- Lăn.
Ai cũng thật không ngờ, người đầu tiên mở miệng là La Kiến Thành.
Mấy tên vạm vỡ nghe xong đều ngạc nhiên, không nghĩ tới người trong phòng hung hăng như thế, dám đè trên đầu bọn chúng!
- Đừng ảnh hưởng tôi làm bài!
La Kiến Thành lại nói một câu, lập tức lôi mấy tên kia ra.
Tên đầu lĩnh còn đang ngơ ngác thì có tên bên cạnh giật tay, nói khẽ với hắn:
- Là Diệp đại thiếu.
Hán tử mặt đen cả kinh, nhìn sang bên cạnh quả nhiên thấy được Diệp đại thiếu Diệp Kiến Hoan, không khỏi lại càng hoảng sợ, trong lòng tự nhủ may mắn sớm một bước phát hiện, bằng không mà nói, chuyện hôm nay coi như phiền toái, dù là lão bản tới đây cũng không thể trêu vào người ta Diệp đại thiếu ah.
- Thực xin lỗi, là chúng tôi lầm, đã quấy rầy.
Hán tử mặt đen liên tục cúi đầu bồi tội, sau đó mang người lui ra ngoài.
- Nhà các anh ăn sạch hai đạo hắc bạch ah. Nam Cung Vân nhìn Diệp Khai.
- Ha ha, muốn trong kinh thành khai mở hộp đêm không có một chút quan hệ nhất định là không được, những thứ khác không nói, một quan viên phó cấp Bộ không có năng lượng lớn như vậy, những chuyện khác thì cô suy nghĩ cẩn thận là biết.... Diệp Khai cười cười nói.
Nam Cung Vân cân nhắc, tựa hồ cũng thấy như vậy. Dù sao trong nước cùng hải ngoại bất đồng, nhân mạch quan hệ càng quan trọng hơn. Nếu không hề có bối cảnh, chỉ là cảnh sát thông lệ kiểm tra đã đủ cho hộp đêm đóng cửa, chớ đừng nói chi là phát triển lớn mạnh.
Mọi người ở chỗ này hát hai giờ, uống thêm rượu rồi mới tận hứng mà về.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Diệp Khai đi tới chỗ tiệm cơm Bạch Vân đưa tin, chuẩn bị tham gia hội nghị công tác kinh tế mười thành phố phương bắc.
Sau khi tới đã có người an bài ăn ngủ, những cán bộ cấp trưởng Ban đều là phòng xép nhỏ, tuy không lớn nhưng cũng đủ tiện nghi.
Diệp Khai nhận chìa khóa rồi đi ra ngoài.
Lúc này trong viện đã có người tới, tham gia hội nghị công tác kinh tế lần này có chừng hơn sáu trăm người, đều là tồn tại đỉnh cấp của các nơi, vì vậy đều khí độ nghiễm nhiên.
Diệp Khai dạo ở bên ngoài một hồi, gặp vài vị cán bộ quen, thăm hỏi vài câu thì chợt nghe có người chào hỏi.
- Diệp Chủ tịch thành phố.
Diệp Khai không cần quay đầu lại, cũng biết là Mộc Uyển Dung gọi hắn, vì vậy cười xoay người sang chỗ khác nhìn Mộc Uyển Dung đi tới, đưa tay nói:
- Mộc bí thư mạnh giỏi.
Hai người nắm tay, cảm thấy có chút giả, rõ ràng đầu gối tay ấp nhưng trước mặt mọi người phải làm ra vẻ xa cách, xác thực không quá dễ dàng.
Thư ký Điền Thanh của Mộc Uyển Dung cũng đã tới, đây là lần đầu tiên tháp tùng của cô. Mặc dù không có kinh nghiệm, nhưng cũng không sợ người lạ, mỉm cười đứng sau Mộc Uyển Dung nhìn xem Diệp Khai.
Diệp Khai nói mấy câu với Mộc Uyển Dung thì nghe Mộc Uyển Dung nói:
- Giang Phó Chủ tịch thành phố cũng đã tới cùng với tôi, hai phòng sát nhau.
- Ah, cô ta cũng là cán bộ cấp trưởng Ban, tất nhiên là đến rồi.
Diệp Khai nhẹ gật đầu, ngược lại không cảm thấy kỳ quái.
Hội nghị công tác kinh tế lần này có thành phần đại biểu là cán bộ cấp trưởng Ban làm chủ.
- Đầu tiên gặp mặt cùng lãnh đạo trong tỉnh, sau đó giữa trưa cùng ăn cơm. Diệp Khai tựu nói ra.
- Được rồi, đi nhà của tôi nhé.
Mộc Uyển Dung gật đầu đáp ứng.
Mặc dù nói bên này có an bài tiệc đứng, nhưng nhà của Mộc Uyển Dung ở kinh thành, cũng muốn mượn cơ hội này trở về nhìn xem cha mẹ, thuận tiện mời Diệp Khai ăn một bữa cơm, cũng là nhất cử lưỡng tiện.
Vừa mới nói chưa được vài câu, Diệp Khai đã được điện thoại từ Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt của ban tổ chức trung ương.
- Đàm chủ nhiệm mạnh giỏi.
Thái độ Diệp Khai đối với người lãnh đạo trực tiếp Đàm Thắng Kiệt vẫn tương đối đoan chính, dù sao giữa hai người cũng không mâu thuẫn lớn, bình thường thủ đoạn nhỏ chẳng qua là giao phong bình thường mà thôi, ở nơi nào cũng gặp được.
- Đồng chí Diệp Khai, anh tới chỗ tôi một lát có việc cần nói.
Đàm Thắng Kiệt nói trong điện thoại.
- Tốt, nếu như không kẹt xe thì nửa giờ sau tôi có thể tới.
Diệp Khai nói.
- Ân, nhanh lên đi, tôi chờ anh tới.
Đàm Thắng Kiệt hồi đáp.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Khai nói với Mộc Uyển Dung:
- Đàm chủ nhiệm của ban tổ chức trung ương tìm tôi, không biết có chuyện gì muốn nói, xem ra ăn cơm trưa còn chưa biết chừng rồi.
- Cũng không gấp, dù sao thời gian một tuần mà.
Mộc Uyển Dung nói.
Diệp Khai nói với cô hai câu, sau đó lái xe rời khỏi quán cơm Bạch Vân tới thẳng đại nội, xuyên qua đại viện tường đỏ ngói xanh tiến vào đại nội rồi đến bên ngoài ban tổ chức trung ương.
Đợi đến lúc hắn đi tới trước văn phòng của Đàm Thắng Kiệt thì thư ký lập tức thông báo.
Giờ phút này chờ ở bên ngoài chờ Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt triệu kiến còn không ít người, dù sao Đàm Thắng Kiệt là ủy viên cục chính trị, quyền cao chức trọng, dù là nhân vật cấp tỉnh bộ cấp ngồi ở bên ngoài chờ hắn cũng không ít.
- Diệp Chủ tịch thành phố, lãnh đạo mời ngài đi vào.
Thư ký rất nhanh đi ra mời Diệp Khai đi vào.
Người ở phía ngoài thấy vậy cũng hơi kỳ lạ, tự nhủ vị này đến tột cùng là người thế nào, làm sao lại đột nhiên chen ngang hả?
- Vị kia là Diệp Khai của lão Diệp gia, cán bộ cấp trưởng Ban trẻ tuổi nhất cả nước, hiện tại nghe nói là Chủ tịch thành phố đi à nha?
Có người nhận ra Diệp Khai, giải thích.
- Nguyên lai là hắn ah......
Nghe như vậy mọi người yên tĩnh trở lại, dù sao vị này cũng không phải người bình thường có thể so sánh.
Tuy rất nhiều người đều chưa gặp qua Diệp Khai, nhưng chuyện của hắn trên quan trường đã sớm biến thành truyền thuyết rồi.
Diệp Khai sau khi đi tới thấy Đàm Thắng Kiệt đang ngồi ở trên ghế sa *** cùng nói chuyện với thủ trưởng cục cảnh vệ trung ương Lâm Uy Tướng quân.
- Đàm chủ nhiệm mạnh giỏi, Lâm cục trưởng mạnh giỏi.
Diệp Khai ân cần thăm hỏi một tiếng.
- Ha ha, đồng chí Diệp Khai đã đến, mời ngồi.
Đàm Thắng Kiệt cười, sau đó bảo Diệp Khai ngồi xuống.
Diệp Khai có chút bồn chồn, không biết Đàm Thắng Kiệt chơi trò gì mà chủ động gọi mình tới?
- FFồng chí Diệp Khai, hiện tại có một nhiệm vụ cấp một muốn giao cho anh.
Lâm Uy Tướng quân nói.
- Nhiệm vụ cấp một?
Diệp Khai sau khi nghe, lập tức cảm thấy có chút ngạc nhiên.
Bên cục cảnh vệ trung ương chủ yếu là đảm bảo an toàn cho bên ủy viên trung ương, ngẫu nhiên cũng phục vụ bên cục chính trị, hoặc là làm bảo an cho một số lãnh đạo thăm nước ngoài.
Từ lúc Diệp Khai gia nhập cục cảnh vệ trung ương đến nay, thật đúng là chưa chấp hành qua một nhiệm vụ chính quy nào, thật không ngờ lúc này lại giao cho hắn nhiệm vụ cấp một, cái này khiến cho Diệp Khai cảm thấy có chút khó hiểu.
Dù sao, hiện tại Diệp Khai tuy còn kiêm lấy chức vụ thiếu tướng phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, nhưng công việc của hắn chủ yếu là ở địa phương, trong cục bỗng nhiên phân nhiệm vụ cho hắn xác thực là không bình thường.
Nhiệm vụ cấp một, cấp bậc an toàn có thể nói là rất cao, giống như đi kèm tổng thống ngoại quốc vi hành tìm hoa, thậm chí còn không đạt được.
Diệp Khai cho tới bây giờ cũng không có nghĩ đến bản thân sẽ nhận được nhiệm vụ cấp một, hắn cũng không phải vương bài đặc công ah.
- Buổi sáng cục chính trị họp, nói tới chuyện Nam Cung Kinh Hồng lão tiên sinh về nước, có người đề nghị nên cử phái viên xuất ngoại đi đón ông ta, cho nên mọi người thương lượng đem nhiệm vụ này giao cho cục cảnh vệ trung ương an bài.
Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt giải thích:
- Cục cảnh vệ trung ương do ban tổ chức trung ương lãnh đạo, cho nên hỏi ý kiến của tôi, cân nhắc đến chuyện Nam Cung thế gia trở về vẫn là do đồng chí Diệp Khai vận tác, cho nên một chuyện không phiền hai chủ, tôi đề cử nhiệm vụ lần này do đồng chí Diệp Khai đảm nhiệm, bên cục chính trị sau khi thảo luận cho rằng có thể thực hiện.
- Cho nên, nhiệm vụ cấp một này giao cho Diệp phó cục trưởng anh rồi.
Lâm Uy Tướng quân ở một bên nói.
Đối với chuyện này, trên thực tế bản thân Lâm Uy Tướng quân cũng không phải cam tâm tình nguyện như vậy, chỉ bất quá bây giờ Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt nói là do hội nghị cục chính trị quyết định nên hắn cũng không cách nào kháng cự, chỉ có thể phục tùng.
Nhưng Lâm Uy Tướng quân vẫn biểu đạt chính kiến:
- Bất quá Diệp phó cục trưởng đối với tình huống trong cục cũng không phải rất quen thuộc, tôi có chút lo lắng hắn không cách nào đảm nhiệm công việc hạng này. Hiện tại hải ngoại tình huống phức tạp, cục diện Nam Cung thế gia cũng không quá ổn định, tình huống không thể lạc quan.
- Cũng không phải lại để cho Diệp phó cục trưởng một mình một ngựa qua đó, trong cục phải đại lực ủng hộ, muốn người có người, muốn tiền có tiền, muốn thiết bị cho thiết bị.
Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt lập tức cắt lời Lâm Uy Tướng quân :
- Nói tóm lại chuyện lần này nhất định phải làm thành.
Tiếp đó, Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt còn nói thêm:
- Lần này cũng không phải nhiệm vụ cấp một đơn giản mà còn quan hệ trọng đại, nếu như thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, đoán chừng nhân viên tham dự sẽ lập công hạng nhất, cá nhân đồng chí Diệp Khai cũng sẽ được tặng thưởng tương ứng.
Diệp Khai sau khi nghe, trong nội tâm có một chút đã minh bạch, việc này nói càng nghiêm trọng, hắn lại càng không thể cự tuyệt.
Con cháu lão Diệp gia sao có thể từ chối khi đối mặt khó khăn?
- Thượng cấp đã tín nhiệm như thế, tôi tiếp nhận nhiệm vụ này.
Diệp Khai nghĩ nghĩ rồi nói với Chủ nhiệm Đàm Thắng Kiệt:
- Mong lãnh đạo yên tâm, tôi nhất định thúc đẩy chuyện Nam Cung lão tiên sinh trở về, thuận lợi tiếp trở về, hoàn thành nhiệm vụ cấp một này.
- Tốt!
Đàm Thắng Kiệt lập tức tựu vỗ tay tán thưởng:
- Quả nhiên là tinh binh cường tướng, người của cục cảnh vệ trung ương đi ra có ai là không xuất sắc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...