Quan Môn

Sở Vân Tùng thì lại muốn giáo huấn Diệp Khai hai câu, có điều về việc ông Sở mặc kệ ông Cố ra tay cướp mất vị trí của Diệp Khai, ông cũng nghĩ không hiểu nổi, nên thôi không lên tiếng nữa, cứ ngồi một bên xem một già một trẻ đấu pháp.
- Cháu thấy, mình vẫn nên tôn trọng ý kiến của ông.
Diệp Khai đột nhiên đứng dậy, ngồi chỉnh tề vào chiếc ghế salon đối diện ông Sở.
Hai bố con ông Sở và Sở Vân Tùng liếc nhìn nhau, liền phát hiện ánh mắt đối phương đều tỏ vẻ bất lực.
Đối phó với một tên Diệp Khai chơi bài không theo luật này, mà lại còn là một hậu bối, hai bố con họ thật sự chẳng có cách hay nào có thể dễ dàng hàng phục hắn được.
- Ôi, bị cậu quấy nhiễu thế này, tôi cũng quên luôn lý do tôi vào đây rồi.
Ông Diệp vỗ trán rầu rĩ.
Người già tuổi cao, trí nhớ ắt bị ảnh hưởng đôi chút, có thể chuyện vừa mới nói đây thôi, chớp mắt đã quên sạch sẽ, chuyện như vậy rất bình thường.
Chỉ có điều, thói quen này của người bình thường khó mà áp dụng ở nhân vật như ông Sở, chỉ cần là chuyện ông quan tâm, thì tuyệt đối không thể đột nhiên quên mất do Diệp Khai quấy rối được.
Diệp Khai cũng không bóc mẽ, chỉ ngồi đó mà cười, nhìn ông Sở diễn kịch.
Quả nhiên, ông Sở nhận thấy chẳng ai diễn cùng, liền bực dọc, vỗ lên tay vịn xe lăn:
- À, nhớ ra rồi, là chuyện liên quan đến cái cậu Hồ Hán đó. Diệp Khai, cậu biết tại sao ông Cố phải bất chấp việc đắc tối với rất nhiều người, để đề Hồ Hán lên thay vị trí của cậu không?
- À, tại sao vậy ạ?
Diệp Khai nghe vậy, liền ngớ người ra.
Về chuyện này, hắn thực sự lấy làm nghi ngờ, ông Cố tuy mức độ ảnh hưởng có thấp một chút, nhưng chiếu cố một cán bộ cấp phó sở thì vẫn dư sức được, kể cả có chiếu cố một cán bộ cấp phó tỉnh, vấn đề cũng không lớn, nhưng tại sao cứ phải gây khó dễ với nhà họ Diệp hắn?
Chuyện này, thực sự kỳ lạ thấy rõ.
- Ngày trước, tôi có nợ ông Cố một món nợ ân tình không lớn cũng chẳng nhỏ.
Ông Sở đột nhiên chuyển chủ đề, khiến Diệp Khai thấy vô cùng sầu não.
- Do đó lúc ông Cố tìm đến tôi, tôi không thể không nể mặt ông ấy được.
Diệp Khai nghe xong những lời này của ông Sở, mới hiểu ra đôi phần.

Thế hệ của ông, quan hệ qua lại tương đối nhiều, chuyện nợ ơn nhau cũng không tránh khỏi được.
Nhưng người đã già rồi, điều đau đáu trong lòng nhất chính là không thể đền ơn được.
Nghĩ thử xem, như nhân vật như ông Sở đây, vẻ vang một đời, như luôn đứng trên đỉnh kim tự tháp, bây giờ tuổi đã cao, đương nhiên cũng phải nghĩ thử, ngày trước mình có nợ ơn ai, đã trả hết hay chưa.
Những thứ như tiền tài rất dễ trả, nhưng ân nghĩa thì khác, chẳng ai muốn đợi đến ngày “ra đi”, trên lưng vẫn còn gánh cơ số nợ ân nợ nghĩa, đó là chuyện không hề vui gì.
Năm xưa ông Cố cũng thuộc hàng mẫn cán, không biết đã giúp đỡ ông Sở trong việc gì đó, chuyện này đã lâu lắm rồi, nhưng mấy ông cụ này vẫn nhớ rõ rành mạch, nay người ta đến tìm, xin ông Sở giúp đỡ, ông Sở dĩ nhiên không thể khước từ.
- Lần này, xem như tôi trả ơn cho ông ấy, tương lai khi nhắm mắt, cũng chẳng còn gì vướng bận nữa.
Ông Sở nói.
- Ông chẳng còn gì vướng bạn nữa, nhưng cháu thì lại bị người ta ép đến cuống cuồng rồi đây. – Diệp Khai cười nói.
Có điều hắn cũng chỉ nói đùa vậy thôi, chứ không so đo gì chuyện này, một chuyện khác mà hắn thực sự quan tâm là mối giao tình giữa ông Sở và ông Cố, rốt cuộc làm sâu đậm đến đâu?
- Đồng chí cách mạng mà, tuy chưa cùng vào sinh ra từ, nhưng dù gì cũng là đồng chí. – Ông Sở nói – Món nợ ân nghĩa nghĩa, trả cũng đã trả được rồi.
- Cũng tức là, nếu cháu đấu với Hồ Hán, ông cũng sẽ không can thiệp nữa?
Diệp Khai hỏi.
- Chẳng liên quan gì đến lão già này hết.
Ông Sở trả lời dứt khoát.
- Vậy thì tốt rồi, cháu chỉ lo ông đứng ở giữa làm khó... Diệp Khai gật đầu.
Chuyện này nói thẳng ra cả, kỳ thực rất đơn giản.
Ông Cố muốn Hồ Hán ngồi vào vị trí của Diệp Khai cho bằng được, không ngoài hai dụng ý.
Thứ nhất, là vì xu thế phát triển hiện nay của khu Thánh Vương Tân quả thực rất gây chú ý, dù chỉ đang duy trì, cũng có thể phát triển thành khu khai thác có tiềm năng nhất nước chỉ trong thời gian nhắn, có nơi này để làm bệ đỡ, con đường để Hồ Hán thăng chức cũng sẽ rộng mở.
Thứ hai, là vì Diệp Khai khá có tiếng, chỉ có cách tìm cho Hồ Hán một đối thủ như vậy, mới có thể khiến hắn được đứng trên vai Diệp Khai “vĩ đại”, lọt vào tầm mắt của cấp cao, trở thành “tuyển thủ hạt giống” một cách nhanh nhất và hợp lý.
Nếu nói hãy còn một cách nghĩ khác khá là bẩn thỉu, đó là ông Cố đã tổng hợp và suy xét hoàn cảnh xung quanh, cho rằng nếu như ông Sở nhúng tay vào chuyện này, rất có thể sẽ tạo thành một vết rạn không thể bù đắp giữa hai nhà họ Diệp và họ Sở, có khả năng sẽ dẫn đến quan hệ thông gia hai nhà thất bại.

Nếu thực sự có thể đạt được mục đích này, thì người hưởng lợi nhiều nhất chắc chắn là những kẻ đứng ngoài như bọn họ rồi.
Hiện tại ông Diệp như cây cao giữa gió lớn, không có sự ủng hộ từ đồng minh ngoài họ, hỏa lực phải đối mặt thực sự là quá dày đặc, do đó những kẻ đứng ngoài kia muốn chen vào tranh đấu, thì bắt buộc phải phá tan hết từng đồng minh ngoài họ của nhà họ Diệp, trong đó, nhà họ Sở dĩ nhiên là một mắc xích vô cùng quan trọng.
Nếu mắc xích này có vấn đề, thì toàn bộ dây xích sẽ phải đối mặt với nguy cơ đột ngột tan rã.
Điều đáng mừng là họ đã coi trọng khu Thánh Vương Tân, nghĩ rằng đây là chuyện nhà họ Diệp khó mà tha thứ được, nhưng lại không biết trong mắt Diệp Khai, khu Thánh Vương Tân vốn chỉ là một sản vật ngoài dự tính thôi, có điều hắn không thể bỏ mặc thôn dân của thôn Thánh Vương sống khổ cực, nên mới quyết giúp họ một tay.
Chính vì nguyên do này, mà mới có khu Thánh Vương Tân của ngày hôm nay.
Thật sự thì không có bao nhiêu người ngoài cuộc hiểu rõ, trong tay Diệp Khai rốt cuộc có bao nhiêu tiền, nên họ mới đánh giá sai tình thế, cho rằng khu Thánh Vương Tân là do nhà họ Diệp khai quật lên để nâng đỡ Diệp Khai, một khu mẫu để trút tiền đầu tư.
Sai lầm từ phán đoán tạo nên việc họ đọc nhầm địa vị của khu Thành Vương Tân, cho rằng chuyện này sẽ trở thành mở đầu cho rạn nứt giữa nhà họ Sở và họ Diệp, nào ngờ, trong ý nghĩ của Diệp Khai, mất đi khu Thánh Vương Tân thì cùng lắm là bị đụng chạm thể diện chút đỉnh thôi, căn bản chẳng đả động gì đến gân cốt, chứ đừng nói là trở mặt với nhà họ Sở.
Phần ông Sở thì khá là quan tâm về bước tiếp theo của Diệp Khai:
- Cậu định làm thế nào?
Không riêng gì ông quan tâm vấn đề này, Sở Vân Tùng cũng vậy, dù gì thì số tiền đầu tư vào khu Thánh Vương Tân cũng đã hơi mấy trăm tỷ, hơn nữa cứ dần dà, nơi này sẽ càng phát triển rực rỡ hơn nữa, tự dưng Diệp Khai mất đi vị trí như vậy, tổn thất cũng lớn chứ chẳng vừa.
- Dĩ nhiên là tỏ vẻ bất mãn rồi ạ.
Diệp Khai xòe hai tay ra.
- Cháu đang làm ngon lành ở đây, tự nhiên có người đòi giành chỗ của cháu, có chuyện dễ dàng vậy sao? Không cho cách một lời giải thích, thì đừng mong có chuyện cháu rời khỏi nơi này.
- Sắp xếp về mặt tổ chức, sao có thể cò kè trả giá được.
Ông Sở lập tức cau mày bảo.
- Ông nói vậy là không đúng rồi. – Diệp Khai cười bảo – Sắp xếp tổ chức cũng chỉ là nói suông thôi, tổ chức là ai? Còn chẳng phải mấy vị lão thành sao. Vả lại, cháu đang làm tốt, dựa vào đâu mà bắt cháu nhường chỗ? Bọn họ muốn đẩy cháu đi cũng được, nhưng phải tỏ chút thành ý, không thì cháu sẽ không đồng ý.
- Cháu có không đồng ý thì đã sao?
Sở Vân Tùng nói.

- Điều lệnh một cái là ai cũng chẳng thể nói được gì, đây là vấn đề nguyên tắc.
- Vậy cháu không quản được, ai làm cháu khó chịu, thì cháu cũng không để họ thoải mái đâu. – Diệp Khai đáp.
Ông Sở và Sở Vân Tùng nhìn nhau, bụng nghĩa, thằng nhãi này thực sự có thể làm ra chuyện như vậy, với công lao hiện tại của hắn, còn cả lượng lớn tình báo nắm trong tay, thật sự chẳng ai dám coi thường hắn.
- Thôi vậy, nói trước với cậu một tiếng. – Ông Sở khoát tay – ông Cố muốn đẩy cậu đi, cũng không phải là không bỏ sức ra đâu, ông ấy bảo đã đả động đến mấy vị khác, để thăng một cấp cho cậu, vậy nên cậu sắp trở thành cán bộ cấp chính sở thật sự rồi.
- Hả?
Diệp Khai nghe vậy, ngớ người ngay tắp lự.
Có điều hắn ngẫm một lát, lập tức hiểu ngay dụng ý hiểm ác của đối phương.
Người mà ông Cố liên hệ, ắt phải là phe đối đập với ông Diệp, tuy lực lượng của bọn họ chưa chắc đã là mạnh nhất, nhưng đề xuất thăng một cấp cho Diệp Khai là do họ làm, do đó khi họ muốn làm việc này, chướng ngại gặp phải rất nhỏ, ít nhất thì người của ông Diệp sẽ không phản đối, vì chẳng có lý do gì để phản đối cả.
Nhưng cứ như vậy, thì hào quang ở Diệp Khai sẽ càng tỏa sáng, cán bộ cấp chính sở chưa đầy hai mươi tuổi, kể từ sau đại nạn mười năm, đã lâu lắm mới xuất hiện một ngươi như vậy.
Thoạt nhìn thì có vẻ Diệp Khai được thơm lây, nhưng thực tế thì đã trở thành bia đỡ trước dư luận, chứ chẳng phải chuyện dễ dàng gì.
Xét từ một mặt khác, kể cả Diệp Khai không đi, thì cùng lắm hai năm nữa, khu Thánh Vương Tân cũng có thể lên cấp thuận lợi, lúc đó chức chủ nhiệm Ban quản lý này của hắn sẽ được thăng cấp, danh chính ngôn thuận, hoàn toàn không phải khổ sở vì chuyện này.
Hai năm, đối với chàng trai Diệp Khai mới mười chín tuổi mà nói, căn bản chẳng có gì khác biệt, hắn đâu thể chưa gì đã ráo riết đòi thăng lên cấp phó bộ được?
Hơn nữa, kể cả có thăng lên cấp phó bộ trước ba bươi tuổi thì cũng được, nhưng phải có chính tính vững chắc để ủng hộ mới được, đoạt đi quân cờ khu Thánh Vương Tân quan trọng nhất trong tay Diệp Khai, cũng như rút củi dưới đáy nồi vậy, bọn ông Cố và Hồ Hán quả thực rất thâm độc.
Ngoài mặt thì tạo mối ơn nghĩa với Diệp Khai, dìu dắt hắn trở thành cán bộ cấp chính sở trẻ tuổi nhất, nhưng kỳ thực lại cắt đứt mất con đường tiến tới của Diệp Khai, lòng dạ hiểm ác đến thế là cùng.
- Nếu đã vậy, cháu cũng chỉ đành bất kính mà từ chối thôi,
Diệp Khai nghĩ lại, rồi lại cười.
- Ha ha, tuy cảm thấy lần này thăng lên cán bộ cấp chính sở là chuyện đáng với năng lực, nhưng nếu năng lực cháu được thừa nhận qua lời của người khác, thì cũng là một việc đáng mừng.
Người của mình nâng đỡ, và được đối thủ nâng đỡ, ý nghĩa rất khác nhau, Diệp Khai lại muốn xem xem vẻ mặt của đối phương nắn mũi mà đề bạt mình, xem thử vẻ mặt của họ trong khi mưu đồ xấu xa, liệu có mỉm cười mà xem Diệp Khai là đồng chí tốt, lo mà đề bạt trọng dụng hay không.
Chuyện này, nhất định sẽ vô cùng thú vị.
- Đừng có coi trọng cái lợi trước mắt quá.
Ông Sở nhìn nụ cười quái đản trên gương mặt Diệp Khai, liền không hiểu liệu hắn có biết điều then chốt trong chuyện này hay không, bèn vỗ tay lên đùi mình, trầm ngâm bảo hắn:
- Trên quan trường, giữa một thăng một hạ, lợi ích được mất mới là quan trọng, chính sở thì có gì đáng mừng, thế khu Thánh Vương Tân mất rồi, cậu không thấy tiếc chút nào sao?
Kỳ thực không chỉ việc đánh mất khu Thánh Vương Tân là đáng tiếc, mà một nơi tốt như vậy bị rơi vào tay đối thủ, đã trở thành quân cờ của địch mất rồi, Hồ Hán có được chính tích này, rất nhanh thôi sẽ có thể thăng lên cấp chính sở, xét về tuổi tác thì hắn cũng vừa vặn, ông Cố quả nhiên là giỏi tính kế.

- Hình như nhà máy mới của con bé Huyên xây ở đó phải không?
Sở Vân Tùng cũng nhắc nhở Diệp Khai.
- Đầu tư đến mấy trăm triệu lận.
Diệp Khai nhảy dựng lên, cười bảo:
- Ha ha, nếu cháu mà không để lại đường rút nào, thì chẳng phải quá ngốc hay sao? Hai người cũng đâu yên tâm cho Sở đại tiểu thư đi theo cháu mà? Ông, bác Sở, cháu đi trước đây.
- Cháu đi đâu vậy? Chuyện của Hồ Hán định làm thế nào? – Sở Tùng Vân hỏi.
- Hì hì, dĩ nhiên là ăn đồ của cháu thì phải nôn ra cho cháu, lấy đồ của cháu thì phải trả lại cho cháu thôi...
Diệp Khai cười tạm biệt.
- Hề, tên nhóc này quái thật, e là ông Cố tiền mất tật mang rồi.
Sau khi Diệp Khai đi khỏi, ông Sở quay lại bảo với Sở Vân Tùng.
Quốc khánh vừa qua, Trung tổ bộ đã thông báo Diệp Khai lên thủ đô.
Trung tổ bộ bắt đầu hành động, chứng minh rằng chuyện Diệp Khai được điều động đã đến thời điểm then chốt, nếu không có gì bất trắc, chuyện này xem như đã được dàn xong.
Theo lý thường mà nói, dù cho Diệp Khai có thăng thêm một cấp, cũng chỉ là cán bộ cấp chính sở thôi, nói thế nào cũng chẳng đến lượt Trung tổ bộ bận tâm chuyện điều động công tác của hắn, chỉ là tình hình của hắn có hơi đặc biệt, chỉ là bản chất khu Thánh Vương Tân lại là một nơi đặc biệt, do đó, Trung tổ bộ ra mặt quan tâm công tác của Diệp Khai chút đỉnh cũng hợp lẽ.
Lúc sáng sớm trời hơi râm, dự báo nói có thể sẽ có mưa nhỏ đến mưa vừa.
Diệp Khai đến tòa nhà Trung tổ bộ đúng giờ, đó là một tòa nhà màu xám đậm, không cao, nóc nhà giả cổ, có cảm giác Trung Tây kết hợp.
Tiến vào trong, đăng ký xong, hắn ngồi trên chiếc ghế trường kỷ chờ lãnh đạo gọi.
Nơi thủ đô này, chẳng bao giờ thiếu những cán bộ đi đi về về.
Trên sàn nhà cẩm thạch, hình như mỗi phút mỗi giây đều có tiếng lạch cạch, từ điểm khác biệt của những tiếng động này, có thể nghe ra được, đó là người thuộc tòa nhà này hay là người bên ngoài đến làm việc, là lãnh đạo cấp cao, hay là cán bộ chức vị thấp.
Phần đông những lãnh đạo địa vị tương đối cao, lúc đi thì khá ung dung, hơn nữa tiếng động tương đối lớn, còn các cán bộ cấp thấp hơn, thì bước chân dồn dập, tiếng động cũng nhỏ hơn, rất rõ ràng một kiểu thì hùng hổ còn một kiểu thì chập chững, từ đó có thể nhìn ra được, khác biệt về tâm lý giữa bọn họ rất lớn.
- Cậu nhóc, đến để giữ chỗ cho lãnh đạo hả?
Diệp Khai đang nghiền ngẫm chuyện hôm nay, chợt nghe bên cạnh có người hỏi mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui