại dám kéo phó thư ký tỉnh ủy xuống ngựa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...