Quan Môn

“Mày muốn làm gì?!” Vẻ mặt Từ thiếu gia càng thêm khẩn trương.

Hắn bị người ấn ngã vào trên bàn, đầu cũng bị giữ chặt không thể chuyển động, không cách nào nhìn được người trung niên tên là Minh ca đi tới, đồng thời cảm giác bên dưới thắt lưng đột nhiên nhẹ bẫng.

Cạch một tiếng, hắn cảm giác được thắt lưng đã bị cởi ra, quần cũng bị tụt xuống.

Khốn kiếp, đây là muốn nghịch thiên a.

Cửa sau của Từ thiếu gia căng thẳng, trán toát mồ hôi lạnh, tiếp theo liền cảm thấy một trận đau nhức đánh úp lại, thiếu chút nữa ngất đi.

“Đi ra hỗn, sớm muộn gì cũng thế, Từ thiếu gia đừng trách, muốn trách chỉ có thể trách anh bình thường chơi cửa hậu nhiều lắm......” Người trung niên tên là Minh ca lẩm bẩm, tựa hồ tìm một lý do bào chữa.

Hắn buông lỏng tay ra, đã thấy chai rượu cắm sâu vào cửa sau Từ thiếu gia, chỉ thấy dường như có máu chảy ra, dĩ nhiên là cửa sau đã bị xé rách.


“A......” Từ thiếu gia lúc này mới kịp thét lên ghê rợn.

“Các ngươi làm cái gì với hắn?!” Hà thiếu gia nghe được Từ thiếu gia thét lên thì tràn ngập sợ hãi, lại nhìn không ra người trung niên tên là Minh ca đến tột cùng đã làm gì, không khỏi hét toáng.

“......”

Người trung niên tên là Minh ca quay đầu nhìn Diệp Khai một cái, thấy hắn không nói gì, trong ánh mắt tựa hồ có chút tán dương, biết chính mình thành công, trong lòng an ổn một chút, nghĩ nếu chính mình đã muốn làm lần đầu, như vậy làm tiếp có gì khác?

Vì thế hắn lại tìm một chai rượu vang, lại tiếp tục cởi quần của Hà thiếu gia.

“A Minh không thể như vậy! Tôi đối đãi với anh không tệ, cha tôi là Hà Cương Dung đấy! Tôi......” Hà thiếu gia đoán được chuyện vừa rồi người trung niên tên là Minh ca đã làm với Từ thiếu gia.

Đã rõ chuyện, Hà thiếu gia không khỏi quá sợ hãi, hắn thích chơi nữ nhân không giả, nhưng không thích chơi trò đồng tính, lại càng không thích bị người khác chơi, nghĩ đến vết xe đổ của Từ thiếu gia đã bị Minh ca dùng bình rượu chơi hắn liền liều mạng giãy dụa.

“Dừng tay, anh muốn làm gì?!” Phía sau, ngay vào lúc Hà thiếu gia cho rằng chính mình trăm phần trăm không thể thoát khỏi kết cục bị chơi cửa hậu thì chợt nghe Diệp Khai nói.

“Ân?” Người trung niên tên là Minh ca nhất thời lui ra, có chút khó hiểu nhìn Diệp Khai, hiển nhiên rõ ràng Diệp Khai gọi vì điều gì.

Lăng Tiếu đã sớm quay mặt sang một bên, tuy rằng không thấy rõ ràng bên kia đang làm cái gì, nhưng theo tiếng thét thê lương của đối phương cũng có thể đủ đoán được một chút sự tình, mặt mày không khỏi đỏ lên, không nghĩ tới Diệp Khai quỷ quái như vậy, lại xui người khác sửa trị hai tên kia.

Tuy rằng nói Lăng Tiếu không có nửa điểm hảo cảm đối với Hà thiếu gia cùng Từ thiếu gia nhưng cô cảm thấy thông qua thủ đoạn pháp luật bình thường cũng đủ để trừng trị đám này, không cần phải dùng hình phạt riêng, đây là chuyện bất hợp pháp.


“Anh thật sự là có chút rất không có nhân đạo......” Diệp Khai lúc này nhìn người trung niên tên là Minh ca, nói đầy chính nghĩa,“ Sao anh có thể chọc vào cửa sau hắn? Đây không chỉ là tra tấn thân thể mà còn là bạo hành tinh thần!”

“Ách...... Như vậy…” Người trung niên tên là Minh ca nghe xong cũng thấy ngạc nhiên nhưng thấy vẻ mặt hài hước của Diệp Khai nhất thời liền hiểu được kỳ thật là nghĩ một đằng nói một nẻo hoặc là nói khẩu thị tâm phi, lập tức sáng mắt biết mình làm đúng,“Nga, tôi quả thật sai lầm rồi, thật sự không nên đâm cửa sau hắn.”

Trong lúc nói chuyện, người trung niên tên là Minh ca liền xoay người rút chai rượu đang cắm sau mông Từ thiếu gia ra.

Hắn vừa rút như vậy khiến Từ thiếu gia nhất thời không thể khống chế đại tiểu tiện, trong phòng tràn ngập mùi hôi thối.

Hai người đang kẹp lấy Từ thiếu gia cũng nhăn mặt, ghê tởm buông ra mặc hắn dãy dụa trên mặt đất. Với vết thương như vậy khiến hắn đau thấu trời đất, thiếu chút nữa hôn mê, không cần thêm ai khống chế.

“Có phải hay không vậy? Tôi quả thật không nên tra tấn hắn” Người trung niên tên là Minh ca vẻ mặt vô tội.

Diệp Khai nhất thời cười ha hả,“Không sai không sai, biết sai có thể sửa, rất biết làm người.”

Hắn lúc này liền phát hiện, người trung niên tên là Minh ca tuy rằng có vẻ lưu manh nhưng đủ thông minh, cũng khó trách hắn có thể đảm đương làm chó săn cho người ta, chẳng những phản ứng nhanh nhẹn, giỏi về đoán tâm tư người khác mà quan trọng hơn là thủ đoạn đủ độc, có gan xuống tay


Chó săn, quả thật là cực phẩm trong chó săn, chó săn có thể làm cho chủ nhân cảm thấy vừa lòng.

Người trung niên tên là Minh ca thấy Diệp Khai cười to, biết chính mình thành công, vì thế cũng rất khiêm tốn hỏi,“Anh xem, tôi có có thể đi rồi?”

“Đi? Vì cái gì phải đi?” Diệp Khai đổi nét mặt,“Anh có ý định đả thương người, chơi tanh bành cửa sau Từ thiếu gia, giờ cảm thấy có thể đi được rồi chứ? Tội cố ý đả thương người hình phạt không nhẹ?”

“Hả, người này thật sự là rất xấu rồi......” Người trung niên tên là Minh ca nghe xong, nhất thời hít sâu một hơi, thầm nói người trẻ tuổi này quả thật đủ đen, lợi dụng chính mình thu thập Từ thiếu gia, lại nói là đây không phải chủ ý của hắn, còn có ai đen hơn?

Nhưng vì cái gì Diệp Khai lợi dụng hắn đi thu thập Từ thiếu gia, lại ngăn lại hắn làm Hà thiếu gia?

Người trung niên tên là Minh ca nghĩ một vòng, nhất thời đã nghĩ thấu đạo lý trong đó.

Từ thiếu gia dù ngưu bức đến đâu, cha hắn cũng chỉ là một doanh nhân, dù buôn bán có tiền cũng còn xa mới có thể sánh với những nhân vật trên chính trường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui