Tuy rằng tôi thừa nhận mình rất yêu Lục Thiên Húc, đồng thời cũng thừa nhận chỉ số thông minh của anh ta rất là cao, nhưng điều này vẫn không thể xóa bỏ sự thật anh ta đã làm một chuyện hết sức ngu xuẩn.
Mọi người còn nhớ trước đây tôi từng nói mỗi cuối tuần tôi đều phải xem ghi chép quản lý box không, mấy hôm tôi nằm viện, đúng lúc tới lượt Dấm Lượn phụ trách đến đưa tài liệu.
Cái bà Dấm Lượn này hiển nhiên không phải dạng người địa cầu đưa tài liệu xong là từ bỏ ý định.
Bả mở miệng chê bai tư cách làm thụ của tôi, khinh bỉ nhân cách của tôi, xem thường kiểu cách của tôi, chọc ghẹo tôi như thể không có ngày mai.
Lúc tôi đang bị Dấm Lượn chọc sắp tức chết, tổng giám đốc bá đạo Lục Thiên Húc đột nhiên giật lấy điện thoại di động trên tay tôi, nói với Dấm Lượn: Kỷ Trạch gặp tai nạn xe cộ nhập viện rồi, đừng quấy rầy cậu ấy.
Tôi tức khắc cảm giác được ác ý ùn ùn kéo về phía mình, tôi nghiến chặt hàm răng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép oán giận Lục Thiên Húc: “Anh chờ xem.”
Quả nhiên ngay hôm sau, toàn thế giới đã biết một câu chuyện thế này: “Kỷ Trạch gặp tai nạn xe cộ, nghe nói phải cưa chân, nằm liệt giường chỉ còn nửa cái mạng, Lục Thiên Húc điên rồi”.
Tôi cười ha ha với Lục Thiên Húc, mắng: “Nghiệp chướng đó.” Từ khoảnh khắc anh ta tiết lộ với Dấm Lượn, kết quả đã định sẵn như vậy rồi.
QQ của tôi tích tích tích reo liên tục, nào là an ủi, nào là đau đớn gào khóc, vô cùng hối hận trước đây ngược tôi quá nhiều, hôm nay tiếc nuối khi tôi gặp chuyện vân vân và mây mây.
Tôi ngơ ngác nhìn đống tin nhắn trên, cảm thấy bất lực hết chỗ nói.
Nhưng mà mọi chuyện chưa dừng lại ở đó.
Trên thực tế, tin tức “Meo đại gặp nạn, bại liệt cưa chân” đã truyền khắp các box lớn nhỏ, đứng thứ ba trong danh sách tìm kiếm hot nhất weibo, còn hot hơn vụ Lục Thiên Húc come out lúc trước.
Nhìn đống post “Meo đại đừng khóc, còn có bọn tui nè “Mạnh mẽ lên! Bọn tui là hậu phương vững chắc của ông ” “Cửu Nhật Meo Meo! Cố gắng lên! ” “Ông trời ơi QAQ sao ông tàn nhẫn với bọn họ như vậy “, chưa kể hơn 700 nghìn và tag ở weibo, tôi cũng không biết nên dùng biểu cảm gì để giải thích rằng mình chỉ bị chấn động não hôn mê hai ngày và trên đầu trầy vài chỗ mà thôi…
Dấm Lượn, cái mụ chém gió banh nhà lầu này, tôi thật sự muốn quỳ lạy bả.
Cuối cùng, để trấn an nhóm bạn thân mến của mình, tôi chuẩn bị làm một chuyện rất điên khùng.
Tôi ngoắc ngón tay với Lục Thiên Húc, ý bảo anh ta ngồi xuống bên cạnh tôi.
Lục Thiên Húc rất tự giác đi tới, anh ta vừa đứng vững, tôi bất thình lình ôm cổ anh ta, hôn lên, luồn lưỡi của mình vào quấy phá một phen, rất chủ động nhún nhảy trong miệng anh ta, ngay khi anh ta định siết lấy tôi, chuẩn bị đáp lại, tôi lập tức lủi ra, nói: “Chờ chút, em quên mở camera.”
Anh ta im lặng một hồi, “Em muốn làm gì?”
Tôi mở camera trong di động, vẻ mặt cứ như đúng rồi: “Hầy, em nói rồi, đợi khi nào đầu em có thể ra gặp người, bảo anh cưới em mà, qua đây, nhắm mắt lại, em muốn moa moa anh.”
Anh ta thật biết điều nhắm hai mắt lại, cánh môi hơi khép, tôi rất thuần thục đưa lưỡi mình vào, càn quét khoang miệng của anh ta, còn anh ta thì mặc tôi tác oai tác oái, để tôi tự do tàn sát bừa bãi, tay phải của tôi cầm di động, tách tách tách chụp thật nhiều hình hai chúng tôi hôn lưỡi đắm đuối, kế đó ném di động đi, hai tay ôm lấy Lục Thiên Húc, nhào lên người anh ta.
Lục Thiên Húc vội vàng đè tôi xuống giường bệnh, kích động vuốt ve tôi từ trên xuống dưới, dùng kình thiên trụ cọ tới cọ lui, má ơi, không ổn rồi, tôi cảm thấy nếu mình để anh ta thao đến kêu cha gọi mẹ trong bệnh viện, khiến cho tất cả mọi người đều nghe thấy, vậy thì ngày mai tôi không cần xuất viện nữa, bay thẳng tới nhà xác nhận giấy báo tử là được.
Vì vậy tôi vội vàng ngăn anh ta lại: “Bệnh viện bẩn, về nhà làm.”
“Vậy em giúp anh bắn đi.” Anh ta khàn giọng, động tình nói.
Tôi ôm ý đồ xấu đứng dậy, lật người đè Lục Thiên Húc, kéo phécmơtuya trên quần tây của anh ta, đưa tay lột quần lót của anh ta, cầm lấy kình thiên trụ, há miệng bắt đầu liếm như liếm kẹo que.
“Hừm…” Lục Thiên Húc rên nhè nhẹ.
Tôi đổi sang cách khác, ngậm kình thiên trụ trong miệng, dùng hàm răng ma sát nó, vừa mút vừa cạ, chỉ chốc lát sau, nó đã dựng thẳng đứng.
Tôi tặc lưỡi hai tiếng rồi tiếp tục phấn đấu, mỏi miệng thì dùng tay, mỏi tay thì dùng miệng, cứ thế 20 phút sau, con cái của anh ta mới chịu nể tình phun lên mặt tôi.
“Nè, lần sau muốn bắn có thể nào thông báo một tiếng không.” Tôi bất mãn.
Anh ta thở hổn hển, kéo quần lên, rút tờ khăn giấy lau sạch cho tôi, lầm lì nói: “Lần trước em chẳng nói muốn dùng tinh dịch của anh làm mặt nạ còn gì.”
“Móa, lời đàn ông nói trên giường cũng tin được sao?!”
“……”
Thấy anh ta không nói gì nữa, tôi vứt anh ta sang một bên, cầm di động của mình, chọn một tấm hai chúng tôi hôn nhau trông bảnh nhất, không chỉnh sửa gì nữa, trực tiếp đăng lên weibo:
Bản thân còn sống, không c ưa chân, cũng không có tàn phế, chỉ bị chút vết thương n goài da. Thuận tiện nói chút chuyện, à là vầy, ông đây tự gả chính mình, bạn trai tôi @Cửu Nhật
[Hình ảnh: hai người hôn môi trong phòng bệnh]
Đây là lần đầu tiên tôi công khai thừa nhận sự thật mình và Lục Thiên Húc đang yêu nhau, chủ yếu là do trải qua lần thử thách sống chết trong tích tắc này, tôi đã hiểu được một việc: nếu bây giờ không tranh thủ show ân ái, nhỡ sau này bọn họ tìm được cơ hội châm nến cho tôi thì quả là chuyện trời sầu đất khóc.
Không ngoài dự đoán của tôi, trong phần bình luận nơi nơi ngập tràn dấu chấm than.
1: Trời đất quỷ thần ơi!!!!!!!!!!!!! Đã save vào máy!!!! Tui đoán lượng tiêu thụ màn hình máy tính lại tăng cho mà xem!
2: Choẹt choẹt choẹt…. Sở dĩ không giật tem được là vì ban nãy tui bận liếm màn hình!!!!
3: Meo đại với Cửu Nhật sao mà đẹp trai quá vậy á a a a a a a!!! Trời ơi ơi ơi ơi ơi!!! Tui sắp điên rồi!!!!!! Hai người này là chồng tui!! Các thím đừng giành!!!!
Quay Đầu V: Đù!!! Cái quái gì đây?! Anh đại, anh! Lừa dối tình cảm của em QAQ!
5: Thím lầu trên nói hai người kia là chồng thím khoan đi đã, thím muốn đánh lộn phải không?! Hai người bọn họ là chồng tui!!!
6: Phát hiện chính chủ, kéo đi…
7: Chính chủ đáng thương của tui QAQ!! >_
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...