Bỗng nhiên ngọn nến trong phòng chỉ còn lại ánh nên chập chờn, phản chiếu má phấn của Quách Du Du.
Diệp Khai cảm thấy đầu óc của mình hiện giờ không đủ dùng, Quách Du Du giống như một nhà ảo thuật, nháy mắt đã biến một gian phòng văn phòng thành phòng hoa chúc.
Lúc này Diệp Khai xem ra Quách Du Du hiển nhiên là cô gái có phong cách cổ điển.
Nhìn thấy tình cảnh này bỗng nhiên nội tâm của hắn đau xót.
Hắn có chút hiểu tâm lý của Quách Du Du, khi còn bé cha mẹ thân sinh chia tay, về sau mẹ và bố dượng gặp tai nạn đường không, song song chết đi, Quách Du Du từ tiểu học đã học cách tự lập.
Nhưng mà chuyện này không có nghĩa là nàng không hy vọng có người dựa vào, dù cách nghĩ cứu trợ cha ruột của mình mà không tiếc ủy thân cho Diệp Khai mới quen không tới một ngày, trong nội tâm nàng vẫn có được lý tưởng và mơ mộng nhân sinh.
Trong lòng mỗi người luôn có mộng tưởng của mình.
Khó trách có người nói người mềm yếu nhất là không nỡ, không nỡ một đoạn tình cảm không tệ, không nỡ một phần hư vinh, không nỡ tiếng vỗ tay.
Mà tánh mạng là một cuốn phim mà điện ảnh không cách nào quay được, một ngày nào đó mất đi thứ tốt nhất và một ngày thứ quan trọng bị lãng quên, một ngày lìa xa người yêu, tuy mộng đẹp nhưng có ngày phải tỉnh lại.
Nên buông tha thì quyết không giữ lại, nên quý trọng quyết không buông tay.
Đi về hướng thành thục, không hề yêu cầu xa vời, quý trọng thứ có được.
- Lương thần cát nhật hoa chúc dạ, chúng ta nên nghỉ ngơi sớm đi.
Diệp Khai nắm tay Quách Du Du, ôn nhu nói.
Quách Du Du không hề xem xét mà gật đầu, tựa vào ngực của Diệp Khai.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã qua cuối tháng mười hai, Diệp Khai đi vào thành phố Long Thành đã được hai tháng rồi.
Gần đây theo tin tức Tỉnh ủy truyền đến thì bí thư Anh Thành có thể rời đi,
Tin tức này ảnh hưởng với Diệp Khai gần như không có gì, cho nên hắn cũng không có để ở trong lòng.
Hôm nay hắn phải đối mặt với việc lớn, làm cách nào xử lý vấn đề của Quách Sĩ Tuyền, dù sao Quách Du Du ở chỗ này, đối với bản án hắn nhất định phải quan tâm một chút.
Tuy chưa hẳn làm trái với pháp luật, nhưng mà phản bác kiến nghị kiện tụng cũng có thể điều khiển tinh vi, nhưng lại không thể ảnh hưởng bất lợi với tình tiết của vụ án, nếu không hắn không có biện pháp bàn giao với Quách Du Du .
Trải qua nhiều tháng lắng đọng, chuyện này tạo thành ảnh hưởng xã hội cũng yếu đi, hơn nữa Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh cũng tỏ vẻ chú ý đúng mực, phái ra một vị phó thư kí tham dự điều tra vụ án, Diệp Khai thì cầm bảo kiếm của bí thư Lâm Viễn Hành trong tay, chủ đạo cả chuyện, trong bản án này hắn có quyền hành nặng nhất.
Nhưng mà Diệp Khai rất nhanh phát giác bí thư Anh Thành rời đi là chuyện tốt.
Bí thư Anh Thành rời đi thì đồng chí Nhạc Sơn tiếp nhận vị trí của hắn, người trong tỉnh có khả năng biến hóa rất lớn, cho nên thời điểm này mọi người cần ổn định, không nên gây ra gợn sóng nào.
Bởi vậy thời điểm điều tra tình tiết vụ án, Diệp Khai tỏ thái độ của mình.
- Kỳ thật nội tình của bản án này cũng vô cùng đơn giản, vấn đề Quách Sĩ Tuyền không tính rất nặng, chủ yếu là vấn đề thái độ sinh hoạt, ý kiến của tôi là chuyển giao cho tư pháp xử lý, chuyện của Quách Sĩ Tuyền sẽ do tòa án quyết định.
Diệp Khai đưa ra ý kiến này mọi người cảm thấy kinh ngạc.
Thời điểm trước kia Diệp Khai kêu gào phải mang Quách Sĩ Tuyền đưa lên đoạn đầu đài, hiện tại đột nhiên quay ngược 180° thì quả thật mọi người không thích ứng được chuyển biến này.
Thấy mọi người dường như có chút kinh ngạc, Diệp Khai lại giải thích.
- Lúc trước tôi nói chuyện này có quá nặng rồi, vấn đề của Quách Sĩ Tuyền cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng, tình huống hôm nay đặc thù, chuyện của Quách Sĩ Tuyền mẫn cảm nên ít xuất hiện là tốt nhất, mọi người thấy thế nào?
- Diệp bí thư cân nhắc là có đạo lý, trong tỉnh đang có biến động.
Người của Ban Kỷ Luật Thanh tra tỉnh tỏ vẻ ủng hộ.
Trên thực tế đại bộ phận mọi người không hy vọng chuyện này huyên náo quá lớn, thái độ của Diệp Khai không còn cường ngạnh nên mọi người lập tức buông lỏng một hơi, e sợ Diệp Khai sẽ đổi ý.
Dù sao Quách Sĩ Tuyền là thị ủy thường ủy, cũng không phải người trực tiếp chịu trách nhiệm, nên nể tình làm nhẹ thôi.
Sau khi quay về văn phòng, Diệp Khai ý định đem chuyện này nói cho Quách Du Du nghe.
- Du Du?
Diệp Khai tiến vào văn phòng hô một tiếng, nhưng không ai trả lời.
Hắn đi vào trong, vào phòng không thấy người cần tìm, lại nhìn thấy một phong thư không có dấu hiệu bên ngoài nào.
Chía khóa văn phòng chỉ có hắn và Quách Du Du mới có, nếu phong thư xuất hiện trên bàn thì trừ hắn chỉ có Quách Du Du mà thôi.
Vì vậy Diệp Khai mở phong thư ra, nhìn trong thư chỉ viết rải rác vài chữ.
- Em đi, chớ nhớ em. Du Du.
- Đây là ý gì?
Diệp Khai xem xong thì có chút sững sờ không biết Quách Du Du chơi xiếc gì.
Buổi chiều thì thị ủy bí thư trưởng Điền Quang Lực đi tới đây.
Khi lão Điền khi đi tới thì trong lòng có cảm giác như lửa đốt.
- Điền bí thư trưởng, xảy ra chuyện gì?
Diệp Khai mời lão Điền ngồi xuống, lại hỏi.
- Quách Du Du ném một phong thư từ chức, chính mình rời đi.
Điền bí thư trưởng có chút xấu hổ trả lời.
Sáng hôm nay Điền bí thư trưởng có việc đi ra ngoài, buổi trưa trở về thì có người nói với hắn Quách Du Du đã tới, nhưng đã lưu lại một phong thư.
Điền Quang Lực mở ra xem xét thì đây là thư từ chức, có chút kinh ngạc, sau đó chạy tới tìm Diệp Khai nói chuyện này.
- Nói cái gì thế?
Lúc này Diệp Khai đã bình tĩnh trở lại, vì vậy lại hỏi.
- Nàng nói công tác văn phòng không phải lý tưởng của nàng, hiện tại có cơ hội lên sân khấu biểu diễn, không thể không bắt lấy.
Điền Quang Lực trả lời.
- Cho nên, nàng từ chức, xuất ngoại.
Nói tới lời này Điền Quang Lực cũng hiểu được hình như có gì đó không đúng.
Theo đạo lý mà nói nữ hài tử còn trẻ như vậy, cũng đã làm thư ký của bí thư Ban Kỷ Luật Thanh Tra thành phố, rất nhanh sẽ bắt được biên chế trong tay, tại sao đột nhiên rời đi?
Trước trước sau sau chỉ làm thư ký không tới hai tháng, nghe nói các phương diện này làm không tệ lắm, Diệp Khai cũng không có ý thay đổi thư ký.
Điền Quang Lực lắc đầu, cảm giác cảm thấy vứt bỏ cơ hội này quá đáng tiếc.
Vũ đạo có tiền đồ gì? Nhiều năm như vậy không phải là nhảy múa khổng tước nổi danh sao, những người khác ai đi xem chứ?
- Người trẻ tuổi phải có truy cầu của mình, cũng là tốt.
Diệp Khai thật lâu mới nói một câu như vậy.
Điền Quang Lực nghe hắn nói như vậy, trong nội tâm lập tức có cảm giác quái dị, tuổi của Diệp Khai so với Quách Du Du còn trẻ hơn, khẩu khí lúc nói chuyện lại có vẻ như tiền bối là hắn.
Nhưng mà từ thân phận mà nói chuyện Điền Quang Lực cũng không thể phủ nhận, Diệp Khai có tư cách nói thế này.
Bỗng nhiên Diệp Khai lại hỏi.
- Lão Điền, Quách Du Du lúc đi có đề cử ai không?
- Cái này... Là lão lãnh đạo ở trong tỉnh đã lui xuống rồi.
Điền Quang Lực nghe xong thì do dự trả lời.
Về chuyện này hắn ngược lại không biết nói ra sao, dù sao lúc trước vị lãnh đạo này đã giúp hắn một ít chuyện, lúc này đưa ra đề nghị này cũng không quá lớn, hắn không có khả năng không giúp đỡ, nhưng không nghĩ tới không tới hai tháng Quách Du Du đã bỏ gánh, chuyện này làm cho Điền Quang Lực cảm thấy có chút luống cuống tay chân.
Cũng không biết Diệp Khai vì chuyện này có thể mất hứng hay không?
- Về chọn lựa thư ký mới, ở chỗ tôi có một ít tư liệu, Diệp bí thư muốn nhìn hay không?
Điền Quang Lực hỏi, hắn hy vọng chuyện này sớm qua đi.
Bất kể nói thế nào thì Quách Du Du do hắn đề cử tới, hiện tại lại bỏ chạy, trên mặt lão Điền cũng không còn ánh sáng.
- Tính toán, về chuyện chọn thư ký không nên gấp gáp, tự chính mình tìm là được rồi.
Diệp Khai khoát khoát tay nói.
Sau khi trải qua chuyện của Quách Du Du thì Diệp Khai cũng phát giác cho dù là chọn tài xế lái xe, hoặc là chọn lựa thư ký thì phải tự mình động não mới được, tránh khỏi xảy ra vấn đề, khiến cho chính mình bị động.
Muốn nói thuận tiện một ít đương nhiên là chọn người trong đội ngũ của mình, tìm một vị tới thì không có quá sức, nhưng mà hắn không rõ tại sao Quách Du Du rời đi?
Điền Quang Lực thấy Diệp Khai nói như vậy cũng không nói thêm gì nữa.
Về vấn đề thư ký, nếu như lãnh đạo có suy nghĩ của mình đương nhiên là phải tôn trọng quyết định của họ, dù sao thư ký cuối cùng cũng là phục vụ lãnh đạo, điểm này nhất định phải rõ.
Đợi đến lúc Điền Quang Lực rời khỏi thì Diệp Khai lại gọi điện thoại cho Lê thúc, nói tới chuyện này.
- Không thể giúp cho cháu được rồi, nếu không tình báo của ta có thể vận hành sao?
Lê thúc trả lời rất dứt khoát.
- Muốn tìm thư ký mà thôi, làm gì khẩn trương như vậy?
Diệp Khai nói ra.
Nhưng mà lại nói tiếp, trước trước sau sau Diệp Khai đã từ chỗ Lê thúc lôi đi trăm người rồi, trong đó người đảm nhiệm các chức vụ trọng yếu cũng có hơn mười, cho nên thời điểm hắn nói lời này cũng có chút xấu hổ.
- Về thư ký, ta cho ngươi lưỡng đề nghị, lê ba hoặc là lê năm.
Lê thúc không thể thay thế Diệp Khai, nhưng về sau hắn lại đưa ra đề nghị.
Lê Tam giới thiệu Lê Tam cho Diệp Khai, Lê Ngũ thì ở bên người của Chung Ly Dư, hỗ trợ nàng làm việc, Lê thúc cảm thấy hai người này thích hợp làm thư ký, cho nên đưa ra đề nghị.
- Lê Ngũ thì thôi, nàng ở chung với Chung Ly Dư rất tốt, đều là con gái nên ổn định là tốt rồi, hãy bảo Lê Tam tới.
Diệp Khai suy nghĩ rồi quyết định
Từ phát triển trước mắt thì căn cứ Hoa Đông Thần Vận có tầm quan trọng chiến lược cấp quốc gia, liên quan tới một ít hạng mục trọng yếu, cũng thành mục tiêu tình báo quốc tế, vấn đề an toàn của Chung Ly Dư và an toàn của căn cứ Hoa Đông Thần Vận, đây là xí nghiệm lớn dưới tay của Diệp Khai, nó có nhiệm vụ thiết yếu.
Dưới tình huống như vậy Lê Ngũ ở lại nơi đó càng phù hợp, về phần nói chọn lựa thư ký của mình thì chỉ cần tìm một người tin tưởng là đủ, năng lực thì không cần cao.
Mặc dù nói Lê Tam nhận một ít nhiệm vụ đặc thù, nhưng chỉ là tương đối, cho Lê Ngũ ở chung với Chung Ly Dư là tốt hơn, Diệp Khai càng yên tâm hơn.
Hai ngày sau đó làm tốt thủ tục cho Lê Tam, lại đi tới Long Thành.
Chuyện của Diệp Khai hắn tự mình ra sân bay tiếp, làm cho Lê Tam có cảm giác ngoài ý muốn.
- Lão bản, không ngờ ngài đi ra tiếp tôi, làm cho tôi thụ sủng nhược kinh ah.
Lê Tam cười nói.
- Tôi chỉ không muốn ngây ngốc trong phòng làm việc mà thôi.
Diệp Khai trả lời.
- Mùa đông ở đây và kinh thành không khác nhau lắm, sắc trời luôn tối tăm lu mờ mịt, làm cho nội tâm của người ta rất áp lực, hiện tại tôi còn không thích ứng.
- Cảm giác này đúng là khác mà.
Lê Tam nhìn qua bầu trời.
- Xem ra sắp tuyết rơi rồi.
Hoặc là Lê Tam mỏ quạ đen, bọn họ vừa mới đi tới liền phát hiện bầu trời có tuyết bay, không trung cũng có khí tức nặng nề phủ xuống.
Diệp Khai mang theo một đoàn người rời đi, đi tới xe của mình.
Nhưng mà Diệp Khai cũng thật không ngờ, ngay trong một chiếc xe có đôi mắt đanh nhìn hăn, thẳng đến khi thân ảnh của hắn dần dần biến mất trong xe.
- Du Du, chúng ta nên đi, chậm nữa thì không kịp máy bay đấy.
Một cô gái bên cạnh nói với nàng, sau đó lại hô nghi hỏi thăm.
- Cô quen nam nhân kia sao?
- Có lẽ vậy.
Quách Du Du nhẹ nhàng lắc đầu, vuốt ve cái bụng của mình, nói:
- Chúng ta đi thôi, hy vọng trận tuyết này không ảnh hưởng hành trình của chúng ta.
- Thụy Sĩ bên kia nghe nói rất thích hợp trượt tuyết đấy.
Cô gái đồng hành đầy ước mơ.
Trong ngày tuyết rơi, Diệp Khai nghênh đón năm 1993.
Chưa tới tết âm lịch, Diệp Khai cũng thu được tin tức vô cùng dễ chịu, nước Nga lại bắt đầu chế độ cải cách tiền tệ.
Nước Nga sửa tiền vào năm 1991, nước Nga phát hành đồng Rúp mới thay thế đồng Rúp của Liên Bang Xô Viết đang lưu thông. Bây giờ là lần cải cách tiền tệ lần thứ hai, phương diện nước Nga tuyên bố đình chỉ sử dụng đồng Rúp của Liên Bang Xô Viết từ năm 1961-1992 cùng đồng Rúp phát hành năm 1992, chỉ cho phép lưu thông đồng Rúp mới của năm 1993.
Vì nói rõ cho Diệp Khai nghe tình huống tiền lời trong năm qua, Chung Ly Dư cố ý bay về nước quay, đi tới Long Thành.
sau khi nhận được tin của Chung Ly Dư về sau, tâm tình của Diệp Khai gần đây có chút yên lặng thì trở nên sáng hơn nhiều.
Đi theo Chung Ly Dư còn có Lê Ngũ, cùng với bốn nữ bảo tiêu của Chung Ly Dư, đồng thời có vài tên lính đánh thuê do Chung Ly Dư thuê thêm, bọn họ mang theo khoản tiền lời và văn bản cho Diệp Khai.
- Nước Nga đã đã khó giữ, lần thứ nhất cải cách chế độ tiền tệ chỉ qua một năm là tuyên cáo thất bại.
Khí sắc của Chung Ly Dư trở nên rất tốt, hiển nhiên tin tốt từ phương bắc xa xôi làm cho nàng cảm thấy áp lực giảm xuống.
Qua một năm này tiền đầu tư của Diệp Khai vào nước Nga đã tăng lên nhanh chóng, tâm tình của Chung Ly Dư cũng trở nên phi thường khẩn trương hơn, mặc dù nói tài phú tăng lên sẽ làm người ta nhảy liên tục, nhưng mà có thể nắm nó trong tay, cũng thuận lợi chuyển ra ngoài là chuyện tương đối khó.
Nước Nga phương diện này quá mức tin tưởng các quốc gia phương tây, người Mỹ khoa tay múa chân thì biến thành cơn sốc pháp lý, ý đồ cứu vãn kinh tế nước Nga đang sụp đổ ầm ầm.
Cơn sốc này chỉ là nước cờ đầu tiên. Tiếp theo là buông giá hàng.
Chính phủ nước Nga quy định, từ ngày 2 tháng 1 năm 1992. Buông 90% giá hàng tiêu dùng cùng 80% tư liệu sản xuất. Cùng lúc đó hủy bỏ hạn chế thu nhập tăng trưởng, tiền lương nhân viên chính phủ đề cao 90%, tiền trợ cấp về hưu sẽ tăng 900 đồng Rúp, trợ cấp gia đình, tiền cứu tế thất nghiệp sẽ tăng lên như diều gặp gió.
Ba tháng đầu tiên khi buông thả giá hàng hóa thì thấy được hiệu quả nhanh chóng. Hàng dài mua sắm đã không còn, hàng hóa trên khay chứa đồ cũng nhiều hơn, thói quen cung ứng bằng phiếu vé của người Nga không còn, giống như nhìn thấy lọi ích kinh tế thiết thực.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...