Quan Môn

Tuy rằng nói Nam Cung Thủ Chuyết đối với Nam Cung Ly cảm thấy phi thường phẫn nộ, nhưng cũng chưa lập tức thẩm vấn hắn, bởi vì bên người ông ta quả thật không có ai dùng được.

Bởi vậy chuyện thứ nhất mà Nam Cung Thủ Chuyết làm chính là bắt đầu gọi điện thoại thông tri cho thủ hạ của ông ta ở Paris, bảo bọn họ nhanh chóng chạy tới, nghe theo chỉ huy.

“Nhân thủ bên Paris không đến mức đều bị Nam Cung Ly thu mua chưa?” Nhìn Nam Cung Thủ Chuyết gọi điện thoại, Diệp Khai nhỏ giọng hỏi Nam Cung Vân.

Nam Cung Vân lắc lắc đầu nói,“Không có khả năng, làm gia chủ, cha tôi có nhân mã của chính mình, không để những người khác trong gia tộc có thể sử dụng, thậm chí cả những người này cũng không rất rõ ràng phục vụ cho ai.”

“Nga, thì ra là thế.” Diệp Khai nghe xong, gật gật đầu, cảm thấy Nam Cung thế gia quả là thế gia lâu năm, nội tình thâm hậu, thường nhân theo không kịp.

Nếu không có như thế, bọn họ cũng không có khả năng đứng vững ở châu Âu, dù sao thế lực bản thổ phi thường khổng lồ, cường long muốn áp địa đầu xà cũng không phải chuyện dễ làm.

Qua chừng nửa giờ, đám thủ hạ của Nam Cung Thủ Chuyết chạy tới, tổng cộng có hơn hai mươi người, tướng mạo tương đối bưu hãn. Loại người này cũng không phải người lương thiện, khó trách bị Nam Cung Thủ Chuyết thu vào trong túi để làm vũ trang tư nhân.

Thú vị là những người này trên cơ bản đều là nhân sĩ ngoại tịch, cũng không có Hoa kiều.

“Đều xem như lính đánh thuê, có tiền làm việc, có vẻ đáng tin.” Nam Cung Vân thấy vậy liền nói với Diệp Khai,“Về phần nói thủ hạ trung tâm của cha tôi thì toàn bộ đều là người Hoa.”

“Khó trách, tôi nói sao thủ hạ của cha cô như thế nào đều là người nước ngoài da dày thịt béo, nguyên lai đều là nhân vật lục lâm làm pháo hôi.”

Diệp Khai nghe xong, nhất thời liền nở nụ cười.

Nếu như thủ hạ Nam Cung Thủ Chuyết đều là người ngoại quốc vậy thì Diệp Khai thật sự hoài nghi, Nam Cung thế gia dưới sự dẫn dắt của ông ta có Âu hóa hay không. Nam Cung Vân giải thích là thủ hạ trung tâm của Nam Cung thế gia vẫn như cũ duy trì huyết thống thuần khiết, cái này thuyết minh Nam Cung Thủ Chuyết còn không có hồ đồ.


Hoặc là nói, Nam Cung thế gia lão tổ tông Nam Cung Kinh Hồng tại đây phương diện có một chút có vẻ cố chấp ý tưởng, khiến cho gia chủ như Nam Cung Thủ Chuyết phải kiên trì nguyên tắc.

Theo như Diệp Khai thấy mặc kệ nói như thế nào, đây đều xem như một chuyện tốt.

“Cô không cần đi xem cha tôi đối đãi Nam Cung Ly như thế nào sao?” Diệp Khai đột nhiên hỏi nói.

“Xem thì có ý nghĩa gì?” Nam Cung Vân không cảm thấy, nhàm chán bẻ ngón tay,“Khẳng định chính là các trưởng bối ở trong nhà tranh quyền đoạt lợi mà thôi, đối phó Nam Cung Ly chỉ là để chứng minh suy nghĩ trong lòng cha tôi mà thôi, trên thực tế trong lòng ông đã có suy đoán đại khái với chuyện này.”

Làm gia chủ, Nam Cung Thủ Chuyết tự nhiên rất rõ ràng, trong nhà ông ta cũng không phải một lòng, nếu là ngay cả chuyện này cũng làm không được, như vậy gia chủ khó mà lăn lộn nhiều năm như vậy.

“Anh có hứng thú đi tham quan một chút?” Nam Cung Vân hỏi ngược lại Diệp Khai.

Nói thật ra, Diệp Khai biết Nam Cung thế gia vốn xuất thân từ hắc đạo, cũng có hứng thú xem họ đối đãi như thế nào với phản đồ. Nhưng hắn cũng biết ở chuyện này thì Nam Cung Thủ Chuyết chưa chắc hoan nghênh có người xem, dù sao cũng là quan hệ việc nhà đến người ta, ngoại nhân là không tiện tham dự .

Vì thế Diệp Khai liền lắc lắc đầu, cười nói,“Có cái gì đẹp đâu, Nam Cung Ly cũng không phải mỹ nữ, tôi đối với hắn không có chút hứng thú.”

“Nếu như vậy chúng ta đây cùng đi dạo phố nhé.”

” Nam Cung Vân đột nhiên nhảy dựng lên, hưng trí bừng bừng đề nghị,“ Cuộc sống về đêm ở Paris hiện tại vừa mới vừa mới bắt đầu, trong nước chưa chắc biết được đâu.”

Đúng như Nam Cung Vân nói, Paris quả thật là thành thị quốc tế, cuộc sống về đêm của nó cũng rất nhộn nhịp, làm cho người ta sinh ra cảm giác choáng ngợp trước vàng son, điểm này Diệp Khai không chút nghi ngờ.


Trước kia Nam Cung Vân ở Paris du lịch thì thích nhất chính là ánh đèn hoa lệ ban đêm, huyễn lệ mê người.

Có thể nói, nơi này là một chỗ rất văn hóa, ở Paris du lịch đêm khuya, nhìn cảnh sông Sein mê người, cảm thụ không khí vui vẻ. Cuộc sống Paris về đêm cực kỳ phong phú, người chưa đến đây không thể tưởng tượng .

Ngoại trừ quán bar, KTV, quán cà phê… Paris còn đặc sắc ở các loại hình giải trí như ca vũ kịch, diễm vũ, âm nhạc cổ điển, đều biểu hiện của Paris lãng mạn.

Vào lúc lên đèn, bước lên du thuyền thưởng thức rượu nho nước Pháp, thưởng thức phong cảnh hai bên bờ sông Sein, xem biểu diễn âm nhạc trên thuyền, ăn đồ ăn ngon nổi tiếng của người Pháp cũng coi như một chuyện may mắn trong đời.

So với việc yên lặng thưởng thức cảnh đẹp hai bên bờ sông Sein thì biểu diễn bên trong rạp hát kích thích hơn rất nhiều. Các nhà hát nổi tiếng nhất Paris như Moulin Rouge, Lido, Crazy Horse, Paradis Latin đều phân bố ở hai bên bờ sông Sein, đủ các loại phong cách.

Bất quá, những năm gần đây người Paris cũng không còn quá sống về đêm. Một số quy định pháp luật cũng thúc đẩy mọi người cải biến thói quen, dần dần trở về bình thường.

Diệp Khai cũng tỏ ra khá hiểu biết với Paris nhưng trong lời của Nam Cung Vân dường như thấy cuộc sống trong nước quá thấp nên khiến hắn thấy không vui.

“Trong nước giờ khác với trước kia.”

Diệp Khai nghĩ tới câu lạc bộ Đế Hào của mình, còn có một số buổi tiệc đêm mà hắn đã từng dự, không khỏi có chút cảm khái phản bác Nam Cung Vân:

“Trên thực tế cô còn không phải rất quen thuộc đối với trong nước, có một số địa phương phục vụ hơn cả Paris. Cô phải biết rằng, năng lực bắt chước của trong nước phi thường cường đại , chỉ cần bị bọn họ nhìn qua một lần, như vậy bọn họ lập tức có thể khai phá nghiệp vụ giải trí càng tiên tiến hơn.”

“Vậy à, vậy thì tôi chưa thấy qua” Nam Cung Vân nghe xong, tựa hồ không quá tin tưởng, nói với Diệp Khai:


“Lần sau hồi kinh anh dẫn tôi tới xem?”

“Cô?” Diệp Khai nhìn Nam Cung Vân, lắc đầu nói,“Không tiện.”

“Có cái gì không tiện ?” Nam Cung Vân lườm Diệp Khai,“Anh đi tán gái, tôi cũng đi tán gái, mọi người không ai phiền ai, tôi cảm thấy không có vấn đề gì.”

Diệp Khai nghe xong, nhất thời liền nở nụ cười,“Chính là lo lắng cô đi tán gái, đến lúc đó ảnh hưởng đến tiểu cô nương nhà người ta, vậy chẳng phải là tội lớn?”

Đối với khuynh hướng yêu đương của Nam Cung Vân, Diệp Khai vẫn hoài nghi , tuy rằng nói Nam Cung Vân cũng không bài xích ở cùng một chỗ với hắn, thậm chí có lúc còn có vẻ câu dẫn nhưng hắn vẫn cảm thấy Nam Cung Vân thích nữ nhân hơn.

Hai người nói chuyện tào lao, nhưng cũngkhông quyết định đi ra ngoài đi dạo phố, dù sao hiện tại là thời buổi rối loạn, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện, bọn họ cũng không hy vọng thêm phức tạp .

Ở phòng cách vách Diệp Khai, Nam Cung Thủ Chuyết đang ra tay dụng hình.

Ông ta sở dĩ hô một đámthủ hạ nước ngoài tới, nguyên nhân chủ yếu chính là không hy vọng bọn họ truyền ra tin tức, cũng không hy vọng vấn đề bên trong Nam Cung thế gia bị tiết lộ.

Dù sao, hắn là gia chủ của Nam Cung thế gia, là một người sĩ diện.

Cho nên, mấy thủ hạ nước ngoài phụ trách dụng hình, về phần muốn hỏi nói cái gì, tự nhiên là Nam Cung Thủ Chuyết tự mình ra mặt.

“A

Gân của Nam Cung Ly bị cắt đứt, đau đến toát mồ hôi. Hắn cảm giác thân thể co rút, xương cốt như tách rời, cả đời khó quên.

Trên thực tế, phỏng chừng sau khi kết thúc chuyện này, Nam Cung Ly cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.


Nam Cung Thủ Chuyết ngồi ở sô pha đối diện, mặt trầm như nước, một chút cũng không sở động, cho đến khi đám thủ hạ nước ngoài dùng qua mười loại tra tấn khác nhau trên người Nam Cung Ly thì ông ta mới mở miệng.

“Nam Cung Ly, mưu hại gia chủ bị tội danh gì, chú nghĩ chắc cháu rất rõ ràng, như vậy, đến tột cùng là ai sai sử cháu làm chuyện này?” Nam Cung Thủ Chuyết chậm rãi hỏi.

Nam Cung thế gia xử lý tội danh gà nhà bôi mặt đá nhau tương đối nghiêm trọng , trên cơ bản không còn khả năng sống đi ra. Bởi vì rất rõ ràng điểm này, cho nên Nam Cung Ly cũng không nghĩ qua ân tình gì, chỉ cầu mau chết mà thôi. Nhưng từ hiện tại xem xét thì cũng là một loại hy vọng xa vời, dù sao Nam Cung Thủ Chuyết trước khi có được đáp án mãn ý sẽ không có khả năng giết chết hắn.

Chỉ là Nam Cung Ly xương cốt cũng đủ cứng rắn, có thể cắn răng không khai, làm cho Nam Cung Thủ Chuyết cảm thấy có chút ngoài ý muốn .

Sau một lát, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Một gã thủ hạ nước ngoài bước tới nhìn qua lỗ nhỏ thấy là một phục vụ đang đứng trước cửa.

“Có chuyện gì?” Hắn mở cửa, gằn giọng hỏi.

“Chào ngài, trong này có chuyện gì?” Phục vụ bạo gan hỏi,“Hình như tôi nghe tiếng gào rú…”

Tên thủ hạ nhún vai, chớp mắt vài cái nói,“Nga, anh nghĩ nhiều rồi. Ông chủ của chúng tôi có sở thích đặc biệt, anh phải hiểu......”

“Hiểu được, hiểu được. Không có việc gì là tốt rồi, có chuyện gì cần, ngài gọi theo điện thoại nội bộ, tôi cáo lui trước.” Phục vụ sau khi nghe xong liền cười quỷ dị.

Hắn xoay người rời khỏi, nhịn không được nói thầm một câu,“Vị lão tiên sinh này khẩu vị thực lớn a!”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui