-Nghe được Vệ lão nói như vậy, Tương Hiển Thông không khỏi sửng sốt một chút, hắn ngược lại thật không ngờ, thái độ Vệ lão lại kiên quyết như thế.
Trong bảo khố của Nam Cung Kinh Hồng, đến tột cùng cất dấu cái gì, lại để cho Vệ lão cảm thấy kiêng kỵ như vậy?
Bất kể thế nào, thái độ của Vệ lão cũng đồng nhất với cách nghĩ của Tương Hiển Thông, hắn cũng cần nắm giữ bí mật bảo khố của Nam Cung, thậm chí là đem làm của riêng, vì thế vận dụng việc công vào tư.
Vệ lão suy nghĩ muốn nắm giữ là một số tài liệu bí mật cực kỳ mẫn cảm trong bảo khố của Nam Cung, mà chỗ chú ý của Tương Hiển Thông không chỉ là những vật kia, còn kể cả một ít tài phú trong đó .
Hiện giờ bên an ninh đang mở rộng nghiệp vụ hải ngoại, thiếu thốn nhất đúng là tài chính, nếu như có thể lấy được bảo khố của Nam Cung, như vậy rất dễ dàng có thể lợi dụng những tài phú xây dựng ở hải ngoại một con đường lưu chuyển tài chính thông thuận, cấp cho một số tổ chức hải ngoại.
Căn cứ vào mục đích phương diện này, Tương Hiển Thông mới có thể cảm thấy hứng thú đối với Nam Cung Vân, chỉ là không có nghĩ đến, hôm nay lão Diệp gia cũng cuốn vào chuyện này, thật ra khiến hắn có chút cảm giác không có đường nào, cho nên hi vọng thông qua lực ảnh hưởng Vệ lão ở phương diện này để giải quyết.
Chỉ là không có nghĩ đến, người ta không hề nể mặt Vệ lão.
- Bây giờ không phải là trước kia...
Vệ lão có chút cảm khái :
- Nếu là ở hai mươi năm trước, hừ......
Nghe Vệ lão nói đến hai mươi năm trước, Tương Hiển Thông cũng không khỏi lạnh gáy. Nếu thật là vào thời điểm đó, Vệ lão được xưng tụng là quyền thế vô song, hắn muốn bắt một người, căn bản là không cần chứng cớ gì cùng lý do, nếu nói đến uy phong năm đó của Vệ lão thì không khác vị đầu lĩnh nghành tình báo của năm mươi năm trước.
Vị đầu lĩnh công tác tình báo kia, vào lúc quét sạch bọn phản động chỉ cần một câu:
- Ta nhìn ngươi tựa như phản đồ!
- Tiểu Tưởng, không quản phương pháp gì, nhất định phải đem chuyện này làm cho tốt. Vệ lão nói với Tương Hiển Thông.
- Tôi biết rồi.
Tương Hiển Thông gật đầu nói.
- Vị Vệ lão này đến tột cùng có địa vị gì? Về tới trong xe, Diệp Khai không khỏi hỏi Lê thúc một câu.
Đối với thân phận Vệ lão, Diệp Khai cũng có một ít suy đoán, nhưng hắn cảm giác trong ấn tượng của mình thì cũng không phải nhân vật số 1.
- Lai lịch của ông ta cũng lớn, vốn là người phụ trách Hồng Thương hội, trường kỳ làm công tác tình báo....
Lê thúc không có giấu diếm, kể hết những chuyện của Vệ lão cho Diệp Khai:
- Về sau mai danh ẩn tích, tiến vào lĩnh vực an ninh. về phần trước kia thì hiện tại có rất ít người biết, đoán chừng gia gia của cháu cũng chưa chắc rõ ràng. Chỉ là vào năm đó, quyền lực của ông ta rất lớn, bắt người căn bản không cần lý do, cũng đắc tội qua rất nhiều người.
- Ah, nhìn ra được.
Diệp Khai gật đầu nói.
Nhìn khí thế của Vệ lão cũng có thể nhìn ra được năm đó vị này cũng là nhân vật nói một không hai, bằng không mà nói, không có khả năng dưỡng thành loại khí độ này, giờ tuổi đã cao nhưng vẫn không thay đổi phong phạm cũ, cái này đủ để nhìn ra năm ông ta có thực lực cỡ nào.
Chỉ là thời gian biến thiên, nhân vật phong quang năm đó cuối cùng cũng lui xuống.
Trong mắt Diệp Khai, hành vi của Vệ lão bất quá là lui mà không dứt, ngựa nhớ chuồng không đi mà thôi. Hắn cũng không nghĩ căn nguyên chuyện này lại là bởi vì bảo khố của Nam Cung Kinh Hồng.
Trách không được bên ngoài chỗ ở của Vệ lão phô trương như vậy, đoán chừng cũng là lo lắng trước kia đắc tội với quá nhiều người, hiện tại lui ra thì có người sẽ đối với hắn bất lợi a?
Diệp Khai nghĩ tới những thứ này, cũng không khỏi lắc đầu.
Trên thực tế, những người chấp hành công tác bí mật nhiều khi đều là thân bất do kỷ mà đắc tội với quá nhiều người. Đến khi xong chuyện lại không ai tình nguyện giải quyết rắc rối, may ra có vận khí tốt như Vệ lão, tuy chân không bước ra khỏi nhà, nhưng phương diện an toàn có bảo đảm, còn có thể an độ những năm cuối.
Vận khí xui xẻo một chút đoán chừng đã bị chơi chết vài thập niên trước.
Công tác tình báo bí mật nhiều khi đều là chạy giữa hai giới hắc bạch, nguy hiểm cực lớn, cống hiến tuy nhiều nhưng kết oán cũng lắm. Rất nhiều người không tỉnh táo lại trở thành vật hi sinh chính trị cho người khác.
- Người này đoán chừng tổ phụ của tôi có thể biết rõ.
Nam Cung Vân ngồi ở bên cạnh đột nhiên nói một câu.
- Ah?
Diệp Khai sửng sốt, sau đó gật đầu nói :
- Cũng đúng, người hiểu rõ ngươi nhất nhiều khi chính là địch nhân của ngươi.
Lúc trước Nam Cung lão gia tử Nam Cung Kinh Hồng là chấp chưởng công tác tình báo của tiền triều mấy chục năm, nhưng bề ngoài lại dùng địa vị cao che mắt.
Tài nguyên tình báo mà Nam Cung Kinh Hồng nắm trong tay năm đó vượt xa Vệ lão, như vậy Nam Cung Kinh Hồng biết rõ lai lịch của ông ta cũng không có gì là lạ.
- Bất quá tổ phụ tôi chưa chắc sẽ nguyện ý nói...
Nam Cung Vân nói tiếp.
- Đây là ý gì, cô đừng có nói nhảm nha. Diệp Khai nghe xong, lập tức cũng có chút bất mãn nói.
Nam Cung Vân vốn tự nói ra là Nam Cung Kinh Hồng có lẽ biết rõ Vệ lão, nhưng lại nói là ông ta chưa chắc sẽ nói, đây chẳng phải nói suông?
- Đám vãn bối như chúng tôi cũng không thể đoán ra tâm tư của tổ phụ, lúc ông muốn nói mới có thể nói, ai cũng miễn cưỡng không được.
Nam Cung Vân thấy sắc mặt nhăn nhó của Diệp Khai, lập tức cười nói:
- Bất quá, nếu anh hợp với ông ấy thì biết đâu ông ấy sẽ có đối xử khác.
- Tôi là người rất coi trọng việc công... Diệp Khai xụ mặt nói:
- Cho nên tôi không thích lợi dụng tình cảm, chỉ nguyện ý làm trao đổi lợi ích, tôi cũng sẽ không vì muốn có tin tức tình báo tốt gì mà phải ăn nói khép nép nịnh nọt người khác, cho nên cái bảng cửu chương của cô đừng có đưa ra.
- Đồ con trai nhỏ mọn.
Nam Cung Vân nghe xong, không khỏi nhướng mắt nói.
Kỳ thật đối với tâm lý của Nam Cung Vân, Diệp Khai vẫn rất rõ ràng.
Biểu hiện của yêu nữ này trước mặt người khác tuy rất đoan trang hào phóng nhưng bên trong rất lão luyện. Nàng cố ý khuyếch đại năng lượng của Nam Cung Kinh Hồng, đơn giản là câu dẫn Diệp Khai mắc lừa mà thôi.
Nếu như Diệp Khai thật sự hợp khẩu vị cùng Nam Cung Kinh Hồng thì tin tưởng hợp tác giữa Diệp gia cùng Nam Cung thế gia nhất định sẽ tiến vào một giai đoạn mật thiết hơn, như vậy Nam Cung Vân nàng cũng có thể ở trong đó đạt được càng nhiều chỗ tốt.
Nếu như nàng lại chịu hi sinh một chút nhan sắc tiện nghi cho Diệp Khai vậy thì chuyện sau này coi như thuận buồm xuôi gió.
Lê thúc ngồi ở một bên, nghe đối thoại giữa Diệp Khai cùng Nam Cung Vân, trong nội tâm không khỏi âm thầm giật mình, đám thanh niên thời giờ ăn ngay nói thẳng, quả thật có chút cảm giác làm cho người lau mắt mà nhìn.
Diệp Khai cùng Nam Cung Vân đấu tâm cơ lẫn nhau, lại để cho Lê thúc sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái, dường như đây không phải hai người trẻ tuổi, mà là hai lão hồ ly đa mưu túc trí!
- Nam Cung tiểu thư ý định ở lâu trong nước sao?
Lê thúc nghĩ đến những sự tình này, không khỏi hỏi một câu.
- Tạm thời còn chưa có nghĩ kỹ.
Nam Cung Vân đối với vị trung tướng tình báo đại lão Lê thúc này vẫn tương đối cẩn thậ, hồi đáp:
- Nếu Nam Cung gia tộc thuận lợi trở về thì công tác trọng tâm nhất định là phải có điều chuyển, thời gian tôi ở trong nước sẽ nhiều hơn một chút.
Kỳ thật, hiện giờ Nam Cung thế gia đầu tư ở hải ngoại cũng rất nhiều, nếu như Nam Cung Vân thật có thể đủ thành công tiếp nhận vị trí gia chủ vậy thì thời gian nàng kiểm tra sản nghiệp các nơi cũng phải mất vài ba tháng trong một năm, hơn nữa phương diện khác cũng cần thiết xử lý, tối đa cũn chỉ ở trong nước chừng nửa năm thời gian mà thôi.
- A.
Lê thúc nhẹ gật đầu, không nói thêm điều gì.
Hắn ngược lại là có cân nhắc qua, người thừa kế xuất thân từ tình báo thế gia như Nam Cung Vân, nếu như có thể để cho tổng cục tình báo sử dụng sẽ có tác dụng rất lớn để phát triển hệ thống tình báo quân đội ở nước ngoài. Chỉ là cân nhắc đến quan hệ còn mập mờ giữa Nam Cung Vân cùng Diệp Khai, tạm thời không tiện nói ra.
Lê thúc nhìn nhìn Diệp Khai cùng Nam Cung Vân, đã cảm thấy giữa hai người có chút ám muội, nếu như mình biết thời biết thế, giúp bọn họ tác hợp thì kết quả sẽ như thế nào?
Đem thế lực Nam Cung thế gia bỏ vào trong túi, đối với lão Diệp gia mà nói, không thể nghi ngờ là một bổ sung phi thường hữu ích, ít nhất đối với mở rộng lực ảnh hưởng của lão Diệp gia ở hải ngoại sẽ có tác dụng cực trọng yếu.
Nam Cung thế gia sống hải ngoại, đối với tình huống Châu Âu rõ như lòng bàn tay, thậm chí đã có được lực ảnh hưởng nhất định, hôm nay Diệp Khai đầu tư ở Russia đoán chừng đã có mấy trăm triệu đôla. Với số tiền này nếu như không có nhân lực vật lực khổng lồ chi trì thì cũng không phải dễ dàng như vậy.
Cho nên Lê thúc cân nhắc đến vấn đề này, ý định sử dụng Nam Cung thế gia.
Nếu như Diệp Khai đem Nam Cung Vân hàng phục, mượn lực lượng Nam Cung thế gia đến giải quyết vấn đề bên Russia thì khả năng đạt được lợi ích hơn rất nhiều so với bán tài sản bên kia.
Cân nhắc đến lợi ích chỉnh thể của lão Diệp gia, Lê thúc đã cảm thấy hay là đề nghị Diệp Khai thuận thế đẩy nàng?
Bất quá lời này, Lê thúc cảm giác mình ngược lại không tiện mở miệng, dù sao mình cũng khác thế hệ với Diệp Khai, có mấy lời thực khó mà nói.
- Kế tiếp, chúng ta đi ở đâu?
Nam Cung Vân trầm mặc một hồi, mở miệng hỏi.
Đối với cử chỉ an bài của Diệp Khai, Nam Cung Vân một mực chưa từng hỏi, cân nhắc đến Diệp Khai mang nàng đi gặp đều là đại nhân vật, có một số việc không tiện hỏi. Nhưng tình huống hôm nay lại khiến cho Nam Cung Vân có một chút không cách nào khống chế cảm giác, cho nên cũng bất chấp kiêng kị.
- Đương nhiên là đi gặp cha tôi rồi.
Diệp Khai hồi đáp:
- Có một số việc nên nói trước cho ông rõ rời sau đó mới có thể đi thao tác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...