- Chút điểm này cũng không kỳ quái, bởi vì công nhân Microsoft đều được nhận lượng theo phương pháp cổ quyền, mỗi người bọn họ đều nắm giữ cổ phiếu của công ty. Giá cổ phiếu tăng lên thì túi tiền của bọn họ cũng phình lên; giá cổ phiếu ngã xuống thì mọi người co quắp lại.
Diệp Khai cười nhìn Chung Ly Dư nói ra.
- Microsoft sáng tạo tiền bạc với tốc độ cực nhanh, công ty trừ mười một tên nguyên lão có tài sản từ một trăm triệu tới một tỷ, kết quả làm như vậy mỗi người đều vận chuyển cực nhanh, toàn tâm hy vọng giá cổ phiếu của mình tăng lên, cho dù là một chút.
- Loại này hình thức, chúng ta là không phải cũng có tất yếu noi theo?
Chung Ly Dư nghe được Diệp Khai nói thì bắt đầu cân nhắc.
Lúc này xí nghiệp của Diệp Khai rất nhiều, mặc dù có một ít nằm trên danh nghĩa của nữ nhân của hắn, nhưng mà trên thực tế đều do một tay của hắn chống đỡ, cân nhắc tới bước phát triển tiếp theo của xí nghiệp, Chung Ly Dư đã tìm được phương pháp mới rồi, chính là cho nhân viên nắm cổ quyền.
- Đây là có tất yếu.
Diệp Khai gật đầu đồng ý.
- Nhưng mà áp dụng phương pháp cổ quyền theo cách nào thì phải nắm giữ tình huống thực tế, lại cho bọn họ nắm giữ động lực, không thể không có truy cầu.
Cổ quyền đại biểu cho lợi ích, nó thúc đẩy mọi người cùng cố gắng, chỉ trả lương theo công lao là không được.
- Nhưng mà căn cứ Hoa Đông Thần Vận hiện giờ ngày càng trọng yếu, em lo lắng phương án phân phối cổ quyền của chúng ta sẽ gặp phản đối, dù sao tính chất xí nghiệp quân sự nên hơi khác.
Chung Ly Dư lại đưa ra vấn đề.
- Chuyện này không sao, cổ quyền cùng quyền kinh doanh là hai chuyện khác nhau, lại nói công nhân nắm giữ bao nhiêu cổ quyền, có thể cân nhắc xuất 10% cổ phần của công ty ra làm cổ quyền, tình huống cụ thể thi em phải phí sức rồi.
Diệp Khai trả lời.
Chuyện này trong nước kỳ thật đã bắt đầu làm, nói thí dụ như các công ty tư hữu hóa... Bản thân xí nghiệp của Diệp Khai là vẫn làm theo, nhưng làm khá lớn mà thôi, từ phương diện này mà nói vấn đề liền đơn giản.
- Kỳ thật cho em chạy tới cũng không riêng gì những chuyện này.
Sau khi bàn một hồi Diệp Khai nhìn Chung Ly Dư nói ra.
- Long Thành cảnh trí không tệ, nhât là sau khi tuyêt rơi, đã đến thì buông lỏng ở với anh vài ngày.
- Cũng tốt.
Chung Ly Dư nhìn qua Diệp Khai, mỉm cười gật đầu đáp ứng.
Trong vài ngày kế tiếp Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đi dạo quanh Long Thành vài dòng.
Tuy tuyết rơi rất nhiều, nhưng mà Long Thành có không ít nơi đi chơi, nhất là mấy suối nước nóng trong làng du lịch, khai phát được không tệ, hắn và nàng đi ngâm nước nóng có cá bên trong.
Nhìn qua đám cá con sinh hoạt trong nước nóng vây quanh thân thể người, dùng giác hút ngặm lấy da chết trên cơ thể người, đúng là có tư vị khác.
- Kỳ thật chuyên gia tài vụ nói cũng không có đúng đâu, thời điểm mua bán trái phiếu em không cần nghe lời bọn họ.
Diệp Khai nằm trong suối nước nóng, dựa vào tảng đá thật dễ chịu, có chút cảm khái nhìn Chung Ly Dư nói ra.
- Nếu lời này của anh mà truyền đi, đoán chừng rất nhiều người sẽ phiền muộn tới chết.
Chung Ly Dư cười nói.
Nói một câu thật sự thì những chuyên gia tài vụ này kỳ thật chính là nhân viên chạy việc, nếu như bọn họ thật sự có năng lực, cũng không cần phải chạy đi làm công rồi.
Đám người này kỳ thật chỉ quan với nghiệp vụ tài chính hơn những người bình thường mà thôi, có đôi khi cũng chỉ ăn nói lung tung, nhưng lại có ảnh hưởng tương đối lớn.
Nếu quả thật đặt bọn họ ở vị trí trọng yếu thì tài sản của công ty tăng nhanh là không có quan hệ quá lớn.
- Với tư cách lão bản, đại sự thì phải do mình quyết định.
Diệp Khai nghiêng đầu nhìn qua Chung Ly Dư nói ra.
- Lúc này chúng ta có chút tiền, nhưng muốn đầu tư hữu hiệu phải để tâm nhiều hơn. Anh cho rằng em nên lưu lại một tỷ đô la, xem như tiền riêng.
- Có tiền riêng nhiều như vậy sao?
Chung Ly Dư nghe xong thì vừa cười vừa nói.
- Thoáng cái cho em nhiều tiền như vậy, em cũng không biết tiêu như thế nào đấy.
- Tiêu tiền còn suy nghĩ sao?
Diệp Khai nói ra.
- Chẳng muốn động đầu óc thì đặt vào trong ngân hàng, nếu như muốn vận hành gì đó cũng có thể đầu tư ra ngoài, dù sao số tiền kia là cho em, cụ thể xài như thế nào đó chính là việc của em.
- Anh không sợ em ra ngoài bao tiểu bạch kiểm sao?
Chung Ly Dư nhìn Diệp Khai hỏi.
Diệp Khai cười cười nói:
- Có tiểu bạch kiểm to gan như vậy sao?
Không nói tới sau lưng của Chung Ly Dư là mình, cho dù đặt trên người bình thường thì cũng biết nữ tổng giám đốc trẻ tuổi của xí nghiệp lớn thế này tuyệt đối không là nhân vật đơn thuần, nếu vì t*ng trùng lên não cua Chung Ly Dư thì người này phải có giác ngộ đi ngủ với xi măng rồi.
- Tính toán, một tỷ đôla có chút quá nhiều.
Chung Ly Dư lắc lắc đầu nói.
- Vậy thì không phải, mỗi ngày em quản lý xí nghiệp cho anh, tiền tiêu vặt phải có.
Diệp Khai nói ra.
- Đến lúc đó máy bay tư nhân, du thuyền tư nhân và biệt thự gì đó cũng cần phải có. Thân phận anh bất tiện, nhưng mà em có những thứ này thì bình thường.
- Nói chuyện như vậy thì một tỷ đúng là không đủ.
Chung Ly Dư nói ra.
- Vừa rồi không có nói động tới tiền riêng của em, những chi tiêu này đến lúc đó đều đặt vào trong các phí tổn.
Diệp Khai trả lời.
Hai người chỉ mặc quần áo bơi ngâm suối nước nóng, tuy bên này cũng có vài khách nhân, nhưng mà mọi người trên cơ bản đều cách nhau khá xa, không có can thiệp lẫn nhau.
Từ sau chuyện lần trước, an ninh xã hội của Long Thành cũng chuyển biến rất tốt, đáng nhắc tới, đầu tư từ các nơi tới bỗng nhiên nhiều lên, làm cho lãnh đạo thành phố cũng có cảm giác ngoài ý muốn.
Mặt khác có một tin tức đáng chú ý tới, nghe nói bí thư thị ủy Kim Trạch Khải có khả năng đi vào tỉnh ủy thường ủy.
- Cảm giác của anh gần đây rất thanh nhàn, quan viên chính sảnh không cần làm gì sao?
Đột nhiên Chung Ly Dư hỏi.
Trong ấn tượng của nàng thì hình như Diệp Khai là người không có chi tiêu gì, cho dù là ở kinh thành hay là ở Giang Trung, đều là mọi việc quấn thân, bề bộn không ngừng, gần đây đến Long Thành thì bắt đầu gây ra đại động tĩnh, về sau thì yên lặng xuống, một chút cũng không phù hợp tính cách của hắn.
- Chỉ là bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra mà thôi, cũng không phải thị ủy bí thư hoặc là thị trưởng, chuyện của anh đơn giản hơn nhiều.
Diệp Khai trả lời.
- Kỳ thật công việc trong một thành thị tuyệt đại đa số mọi người không hy vọng anh cao điệu, dù sao công tác của Ban Kỷ Luật Thanh tra nếu quá thành công thì ý nghĩa quản lý của thành thị này có lỗ hỏng, cho nên nếu như không có đại sự gì, anh thậm chí không cần phải làm gì cả.
Công tác Ban Kỷ Luật Thanh tra đúng là không nên cao điệu, công tác của ngươi càng thành công thì nói lên quan tham ở đây quá nhiều, đối với hình tượng thành thị thì mang lại ảnh hưởng mặt trái quá lớn, cũng hình thành ấn tượng xấu với cấp trên, bởi vậy sẽ mang lại phản ứng dây chuyền, tuyệt đối không phải Diệp Khai một lẻ loi trơ trọi làm bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra có thể ứng phó được.
Diệp Khai đi đến tình trạng bây giờ thì cân nhắc vấn đề, đã không chỉ là chiến tích thuộc về mình nữa, tuy hắn bắt vài người thì vinh dự rất lớn, làm như vậy kỳ thật rất đơn giản, nhưng mà làm như vậy hậu quả trực tiếp chính là đam đại nhân vật của thành thị này oán hận hắn thật lớn, hình thành một cổ thế lực chống lại hắn, vậy thì hắn bất lợi rồi.
- Vậy cũng tốt ah, xem như tĩnh dưỡng đi.
Chung Ly Dư đem thân thể dựa vào người Diệp Khai, nhẹ giọng nói với hắn.
- Quốc gia đại thế không phải chuyện của một người.
- Cũng may lợi nhuận được chút tiền, ngược lại không cần lo lắng sau này quá khổ.
Diệp Khai cười cười nói.
- Tài chính thì anh cảm thấy nên đầu tư ra nước ngoài, qua một hồi thì đồng Yên cũng có cơ hội.
- Đồng Yên sao? Tăng giá hay giảm giá?
Chung Ly Dư hỏi.
- Tăng tỉ giá đồng bạc.
Diệp Khai nói ra.
- Nhưng mà xu thế này cần hai năm mới nhìn thấy được, hiện tại ngược lại không cần phải sốt ruột, nhưng nếu như bố cục thì hiện tại đã bắt tay tiến hành rồi.
- Nói như vậy tài chính bốn mươi tỷ đô la này không có giảm?
Chung Ly Dư hỏi.
Diệp Khai gật đầu nói.
- Đúng là như thế.
Trên thực tế đồng Yên hối đoái tỉ suất đôla đã được bố cục từ nhiều năm rồi, chu kỳ đồng Yên tiếp tục tăng tỉ giá chính là bố cục, hơn nữa mỗi một chu kỳ đều là tỉ giá đồng Yên tăng gấp bội.
Nói thí dụ như từ năm 1971 đến năm 1978, tỉ giá đồng Yên từ 1 đôla đoái 360 đồng Yên tăng lên tới 180 đồng Yên, năm 1985 tới 198. 95, tỉ suất hối đoái đồng Yên từ 1 đôla đoái 240 đồng Yên tăng lên tới đến 120 đồng Yên, năm 1990 năm đến năm 1995 đồng Yên từ 1 đôla đoái 160 đồng Yên tăng lên tới 80 đồng Yên.
Từ lịch sử biến hóa giá thị trường của đồng Yên thì đồng Yên có hai lần tăng giá rất cao, lần đầu tiên là từ tháng 9 năm 1985 tới năm 1988, lúc ấy là do ở nước Mỹ xuất hiện thiếu hụt thu chi quốc tế, yêu cầu tỉ giá đồng Yên tăng lên.
Bởi vì trong chính phủ nước Mỹ kiên trì cho rằng tỉ giá đồng Yên tăng không không đủ mạnh, thông qua các hình thức can thiệp đẩy giá đồng Yên lên cao, như vậy đến đầu năm 1988 thì tỉ suất hối đối đồng Yên từ 1 đôla đoái 120 đồng Yên, vừa vặn so với hiệp nghị Quảng Trường.
Lần thứ hai là từ tháng 2 năm 1993 đến tháng 4 năm 1995, lúc ấy bộ trưởng tài chính của chính phủ Clinton tỏ vẻ minh xác, vì mậu dịch không cân đối cần phải tăng 20% đồng Yên, giá hối đoái khi đó là 1 đôla đoái 120 đồng Yên, cho nên căn cứ mục tiêu chính phủ nước Mỹ mà đồng yên nhanh chóng tăng lên 1 đôla đoái 100 đồng Yên.
Về sau bởi vì chính phủ Clinton ma sát ngành ô tô với nhau nên có thái độ nghiêm khắc hơn, đến tháng 4 năm 1995 thì đồng Yên hối đoái tăng lên nhiều, từ 1 đôla đoái 79 đồng Yên, lập nên lịch sử ghi chép cao nhất.
Tỉ giá đồng Yên tăng lên cao nên sinh ra ảnh hưởng, quốc tế nhanh chóng đưa tiền vào Nhật Bổn, đầu tư vào ngành bất động sản, làm cho giá thị trường lên cao xuất hiện bọt biển tài chính.
- Kỳ thật làm đầu tư cũng rất đơn giản, chú ý chính kinh kết hợp.
Diệp Khai nhìn Chung Ly Dư nói ra.
- Hôm nay chính phủ Clinton có nhu cầu đồng Yên tăng giá, như vậy các phương diện đầu cơ sẽ tiến vào Nhật Bổn, tốn hao thời gian hai năm làm tài sản tăng lên, đối với đại tài chính mà nói đây là lựa chọn không tồi. Huống chi đầu tư bất động sản thì lợi nhuận tăng lên không ít, cho nên anh cảm thấy chỉ cần đầu tư thỏa đáng thì kiếm lợi nhuận gấp bốn lần vẫn bình thường.
- Nếu như buôn tiền lời đồng Yên thì đoán chừng...
Chung Ly Dư nói ra.
Diệp Khai cười rộ lên, nói:
- Đó là tự nhiên, kỳ thật kiếm tiền cũng rất đơn giản, phải lựa chọn đúng tình thế mới được, tuy nhiên nước chảy bèo trôi cũng có thể xảy ra.
- Anh cảm thấy đồng Yên cuối cùng nhất sẽ tăng lên tới mức nào?
Chung Ly Dư hỏi.
Loại vấn đề này người bình thường nhất định sẽ cảm thấy rất khó phán, nhưng mà Chung Ly Dư có kinh nghiệm trước kia, tự nhiên rất tin tưởng phán đoán của Diệp Khai, cho nên không sợ hỏi hắn con số chính xác.
- A......
Diệp Khai trầm ngâm một chút, nói:
- Nếu như anh đoán không lầm, có lẽ sẽ độ phá 80 đô la, nhưng vì mục đích bảo hiểm anh cảm thấy nên là 82 đôla là thỏa mãn, lòng tham chưa đủ dễ cướp cò.
Diệp Khai không thể cam đoan cái gì, lịch sử có thể thay đổi quỹ tích vận hành nha, dù sao mình chỉ là con bướm bay qua đường mà thôi.
Nhưng từ đại thế mà nhìn tình thế thế giới cho dù là chính trị hay kinh tế, đều không có biến hóa quá lớn, cho nên mặt trời kinh tế chói chang sẽ không thay đổi, vấn đề này đáng giá đánh cược lớn.
- Ân, chúng ta cũng nên hành động thôi.
Diệp Khai nhìn Chung Ly Dư nói ra.
- Bãi tắm phong bạo thì như thế nào?
- Hành động bãi tắm phong bạo?
Chung Ly Dư nghe được liền cười nói:
- Ý của anh là muốn làm cho người Nhật Bản chịu thua đến không còn quần mặc sao?
- Ha ha, cảm giác không sai đi?
Diệp Khai cũng cười nói.
Mặc dù nói là danh hiệu trong bãi tắm, nhưng lúc này khi cẩn thận tưởng tượng, xác thực rất vui vẻ, hắn cố tình muốn tham dự hành động liệp săn với đồng Yên, kỳ thật chỉ là tham gia náo nhiệt mà thôi.
Phải biết rằng người Mỹ mới là thủ phạm chế tạo ra trận khủng hoảng tài chính lần này, bản thân Diệp Khai chỉ bất quá là đi theo tống tiền, lợi dụng cơ hội lần này sớm tiến hành bố cục, đợi tới thời điểm chín muồi mới gom lưới kết thúc.
Mặc dù nói trước sau ước chừng cần thời gian hai năm, nhưng có thể đem tài chính đầu nhập kéo lên tới quy mô hàng trăm triệu đô la, có thể xem như viên mãn hoàn thành hành động lần này.
Đương nhiên, đây là một cái giá lý tưởng, trên thực tế chỉ cần có thể đem tài chính tăng lên gấp đôi Diệp Khai cũng đã thật hài lòng, mặt khác có dư thêm nữa xem như là tiền lời.
- Khẩu vị của chúng ta có phải là có chút quá lớn hay không? Phải biết rằng người giàu nhất thế giới như Bill Gates cũng chỉ có 6 tỷ 800 triệu đô la mà thôi.
Chung Ly Dư cùng Diệp Khai thương lượng một chút phương án hành động, càng cảm thấy muốn đạt tới mục tiêu tiền lời như thế cũng không khó khăn, bởi vậy cũng có chút cảm khái hỏi Diệp Khai.
Dựa theo bảng xếp hạng thứ tự phú hào của Forbes năm 1992 mà xem, Bill Gates dùng 6 tỷ 800 triệu đô la đứng đầu bảng, nhưng hiện tại trong tay Diệp Khai nắm giữ tiền mặt tựa hồ đã vượt qua hơn 40 tỷ đô la, điều này hoàn toàn không tưởng được, bởi vậy Chung Ly Dư mới có nghi vấn như thế.
Nàng đối với bảng xếp hạng phú hào của Forbes cũng sản sinh hoài nghi, không biết số liệu của họ làm sao mà liệt kê ra, lại có thể sai số lớn như vậy?
- Kỳ thật trên thế giới này có thật nhiều phú hào mai danh ẩn tính.
Diệp Khai nói với Chung Ly Dư:
- Nói thí dụ như người trong nước chúng ta, đại bộ phận đều ưa thích kiếm tiền âm thầm, từ trước tới nay không thích xuất đầu lộ diện quá nhiều, mà đưa mắt xem khắp toàn cầu, số lượng những người như vậy thật không ít. Có rất nhiều gia tộc tập đoàn, nắm giữ tài phú xa không phải chỉ Forbes xếp hàng là đủ khả năng tính toán đo lường ra được. Mà Forbes lại có tính chất giải trí, bảng xếp hạng phú hào cũng không dám đi vạch trần nội tình của những tập đoàn gia tộc này, bởi vì làm như vậy sẽ gặp phong hiểm rất lớn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...