Thứ sáu là ngày nghỉ, chiếc rèm cửa xanh ngăn ánh nắng nóng mùa hè ngoài cửa sổ. Căn nhà nhỏ rất yên tĩnh, cửa phòng ngủ thì khép hờ, bé Samoyed dậy sớm thỉnh thoảng chạy đến cửa ngó nghiêng. Thấy bên trong không có động tĩnh gì lại ngoan ngoãn chạy về phòng khách, gặm gặm cục xương đồ chơi.
Hôm qua làm đến hơn nửa đêm, Nguyên Tư nằm nghiêng ở giữa giường ngủ hết sức ngon lành. Chu Trản ôm cậu từ phía sau, mặt áp lên trên cổ của cậu.
Máy lạnh nhiệt độ vừa phải, chăn điều hòa thì bị đá qua một bên. Chu Trản mặc quần pyjama dài, phía trên cởi trần, còn Nguyên Tư thì lộ ra cặp chân dài trơn trượt, áo trên người cũng chẳng biết bị kéo lên ngực từ lúc nào.
Áo và quần dài đó rõ ràng là cùng một bộ, ban đêm Chu Trản mò mẫm mặc phải quần của Nguyên Tư, vẫn còn dính chút tàn thuốc khi ra ngoài ban công hút.
Hai người ngủ thẳng giấc đến 11 giờ trưa, thấy vẫn chưa có ai có ý rời giường, bé Samoyed đói bụng dùng cái mông đẩy đẩy cửa, chân thì giẫm giẫm lên sàn gỗ để phát ra những âm thanh nhỏ.
Nguyên Tư bị đánh thức, mơ mơ màng màng cảm thấy cái bụng hơi ngứa, tưởng bị muỗi cắn nên cứ nhắm mắt gãi gãi, gãi được một lúc rồi mà vẫn ngứa? Cậu đành phải tiếp tục gãi, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói gợi cảm trầm thấp của Chu Trản: “Không nói là em cứ nghịch, không chịu dừng lại phải không?”
Nguyên Tư không chịu nổi nhất chính là Chu Trản dùng giọng điệu này nói chuyện với cậu, nhất là lúc này còn ghé sát vào lỗ tai cậu, thanh âm trầm thấp mang theo hơi thở nóng bỏng phả vào tai, nhất thời làm cậu tê dại đến tận xương cụt.
Nhưng cậu vẫn chưa tỉnh táo, “Không chịu dừng lại” là có ý gì? Cậu chỉ vừa mới tỉnh, hình như đâu có làm chuyện gì không đứng đắn!?
Bàn tay đang vòng lên bụng Chu Trản giật giật, anh hôn lên vành tai cậu, vẫn là giọng nói ấy: “Gãi tay anh vui không?”
Lúc này Nguyên Tư mới phát hiện, chỗ cậu nhột đang bị tay Chu Trản che, bản thân vừa rồi không tỉnh táo nên thứ cậu gãi nãy giờ là tay của Chu Trản.
Thảo nào gãi cả buổi cũng không thấy hiệu quả.
“Em bị muỗi cắn.” Nguyên Tư nói bằng giọng mũi rất nhỏ nhẹ — bình thường không như vậy, chỉ duy nhất lúc mới vừa tỉnh lại trong tình trạng ‘đặc biệt’ mới không tự chủ được giọng nói.
“Ở đâu? Để anh xem xem.” Chu Trản chống người dậy, Nguyên Tư cũng xoay người lại, gãi gãi chỗ ngứa, bực bội nói: “Con muỗi này khôn thật, tay anh đặt phía trên nó không cắn, lại đi xuyên qua ‘Ngũ Chỉ Sơn’ cắn người vô tội là em.”
Trên bụng Nguyên Tư quả thật có đốt hồng hồng nhỏ, xéo xéo dưới rốn, nhìn đã biết ngay đây chính là kiệt tác của con muỗi. Chu Trản dùng ngón cái đè lên, cười cười: “Tội nghiệp chưa.”
“Anh còn cười?” Nguyên Tư vừa nói vừa nghiêng người lấy chai dầu đặt trên tủ đầu giường, “Em là người cản cho anh một phát súng đó, đồng chí Chu Trản. Anh lại đi báo đáp chiến hữu dũng cảm quên mình như vậy sao?”
Nói xong mở nắp chai dầu ra, đang định đổ xuống lòng bàn tay thì Chu Trản đột nhiên sấn tới, đoạt lấy cái chai.
Nguyên Tư bị chăn đè người, đầu óc lại không được tỉnh táo: “Cướp chai dầu của em làm gì? Anh thoa giúp em hả?”
“Ừ, báo đáp chiến hữu dũng cảm quên mình.” Chu Trản vừa nói vừa cúi xuống, hôn một cái ‘chóc’ lên vết đốt hồng hồng.
Nguyên Tư thấy anh cúi xuống là biết anh muốn làm cái gì, nhưng lúc nụ hôn đáp xuống cơ bụng vẫn không thể kiềm chế được căng cứng.
Chu Trản mở mắt ra: “Em căng thẳng cái gì? Lại phát tình?”
“Em không có căng thẳng, anh mới phát tình!” Nguyên Tư lý sự: “Muốn liếm thì liếm cẩn thận, cúi đầu xuống, đừng nhìn em!”
Chu Trản quả nhiên không nhìn cậu nữa, vươn đầu lưỡi ra liếm liếm vết đốt.
Cơ bụng và phần hông Nguyên Tư càng căng cứng, chân cũng ưỡn thẳng ra.
Cậu có một thứ không biết nên gọi là fetish hay gọi là tật xấu — Lúc làm tình cùng Chu Trản thì cái gì cũng cởi mở, duy chỉ có lúc mới vừa tỉnh ngủ là đặc biệt xấu hổ. Chu Trản thường khiến cậu “phát tình”, cậu không phục nhưng thân thể lại phản ứng quá sức thành thật.
Chu Trản lượn quanh vết đốt trong chốc lát, dùng nước bọt ‘chữa bách bệnh’ theo lời đồn dân gian thay cho dầu thoa, hôn tới hôn lui lại nảy sinh tâm tư khác, đầu lưỡi lướt dọc theo cơ bụng cậu đi thẳng xuống dưới. Tay phải nhấc lên, dứt khoát cởi văng quần lót của Nguyên Tư.
Nơi đó nửa cương cứng, giống như đang chờ ai đến an ủi.
“Aiz, anh đừng…” Cổ Nguyên Tư đỏ bừng, đang định cản thì Chu Trản đã cúi đầu ngậm vào, ngước lên nhìn thẳng vào mắt cậu, đáy mắt hiện lên sự dịu dàng và bỡn cợt.
Nguyên Tư hít một hơi thật sâu, dứt khoát đem chính mình giao cho đối phương, nằm vật ra hưởng thụ.
Ban đêm làm mấy lần nên sức bền hiện tại giảm đi ít nhiều, Nguyên Tư không bao lâu đã bắn ra. Chu Trản ngồi dậy vỗ vỗ bắp đùi cậu, nhẹ nhàng nói: “Dậy đi, đi phơi nắng mông.”
“Nắng đâu?” Mắt Nguyên Tư vẫn còn chút dư vị tình dục, chân còn căng cơ, ngay cả quần lót cũng là do Chu Trản giúp cậu mặc vào, buồn bực lẩm bẩm: “Còn không bằng nói ‘Dậy đi, không dậy anh Trản sẽ làm chết mông em’.”
Chu Trản cười khẽ, nhéo nhéo ngón chân cậu: “Xem ra em cũng biết thân biết phận. Em sướng rồi nhưng anh thì chưa, nếu em không chịu dậy thì anh sẽ XXX cái mông em thật đó.”
Nguyên Tư chống tay lên, đối mắt với Chu Trản 2 giây sau đó nhanh chóng bật dậy. Ánh mắt dừng trên cái túp lều giữa hai chân anh, “Cái mông hôm nay xin nghỉ phép, không muốn làm, em giúp anh ma sát bẹn đùi?”
“Không cần.” Chu Trản khom người hôn trán Nguyên Tư, “Mau dậy đi, ngoan.”
Nguyên Tư ôm lấy hông anh, sau khi hoàn toàn tỉnh táo, cũng qua dư vị cao trào của tình dục rồi cậu nhướng mày cười cười: “Đừng khách khí, tới đây tới đây. Nép vào lòng anh Tư nè, anh Tư thương!”
Nói xong, hai tay không yên phận kéo quần ngủ của Chu Trản xuống, cười nói: “Ai da, cần số [1] của anh Trản lại bật chế độ auto rồi!”
[1] cần số xe hơi
Chu Trản vốn đã cương cứng, càng không chịu nổi sự quyến rũ, híp mắt nắm lấy cằm của cậu: “Cần số vừa XXX em tối qua đó, nhớ chưa?”
“Cái mông xin nghỉ!” Nguyên Tư nói.
“Không duyệt, xoay lại.” Chu Trản vuốt chân Nguyên Tư, khom người đè lên, ở bên tai đối phương thấp giọng nói: “Kẹp chặt một chút, dám quyến rũ thì phải dám chịu trách nhiệm.”
Nguyên Tư quỳ ở trên giường, đang muốn la “Em không muốn chịu trách nhiệm” thì miệng đột nhiên bị lấp đầy, đón lấy là hai ngón tay duỗi vào, cứ thế mà chơi đùa đầu lưỡi của cậu.
Phía dưới, Chu Trản lại cởi quần lót của cậu một lần nữa, tiện thể “Cắm vào”, tính khí thô to đút vào giữa bắp đùi, cậu chỉ cần cúi đầu xuống là có thể nhìn thấy vật đó đang ra vào giữa hai chân mình.
Chu Trản thẳng lưng thúc vào, mồ hôi rơi lên trên vai Nguyên Tư, “Kẹp chặt, nếu không giấy xin nghỉ phép của cái mông sẽ hết hiệu lực.”
Nguyên Tư mút lấy ngón tay của anh, bắp đùi thì kẹp chặt lại, tức giận cắn một cái.
Lúc rút ra, Chu Trản bắn vào trong giấy ăn, dùng tính khí đã mềm xuống quét quét mấy cái trên mông Nguyên Tư. Sau đó mới mặc quần pyjama lên, cười nói: “Anh đi nấu cơm.”
Nguyên Tư mặc quần lót xong, ở trên giường trên sàn tìm cả buổi mà không thấy quần, xông vào nhà bếp lớn tiếng kêu: “Chu Trản, anh mặc quần của em?”
“Giờ mới phát hiện?”
“Sau này không mặc quần lót, không cho phép mặc quần của em!”
“Vậy em tới cởi đi.”
Nguyên Tư nghĩ tới cảnh ngộ sau khi cởi xong sẽ như thế nào, hừ một tiếng: “Một cái quần thôi mà, muốn mặc thì mặc.”
Vốn đã dậy muộn, còn làm chuyện “vui vẻ” nên giờ cơm trưa phải dời lại trễ hơn. Chu Trản bận rộn trong nhà bếp, Nguyên Tư thì cho bé Samoyed ăn hạt, thấy tạm thời chưa được ăn cơm nên dắt con trai xuống lầu tản bộ.
Buổi trưa bên ngoài nắng rất gắt, cũng may khu chung cư trồng nhiều cây, có bóng mát liên tiếp bên đường.
Có điều Sơn Thành được mệnh danh là “Lò lửa”, Nguyên Tư mới dắt con trai đi dạo có nửa tiếng, khi trở về người đã đầy mồ hôi, quần áo cũng ướt. Đã vậy con trai lại rất hào hứng, lúc đi trên đường nhảy vào hồ nước chơi, mà hồ nước kia lại không được sạch, lông trắng toàn thân bị nhuộm thành màu bùn.
Một người một chó đứng ở cửa, Chu Trản nhìn thấy, thở dài nói: “Đến chịu cả hai luôn.”
Lúc này đồ ăn đã lên bàn, Nguyên Tư rửa tay xong chạy tới ngồi. Chu Trản vốn định nói cậu tắm xong hãy ăn, nhưng thấy ánh mắt lóe sáng của cậu khi nhìn chằm chằm vào bàn cơm là biết không thể khuyên nổi. Bèn đi vào phòng ngủ cầm khăn khoác lên trên vai cậu, còn hạ nhiệt độ máy lạnh, cuối cùng dắt con trai đi vệ sinh xong rồi mới ngồi xuống dùng cơm.
Món ăn hôm nay cũng không tệ, ngoại trừ mấy món hằng ngày còn có súp chua cay [2]. Nguyên Tư đặc biệt thích món này, thậm chí có thể uống một hơi cạn sạch. Nhưng vì vừa cay vừa nồng nên Chu Trản không thường làm cho cậu ăn, lại càng không cho cậu uống.
[2] Tên gốc nó khá là dài, lúc search bằng hình thì nó ra từ khóa Súp chua cay. Nguyên liệu nấu nước dùng có thể là thịt gà, thịt heo, hoặc thậm chí không cần thịt và nêm nếm cùng với các gia vị khác.
Nguyên Tư không ngừng múa đũa, không lâu sau khăn vắt trên vai rớt xuống đất, Chu Trản đành Tư vừa đỏ vừa sưng. Thịt bên trong súp chua cay đã bị cậu vớt hết, tuy nhiên đậu, cải trắng, và tàu hủ ki còn không ít. Nguyên Tư ực một hớp, hà hơi hai tiếng, còn muốn ăn tiếp lại bị Chu Trản giật chén đũa đi.
“Anh Trản, Trản Trản!”
“Tắm cho con trai đi.” Chu Trản vừa dọn bàn vừa sắp xếp nhiệm vụ: “Tắm cho nó xong thì tới em tắm, buổi chiều còn phải tổng vệ sinh, đừng chơi nữa.”
Nguyên Tư ợ một cái, xoa xoa bụng, không cam tâm và cũng không tình nguyện thỏa hiệp: “Được rồi. Cuối tuần nấu súp chua cay tiếp nha!!”
“Em mơ đi.”
“Thịt bò luộc ớt cay?”
“…”
“Tiết canh?”
“Tắm chó của em đi!”
Bé Samoyed ghét tắm, mỗi lần Nguyên Tư tắm cho nó đều phải cảm thán “cuộc sống thật khổ” mấy lần. Trước đây Chu Trản có đề nghị tắm dịch vụ, Nguyên Tư nói tiếc tiền.
Chu Trản câm nín: “Có bao nhiêu đâu?”
Nguyên Tư trịnh trọng nói: “Thật ra vấn đề ở đây không phải là tiền.”
“Vậy vấn đề là gì?”
“Lúc anh còn nhỏ, ba mẹ anh có dắt anh ra ngoài cho người ta tắm không?”
Chu Trản: “Hả?”
“Khẳng định là không đúng không?” Nguyên Tư nói: “Con trai của mình thì mình tắm cho, Samoyed của chúng ta cũng không ra ngoài tắm!”
Chu Trản sửng sốt hồi lâu mới nói: “Anh khi còn nhỏ không có ‘nhỏ’, em mới ‘nhỏ’ đi!?”
Nguyên Tư: “Ha ha ha ha ha!”
Nửa tiếng sau, bé Samoyed và Nguyên Tư ướt như chuột lột cùng ra khỏi nhà vệ sinh. Chu Trản một tay cầm sấy tóc, một tay đẩy Nguyên Tư vào nhà vệ sinh lần nữa: “Anh sấy cho nó, em mau mở nước ấm tắm đi.”
Nguyên Tư tắm hồi lâu, lúc đi ra thấy Chu Trản ngồi chồm hỗm dưới đất sấy tóc cho bé Samoyed.
Biểu cảm của con trai khá là hưởng thụ, nằm im không nhúc nhích.
Nguyên Tư đi tới, ngồi xổm bên cạnh bé Samoyed, nhìn Chu Trản nói: “Em cũng muốn.”
“Hả?”
“Muốn sấy tóc.”
Chu Trản cười xoa xoa tóc còn ướt của cậu, sau đó khều nhẹ bé Samoyed nói: “Nghe không, hiện tại cha phải thổi ‘lông’ cho papa.”
Samoyed “Ư ử” một tiếng, giũ giũ lớp lông trắng xinh đẹp rồi đi.
Chu Trản ngồi trên ghế sofa, Nguyên Tư dựa giữa hai chân anh. Gió âm ấm, sau khi ăn xong lại càng dễ buồn ngủ, sấy một hồi Nguyên Tư liền ngủ gật.
Chu Trản ôm cậu đặt lên sofa trong thư phòng rồi đắp cho cậu cái chăn mỏng.
Tuy nói chiều nay cùng nhau tổng vệ sinh, kết quả toàn bộ nhà cửa từ trong ra ngoài chỉ có mình Chu Trản xử lý. Máy giặt ngoài ban công kêu ầm ầm, thư phòng thì chỉ có tiếng gió thổi từ máy điều hòa. Nguyên Tư ngủ say, tay buông thõng, đầu ngón tay được con trai liếm liếm.
Chu Trản vác chăn bông mùa đông đi xuống lầu phơi, được các bác gái cũng đang phơi chăn ở đó khen mười mấy phút, lúc về nhà thì đi vòng ra ngoài chung cư mua dưa hấu. Định để lạnh rồi gọi Nguyên Tư dậy ăn, nhưng lúc về nhà thì thấy Nguyên Tư đã tỉnh, còn đang phơi quần áo ngoài ban công.
Ánh mắt Chu Trản chợt dịu dàng, đi tới ôm eo Nguyên Tư: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”
“Tổng vệ sinh nhà sao không gọi em?” Nguyên Tư nói: “Lại lừa em!”
“Lừa em cái gì?”
Nguyên Tư “Chậc” một tiếng: “May mà em tỉnh, nếu không sau khi anh làm xong hết, chắc chắn sẽ búng gáy em nói ‘Anh Tư, đã nói cùng nhau tổng vệ sinh mà. Em như vậy là xấu lắm, phải phạt’. Cái suy tính này của anh em còn không biết sao?”
Dùng giọng điệu than phiền để đùa giỡn là sở trường của Nguyên Tư. Chu Trản hôn khóe môi cậu, nắm tay cậu đi vào trong, “Giao cho em một nhiệm vụ.”
“Hả?”
“Bỏ dưa hấu vào trong tủ lạnh.”
“Sau đó?”
“Chờ lạnh rồi đút anh ăn.”
Nguyên Tư cười rộ lên, giơ tay lên chào, “Tuân lệnh, đội trưởng!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...