Đương nhiên, đối với việc Diệp Khai không muốn đi dò xét công tác của các đơn vị Dương Thuận Hinh vẫn thật đồng ý.
Nàng đã là cán bộ lão thành, cũng đều tương đối quen thuộc với các cán bộ trong các đơn vị Long Thành, nếu đi tới trên cơ bản chỉ như đi ngang qua sân khấu, thuận tiện làm một chút phúc lợi cho các đồng chí trong đơn vị, rất thuận tiện.
Nếu như Diệp Khai đi đám người kia tạm thời còn không hiểu được tính tình của hắn, có cho phúc lợi hay không, muốn cho bao nhiêu mới phù hợp bọn họ cũng sẽ không biết nên làm thế nào.
Cho nên đối với việc Diệp Khai ủy thác cho nàng đi xử lý việc này, Dương Thuận Hinh vẫn tương đối hài lòng.
Buổi trưa, bí thư thành ủy Kim Trạch Khải đi tới Ban kỷ luật thanh tra dạo qua một vòng, nói là thăm hỏi mọi người một chút.
Diệp Khai cùng Kim Trạch Khải đi quanh tòa lầu một vòng, hai người đi tới dưới lầu.
- Đồng chí Diệp Khai, về bản án của Cố Binh có tiến triển gì không?
Kim Trạch Khải hỏi.
- Tiến triển là có một ít, nhưng bản án thiên về mặt kinh tế, cũng không thể nóng lòng trong nhất thời, phải từ từ điều tra bằng chứng, trong năm nay thì không cách nào kết luận được rồi.
Diệp Khai hồi đáp.
- Vậy thì…
Kim Trạch Khải do dự một chút vẫn nói ra:
- Gần đây phu nhân của đồng chí Cố Thành một mực tìm người du thuyết, bên tôi cũng bị phiền vô cùng, sự tình thật sự không dễ làm, nếu anh kiên quyết giữ hắn đoán chừng Tết âm lịch này chúng ta cũng không qua được yên ổn.
Sự tình của Cố Binh nhất định là có chuyện, chỉ là phải xem Diệp Khai xử trí như thế nào mà thôi.
Kim Trạch Khải nghĩ như vậy, trong nội tâm cũng có một ít sầu lo, không biết Diệp Khai có phải nhất định muốn xử lý Cố Binh triệt để hay không?
Vạn nhất Diệp Khai thật sự cứng rắn nghiêm khắc xử lý Cố Binh, không cần nói gì khác, chỉ ở bên phó bí thư Cố Thành thì đã không tốt nói chuyện.
Cho nên đúng lúc này nội tâm Kim Trạch Khải vẫn rất mâu thuẫn, hắn là bí thư thành ủy Long Thành, vừa tiến vào ủy viên tỉnh ủy, tự nhiên không muốn kích thích phó bí thư tỉnh ủy, bằng không ngày sau công tác của Long Thành thật không dễ làm, dù sao phó bí thư tỉnh ủy bài danh ở phía trước, trước khi chủ tịch tỉnh mới được điều xuống, địa vị của hắn chỉ dưới bí thư tỉnh ủy Nhạc Sơn.
Kim Trạch Khải cảm thấy theo đại cục mà nói, Long Thành không cần phải tiếp tục đem một vị cán bộ có thân phận mẫn cảm đi tế cờ, đắc tội phó bí thư Cố Thành thật không có chỗ gì tốt.
Diệp Khai nghe xong, ngược lại trả lời thật sảng khoái:
- Nếu nói như vậy thì cho hắn về nhà mừng năm mới trước đi!
- À?
Kim Trạch Khải nghe Diệp Khai nói thì có chút giật mình.
Hắn vẫn cho là Diệp Khai sẽ làm ra cục diện không chết không ngớt, lúc này không còn giống trống khua chiêng, muốn đánh dập đầu phó thư ký thành phố, nhưng hắn không nghĩ tới Diệp Khai lại làm ra quyết định như vậy, lại đặt chú ý vào lễ mừng năm mới.
Kim Trạch Khải có chút hoài nghi, lỗ tai của mình có vấn đề?
Thấy Diệp Khai đi vào Long Thành có biểu hiện không phải dễ nói chuyện như thế này!
Bởi vì cái gọi khác thường chính là mê hoặc, Kim Trạch Khải có đầy đủ lý do hoài nghi Diệp Khai cố ý làm như vậy, nhưng mà hắn làm như vậy có mục đích gì?
Kim Trạch Khải muốn cả buổi, cũng phải suy nghĩ cẩn thận.
- Thả hắn về nhà tham dự lễ mừng năm mới, có phải làm qua loa hay không?
Kim Trạch Khải hỏi.
- Dù sao chuyện Cố Binh không thể làm quá rõ ràng được, vạn nhất làm ra chút chuyện gì thì xử lý thế nào?
Trên thực tế Kim Trạch Khải không có vấn đề gì cả, Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố lúc này có những người khác nữa, hắn biết rõ Cố Binh là người có vấn đề, hơn nữa tình tiết kinh tế còn vo cùng nghiêm trọng, về phần nói đả thương người cái gì đó, kỳ thật chỉ là chuyện nhỏ. Xem xét trên cơ bản cũng không phải đại sự gì cả.
Nhưng mà Diệp Khai nói chuyện cũng có vấn đề, chuyện này khiến cho người ta chú ý, nếu thật sự cố ý thả Cố Binh về nhà tham dự lễ mừng năm mới, cuối cùng người ta chạy thì trách nhiệm ai gánh lấy đây?
Kim Trạch Khải phi thường hoài nghi, đến lúc đó Diệp Khai biết nói là Kim bí thư phân phó làm như vậy, nếu không hắn làm sao an bài như thế chứ?
Nếu xuất hiện tình huống như vậy Kim Trạch Khải có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Nghĩ tới những vấn đề này Kim Trạch Khải cũng khẩn trương lên, hắn cũng tận lực điều tiết tâm thần của mình, tận lực làm cho mình tỉnh táo lại, đầu óc chuyển biến vài lần mới cân nhắc từng câu từng chữ mà tỏ vẻ nói.
- Tôi chỉ là thuận miệng hỏi một tiếng, còn quyết định như thế nào sẽ do Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố, nếu các vị cảm thấy có thể thì tôi cũng không phản đối, nếu như các vị cảm thấy điều kiện không cho phép, tôi sẽ ủng hộ.
Sau đó Kim Trạch Khải lại bổ sung.
- Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố thì Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cùng thị ủy song trọng lãnh đạo, bất quá thuật nghiệp có sở trường gì thì thị ủy cũng cam đoan tính độc lập phá án của các vị, điểm này là phi thường chính xác. Cho nên để nghị chỉ là đề nghị, các đồng chí Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố cũng không cần gánh nặng gì, khinh trang thượng trận, đem công tác làm vô cùng trọng yếu.
Kim Trạch Khải cảm thấy chưa thỏa mãn, nói thêm:
- Nếu các đồng chí có sai lầm thì tôi cũng nói trước, đầu tiên nhất định là phải cực lực cứu vãn, có thể trị bệnh cứu người là tốt nhất, nếu thật sự không còn cách nào thì áp dụng biện pháp tương ứng cũng được. Nói ngắn lại các vị xem mà xử lý, thị ủy cũng tốt, chúng ta cũng tốt, cũng không nên tỏ thái độ.
Hắn nói đều là lặp đi lặp lại, nếu là người bình thường nghe, thật sự không hiểu được ý của hắn, nhưng mà Diệp Khai nghe hiểu ý của Kim Trạch Khải.
Với tư cách bí thư thành ủy tỉnh ủy, hắn mới là Tỉnh ủy thường ủy, Kim Trạch Khải cũng có khát vọng chính trị của mình, cũng hy vọng con đường làm quan của mình được đi xa hơn, đã như vầy không thể quá đắc tội với cán bộ bản thổ này.
Nếu không lúc này cho dù bắt được Cố Binh, cũng chưa chắc có thể làm gì được Cố Binh, đến lúc đó rước lấy phiền toái là vô cùng vô tận, với tư cách phó thư ký Tỉnh ủy thì Cố Binh muốn gây phiền toái cho bọn họ vậy thì thật là quá đơn giản.
Hoặc là Diệp Khai với tư cách bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố, đối mặt với chuyện này còn đơn giản một chút, nhưng mà hắn với tư cách bí thư thị ủy, chính là đứng mũi chịu sào, rất khó chống được đả kích ngấm ngầm và công khai.
Lại nói thế lực của Cố Binh trong tỉnh rất lớn, các đội ngũ chính là đôi chân kéo dài của hắn, Kim Trạch Khải muốn làm gì Cố Binh thì đừng đề cập tới thăng quan làm gì, vậy cơ hồ là chuyện không có khả năng.
Một quan viên, nếu như trụ cột quần chúng còn làm không tốt, muốn nhận được đề bạt thì không có khả năng.
Cho nên tâm lý của Kim Trạch Khải lúc này chính là hy vọng Diệp Khai chú ý Cố Binh, đem chuyện này xử lý cho sạch, không đi trêu chọc đám đại thần của Cố Binh, lại lo lắng sau khi Cố Binh được thả ra sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, như vậy cờ lê sẽ rơi xuống đầu của hắn.
Suy nghĩ cẩn thận những chuyện này, Diệp Khai cười lên, hắn tựu nói ra.
- Loại chuyện này, chúng ta nên xem ý kiến của người nhà Cố Binh, nếu như bọn họ nguyện ý đảm bảo thì có thể cho Cố Binh quay về nhà ăn tết, dù sao hắn không phải là phần tử hình sự cùng hung cực ác, nhà ở bản địa thì có vấn đề gì.
Nhưng mà Diệp Khai lại bổ sung thêm.
- Đương nhiên, yêu cầu phải nói với người nhà của Cố Binh, phải làm cho thỏa đáng, nếu không Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố sẽ chủ động cho hắn về nhà ăn tết.
- A..., vấn đề này, ta biết rõ.
Kim Trạch Khải gật gật đầu, ứng một tiếng.
Kim Trạch Khải rời khỏi sân, an vị trên xe.
Diệp Khai nhìn qua hắn ngồi lên xe rời đi, sau đó cũng không có quay lại, hắn bảo Lý Thắng lái xe rời khỏi đại viện của thị ủy.
- Lãnh đạo, còn muốn đi đâu không?
Lý Thắng lái xe hỏi.
- Đi qua Tỉnh ủy, gặp bí thư Tần Phương Trần.
Diệp Khai nói ra.
- Về thường ủy trước đi, cầm theo chút lễ vật. Lần đầu tiên đi bái phỏng không nên đi tay trắng.
- Tặng quà cho bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra tỉnh? Hình như không thích hợp a?
Lý Thắng nghe xong đã có chút giật mình.
Chuyện này đúng là không thích hợp, tặng quà cho Bí thư Tỉnh ủy thì có lẽ không có gì không ổn, nhưng mà tặng cho bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra tỉnh thì đó là kỳ quái, dù sao Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh làm việc bắt người, nói ra sẽ thì sẽ làm cho người ta cảm thấy lạ.
Vạn nhất bí thư Tần Phương Trần trở mặt, đá người tặng quà ra ngoài thì vui lắm.
- Không có chuyện gì, cũng phải xem người tặng là ai.
Diệp Khai khoát khoát tay, lơ đễnh trả lời.
Nếu là người bình thường muốn tặng quà cho Tần Phương Trần thì hắn nhất định sẽ bay ra ngoài, nhưng mà Diệp Khai tặng thì không có chuyện đó.
Với tư cách trong là cán bộ được bí thư Viễn Hành coi trọng, Tần Phương Trần là người có tiến cảnh chính trị vô cùng tươi sáng, tương lai nhất định sẽ tiến thêm một bước, bởi vậy tin tức của hắn chắc chắn rất linh thông, cho nên hắn biết rõ nền tảng của Diệp Khai.
Quả nhiên Diệp Khai ở trên xe gọi điện thoại cho Lâm Viễn Hành đã nhận được câu trả lời thuyết phục.
- Chúng ta đi qua đi, Lâm bí thư chờ đấy.
Diệp Khai tắt điện thoại, nói với Lý Thắng.
- Nha.
Lý Thắng lái xe về khu Tỉnh ủy.
Thư ký của bí thư Tần Phương Trần đã đợi ngoài cửa, nhìn thấy Diệp Khai thì đi ra chào đón.
- Diệp bí thư ngài khỏe chứ, Tần bí thư tại văn phòng.
Thư ký nghênh đón thì dẫn Diệp Khai tiến vào văn phòng của Tần Phương Trần, sau đó dâng trà và lén lút đi ra ngoài.
- Đồng chí Diệp Khai nghĩ thế nào mà bắt đầu đi tới tìm tôi?
Tần Phương Trần cùng Diệp Khai bắt tay nhau, sau đó ngồi xuống
Tuy bây giờ là cuối năm, nhưng mà công tác của Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng bận rộn, chuyện năm nay tương đối nhiều, dù sao cũng sắp bắt đầu sang năm, cho nên phương diện công tác rất được xem trọng, nhất là chức vụ càng cao càng như vậy.
Ngay vào ngày hôm qua bí thư Tần Phương Trần mới từ kinh thành đi hợp về, có chút nhiệm vụ cần triển khai cho cấp dưới.
- Sắp tới năm mới rồi, dù sao cũng phải tới bái phỏng thượng cấp một chút, thuận tiện mang theo lễ vật nhỏ.
Diệp Khai trả lời, sau đó hắn đem lễ vật đưa cho Tần Phương Trần.
- Ha ha, cái gì đó, nặng như vậy?
Tần Phương Trần cười tiếp nhận, có chút tò mò hỏi thăm.
Lễ vật của Diệp Khai ngược lại cũng đơn giản, chỉ cần nhắc tay một cái cảm thấy không tới năm ký, cũng không biết là vật gì.
Bí thư Tần Phương Trần nhìn xem, thật sự không đoán ra hắn tặng cái gì, lễ vật nhẹ như vậy không có ý nghĩa gì, nặng a, Tần Phương Trần nhất định không thu, mặc dù nói sau lưng Diệp Khai là lão Diệp gia, nhưng mà không thể bắt buộc người ta nhận quà a.
- Ah, năm trước tôi đào sâm núi ở Liêu Đông, cũng là sâm vài chục năm tuổi.
Diệp Khai nói ra.
- Nghe nói lão gia tử gần đây thân thể không tốt, cầm qua phối dược bồi bổ thân thể cho lão nhân gia.
- Sâm núi Liêu Đông ah, vậy cũng là đồ tốt...
Tần Phương Trần nghe xong quả nhiên có chút động dung,
- Cảm ơn.
Cha của bí thư Tần Phương Trần đã già, hôm nay đã tám mươi rồi, thân thể không được tốt, vừa mới đi kinh thành làm giải phẫu, gần đây đang trong thời kỳ dưỡng bệnh.
Nhưng mà người cao tuổi, các phương diện cơ năng đều thoái hóa nặng lắm, cho nên khôi phục cần thời gian rất lâu.
Nhưng mà bí thư Tần Phương Trần công vụ bề bộn, không có bao nhiêu thời gian tận hiếu với lão nhân gia, cho nên không vì chuyện này mà phiền não, hôm nay Diệp Khai hợp ý, mang sâm núi tới đây, quả nhiên rất được hoan nghênh.
Bí thư Tần Phương Trần mở gói ra xem, quả nhiên phát hiện Diệp Khai tặng cho hắn sâm núi khác với thứ trên thị trường rất lớn, hơn nữa còn rất nguyên vẹn, đoán chừng giá thị trường cũng phải hơn mười vạn, đúng là lễ vật tương đối nặng.
Hơn nữa trừ mấy cây sâm núi ra, còn có một chút thuốc bổ quý giá khác, đều là thứ tốt không phải có tiền là mua được, làm cho Tần Phương Trần rất động dung.
- Phần nhi lễ vật này quá quý trọng...
Tần Phương Trần thở dài nói.
- Nếu như anh đưa tiền tới thì tôi không dám thu.
Đây cũng chính là nền tàng Tần Phương Trần biết rõ Diệp Khai, biết rõ lão Diệp gia không cần thứ gì của hắn, hơn nữa cũng biết Diệp Khai là có tiền, cho nên mới tiếp nhận lễ vật của hắn, nếu không thì cho dù rất muốn cũng phải có gan mới cầm được.
Sau khi đặt đồ vật qua một bên, Tần Phương Trần lại hỏi.
- Gần đây công tác ở Ban Kỷ Luật Thanh tra thành phố thuận lợi chứ?
- Xem như cũng được a, nhưng mà sau lễ mừng năm mới tôi có ý định làm thí điểm trong sạch bộ máy chính trị, hy vọng trong tỉnh có thể duy trì một chút.
Diệp Khai trả lời.
- Ah, làm thì điểm ở nơi nào?
Tần Phương Trần nghe xong quả nhiên phi thường hứng thú.
Diệp Khai không phải là người thường, dám làm việc người ta không dám, cho nên mặc dù là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra tỉnh như Tần Phương Trần, cũng không biết hắn đang định làm cái gì?
- Tôi có ý định thiết lập tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị ở thành phố Long Thành này.
Diệp Khai nói ra.
- Tài khoản trong sạch hóa?
Tần Phương Trần nghe xong quả nhiên có chút hứng thú rồi.
- Đó là thứ gì?
- Đây chỉ là thủ đoạn chống tiêu cực mà thôi, trọng điểm là ở phương hiện hối lộ.
Diệp Khai giải thích.
Cái gọi là tài khoản trong sạch hóa bộ máy chính trị chính là hạn chế cán bộ sử dụng tài khoản tín dụng, chỉ có những khoản thu được cán bộ lãnh đạo thông qua thì chứng thực có giá trị, xúc tiến bản thân cán bộ phải liêm khiết, cứu vãn cán bộ phạm tội.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...