Quản Lý Ngôi Sao

Trời mới tờ mờ sáng, vài tia sáng dịu dàng nhỏ nhoi len lõi qua khe hở khung cửa sổ, chiếu vào hai người đang nằm trên giường lớn.

Dương Nặc ôm Dương Mộ Anh đang ngủ say, ôn nhu nhìn người con gái mình yêu, trái tim vẫn còn hưng phấn sau một đêm mê loạn. 

Ngày hôm qua, anh bị trúng thuốc nên không ngừng đòi hỏi ở cô, dày vò cô cả đêm, đến khi trăng lên cao, hiệu lực của thuốc đã hết, ý thức rõ ràng thì thấy cô, không biết từ lúc nào đã mê mang đi vào giấc ngủ.

Lúc đó, anh chỉ hôn nhẹ cô, ôm cô vào lòng, cùng cô ngủ một giấc thật sâu, đến khi anh tỉnh dậy nhìn cô vẫn còn ngủ, mới biết đêm qua mình đã có bao nhiêu mãnh liệt. Vươn tay vuốt nhẹ tấm lưng trơn bóng mịn màng, Dương Nặc hồi tưởng lại từng giây từng phút cùng cô triền miên đêm qua, môi mỏng khẽ nở nụ cười mãn nguyện.

Anh là người đàn ông đầu tiên của cô, cô cũng là người phụ nữ đầu tiên của anh, trong nội tâm cảm thấy ngọt ngào hưng phấn, tựa như ăn phải mật.

“Anh Anh...”

Nhẹ giọng gọi tên cô, nhìn gương mặt xinh đẹp đang ngủ say của cô, anh bổng cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó di chuyển xuống đôi mắt, cái mũi xinh xắn và cuối cùng là đôi môi sưng đỏ của cô, anh chỉ hôn nhẹ một cái rồi rời đi ngay.

Vuốt nhẹ khuôn mặt non mềm. Anh cảm thấy giờ phút này mình thật hạnh phúc, có được cô là điều ngoài ý muốn, nhưng được cô đáp lại tình cảm của anh thì càng trọn vẹn.

Nghĩ tới điều này, anh thở dài trong lòng, tâm tư của cô sâu như biển, anh không nhìn ra được, nhưng nếu cô cũng có tình cảm với anh, anh nhất định rất vui, còn không? Anh có thể đợi, nhưng sự chờ đợi của anh không phải để cô ngày càng đi xa phạm vi của anh, anh sẽ giam chặt cô ở nơi anh có thể nhìn thấy, anh sẽ làm mọi cách khiến cô yêu anh, sẽ khiến cô chỉ thuộc về riêng anh.

Anh biết, tình yêu phải do đôi bên tình nguyện mới có hạnh phúc nhưng cô hoàn mỹ, yêu kiều, quyến rũ như vậy, anh sao có thể dễ dàng bỏ qua?

Đồng hồ sinh học của Dương Mộ Anh hoạt động rất có quy luật, dù có bị dày vò một đêm, cô vẫn đúng năm giờ thức dậy, mà dù không có đồng hồ học sinh thì cô cũng bị khối thân thể nóng như lửa bên cạnh làm tỉnh giấc.

Dương Mộ Anh từ từ mở mắt ra, nhìn trần nhà màu trắng tinh, kí ức mãnh liệt ngày hôm qua phút chốc ùa về. Dương Mộ Anh cảm thấy ảo não, bởi cô không biết phải đối mặt với người đang ôm mình như thế nào?

“Em tỉnh rồi?” – Giọng anh trầm thấp ôn nhu vang trên đỉnh đầu.

Dương Mộ Anh cắn môi, khẽ gật đầu, muốn xoay người tránh cái ôm của anh, nhưng mới cử động thân thể thì trên người truyền đến từng trận đau nhức như bị xe cán qua, hạ thân đau đớn như bị kim châm, cô nhịn không được hô nhẹ, cả người co lại như con tôm.

Dương Nặc bị hành động của Dương Mộ Anh làm anh hoảng sợ, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, ôn nhu hỏi.

“Em bị sao vậy?”

Dương Mộ Anh cắn răng chịu đựng, cô không thể giải thích cho Dương Nặc hiểu nguyên nhân, cô biết vì khối thân thể này mới trải qua lần đầu tiên, mà đêm qua bị dày vò đến cực hạn nên lúc này toàn thân của cô bủn rủn cùng đau nhức.

Dương Nặc hoang mang an ủi bảo bối trong lòng, khi anh nhìn đến vết máu đỏ sậm khả nghi dưới nệm, trong lòng liền sáng tỏ. Anh hôn nhẹ lên trán của cô, áy náy nói.

“Anh Anh, thật xin lỗi, anh hứa lần sau sẽ không làm em bị thương.”

Mặt Dương Mộ Anh đỏ bừng, cái gì lần sau không làm cô bị thương? Anh muốn cùng cô làm chuyện ấy nữa sao? Là cô nghe nhầm phải không?

Không đợi cô suy nghĩ xong, Dương Nặc lấy chăn bọc kín thân thể trống trơn của Dương Mộ Anh, cúi người ôm cả người cô lên.

“Cậu làm cái gì vậy?” – Dương Mộ Anh kinh hô hỏi.

Dương Nặc nhìn cô cười ôn nhu. –“Anh nghĩ em cần tắm nước nóng.”


Ôm cô vào phòng tắm, anh lấy đi tấm chăn, cơ thể của cô loã lồ trước mặt anh, cô đỏ mặt lấy khăn che cơ thể, Dương Nặc cố gắng không nhìn thân hình quyến rũ của cô, nụ cười ôn nhu trở nên cứng nhắc. 

Anh ngồi bên cạnh buồn tắm xả nước, sau đó đi ra ngoài, khi trở lại trên tay đã có một bộ đồ ngủ của anh, anh đặc một bên, thử nước trong bồn độ nóng vừa phải, anh ôm cô đặc vào bồn tắm, dịu dàng nói.

“Em ngâm nước nóng một lát sẽ khiến thân thể khoẻ hơn, anh ra ngoài dọn dẹp một chút.”

Thấy anh khuất sau cánh cửa, Dương Mộ Anh thở phào nhẹ nhõm, chợt, cửa mở, anh ló đầu vào, mỉm cười nhìn cô.

“Anh sẽ làm bữa sáng, em muốn ăn gì?”

Dương Mộ Anh quay mặt đi, lạnh nhạt nói. –“Tuỳ cậu.”

Dương Nặc không giận trước thái độ lạnh nhạt của Dương Mộ Anh, anh vui vẻ đi dọn dẹp bãi chiến trường cùng làm bữa sáng tình yêu trong tâm trạng vui vẻ.

Nhìn cánh cửa đóng chặt, Dương Mộ Anh nhìn xuống mặt nước đến thất thần.

Thái độ của anh sau một đêm thay đổi rõ rệt, lúc trước anh đối với vô vừa thân thiết vừa mang theo sự tôn kính như đối với một người trưởng bối nhưng sau một đêm, cái cảm giác anh đối với cô như đối với người yêu, làm cô nhất thời không tiếp thu được.

Đáng lý cô nên vui mới phải nhưng không hiểu vì sao trong lòng thấy khó chịu bức rức, là cô cảm thấy chưa đủ hay vì lo sợ tất cả chỉ là ảo mộng?

Ngâm nước nóng khoảng hai mươi phút, Dương Mộ Anh cảm thấy thân thể đã khá hơn nhiều, ngoại trừ bên dưới hạ thân còn chút cảm giác tê dại cùng những dấu vết xanh đỏ trên người, thì tất cả đều ổn.

Dương Mộ Anh rời khỏi bồn tắm, cô mặc bồ đồ ngủ của anh, thân hình khác biệt nên khi nhìn mình trong gương chẳng khác nào đứa trẻ mặc đồ người lớn.

Mở cửa ra, trong phòng đã được dọn dẹp, Dương Mộ Anh kinh ngạc trước tốc độ làm việc của Dương Nặc. Cô đi ra phòng khách, mùi thơm đồ ăn bay vào khoang mũi làm cô thấy đói bụng, cô nhìn trên bàn ăn, thấy có một bát mì lớn.

Dương Mộ Anh thở dài, với trình độ nấu ăn của Dương Nặc, cô không nên kì vọng quá cao, anh chỉ biết nấu vài món đơn giản, nên muốn nấu xong một món ăn trong thời gian ngắn thì chỉ có thể là mì hoặc trứng chiên.

Dương Nặc bưng bát mì đi ra từ bếp, thấy vẻ mặt thất thần của Dương Mộ Anh, anh cười nhạt, nói.

“Vì gấp quá nên anh chỉ có thể nấu mì, lần sau anh sẽ nấu món khác, em muốn ăn gì cứ nói, anh chắc chắn sẽ nấu cho em ăn.”

Dương Mộ Anh nhìn Dương Nặc đeo tạp dề màu đen in hình chú cừu đáng iu, cô mím chặt môi, nghiêng đầu tránh né ánh mắt nóng bỏng của Dương Nặc, cô ngồi xuống bàn, cúi đầu ăn bát mì.

Dương Nặc có chút lo lắng khi thấy thái độ lạnh nhạt của Dương Mộ Anh, cô không nói gì làm anh thấy bất an, thà rằng cô lên tiếng, dù là lời trách móc, anh cũng thấy yên tâm để cô mắng, nhưng cô cứ im lặng như vậy làm anh rất sợ.

Dương Nặc ngồi vào bàn, hai người ăn trong im lặng. Khi Dương Mộ Anh ăn xong, cô lấy khăn lau miệng, đứng dậy nói với Dương Nặc.

“Cậu ăn xong thì thay đồ đi, tôi phải về phòng chuẩn bị một chút, lát nữa Vương Nghiêm sẽ đến đón chúng ta...” – Cô ngừng một lúc, cắn môi nói.

“Chuyện đêm qua, cậu không cần để ý, cứ coi như chưa từng xảy ra là được... tôi đi trước.”

Xong, Dương Mộ Anh bước nhanh đến cửa chính. Chuyện đêm qua là một sai lầm, cục diện trước mắt đã đủ rối rắm, cô không muốn vì sự sai lầm này mà bắt anh phải có trách nhiệm với cô, càng không muốn vì nó mà mối quan hệ giữa hai người bị phá huỷ.

Cô yêu anh, trao cho anh lần đầu tiên của mình không có nghĩa cô sẽ đến với anh, con đường sự nghiệp của anh đang đi theo chiều hướng phát triển, tương lai đi đến vị trí ảnh đế không còn xa, nếu lúc này vì cô mà phá huỷ, cô sẽ cảm thấy có lỗi với anh, càng có lỗi với ông trời đã cho cô cơ hội sống lại, vì thế, cô thà rằng ngày hôm qua chỉ là một giấc mơ, cũng không muốn đem anh đẩy đến bờ vực thẳm.


Vừa muốn mở cửa, một cánh tay rắn chắc đã kéo tay cô lại, đối mặt với gương mặt tức giận của anh, cô bình tĩnh nói. –“Buông tay.”

“Không.” – Giọng anh kiên định, anh tức giận nói tiếp.

“Anh Anh, em nói anh hãy xem chuyện đêm qua như chưa từng xảy ra, anh không làm được, anh nói rõ cho em biết, anh yêu em, anh sẽ không buông tay, anh biết em chưa có tình cảm với anh, anh có thể đợi nhưng việc từ chối anh, anh không cho phép.”

Dương Mộ Anh  siết chặt tay, nội tâm vui mừng khi anh nói yêu cô, anh thật sự yêu cô, cô đã thành công nhưng vì sao trái tim lại đau như vậy? 

Cô hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào mắt của anh, nói. –“Tôi là quản lý của cậu.”

“Anh không quan tâm.” – Anh kiên định nói.

“Tôi lớn tuổi hơn cậu.” – Cô quát lớn.

“Anh không quan tâm.” – Anh vẫn kiên định nói. Anh lấy tay của cô để vào trái tim của mình, thâm tình nói.

“Anh chỉ quan tâm rằng em có yêu anh hay không?... Anh Anh, em có cảm nhận được trái tim của anh đang đập rất nhanh hay không? Tất cả là vì em.”

Anh vuốt ve mặt cô, cười khổ nói. –“Sau đêm qua, anh đã nghĩ rất nhiều, nghĩ cách nào để có thể giữ em lại bên mình, có thể yêu thương em, có thể chăm sóc bảo hộ em... Anh Anh, dù không chấp nhận anh nhưng em đừng quay lưng lại với anh, với tình yêu của anh, có được không?”

Dương Mộ Anh rối rắm nhắm mắt lại, một giây sau cô mở mắt ra nhìn vào thẳng vào mắt Dương Nặc, chua xót nói.

“Dương Nặc, điều tôi muốn ở người đàn ông của tôi là một đời một kiếp chứ không phải vui đùa trong phút chốc, cậu có thể sao?”

Anh đã nói đến mức đó, tim cô dù là sắt đá cũng bị anh mài mòn, trong khi đó, trái tim của cô đã thuộc về anh từ lâu, làm sao chống chọi nổi những lời nói thâm tình của anh dành cho cô?

Nhưng cô vẫn muốn nhận từ anh một lời hứa, vì không lâu sau, Nhậm Tuyết Vy sẽ suất hiện. Kiếp trước vì cô ta, scandal của anh dáy lên làn sóng lớn, nếu anh thật sự yêu cô, thì dù sau này Nhậm Tuyết Vy xuất hiện, cô sẽ có cách khiến anh không rơi vào bể khổ.

Dương Nặc ngẩn người, đây có phải là cô muốn cùng anh nắm tay nhau sống đến đầu bạc răng long? Trong lòng bổng dâng lên cảm xúc ngọt ngào hạnh phúc, tựa như trăm hoa đua nở khiến nội tâm của anh vui sướng hân hoan, khoé môi bất giác mỉm cười.

Dương Mộ Anh sửng sốt, cô đang nói nghiêm túc, anh lại cười ngốc nghếch như vậy là có ý gì? Cô tức giận trừng mắt nhìn anh, muốn thoát khỏi giam cầm của anh, lại bị anh ôm trọn lấy cả người, bên tai vang lên giọng nói trầm ấm.

“Một đời một kiếp? Anh Anh, đây có được xem là em đang cầu hôn anh hay không?”

Mặt Dương Mộ Anh đỏ bừng, cô đẩy anh ra nhưng không được, chỉ có thể đấm lên ngực anh, tức giận quát.

“Ai cầu hôn cậu, tôi là nói thật đấy, nếu cậu chỉ muốn vui đùa thì đi tìm người khác, tôi không...”

Giọng nói im bặt bởi môi cô đã bị anh gặm, nhưng chỉ là cái hôn nhẹ, sau đó nghe anh nói dịu dàng bên tai cô.

“Nhất sinh, nhất thế, nhất song thân... Đồng sàng cộng chẩm.”


Nghe câu đầu, Dương Mộ Anh cảm động đến muốn khóc nhưng nghe câu sau, mặt cô lại đỏ bừng, cô đấm vào ngực anh. 

“Ai thèm đồng sàng cộng chẩm với cậu? Không biết xấu hổ.”

Dương Nặc nắm lấy tay cô, vui vẻ nói. –“Xấu hổ thì có thể ôm được vợ về nhà sao?”

“Cậu, cậu... cậu...” – Dương Mộ Anh xấu hổ nói mãi chỉ có một từ.

Dương Nặc không trêu ghẹo cô nữa, anh hôn nhẹ lên trán cô, ôn nhu nói. –“Em nên đổi cách xưng hô thì phải?”

Cô nhìn anh, trầm mặt thật lâu, sau thở dài nói. –“Cậu không thấy hối hận với quyết định của mình hay sao?”

“Anh thấy hối hận.” – Nhìn ánh mắt ảm đạm của cô khi nghe anh trả lời, anh vươn tay xoa nhẹ mắt cô, ôn nhu nói.

“Hối hận vì không sớm bày tỏ tình yêu của mình với em...Anh Anh, anh đã bỏ lỡ khá nhiều thời gian, em giúp anh bù đắp lại, có được không?”

Dương Mộ Anh mím môi, nghiêng đầu không nhìn anh. Dương Nặc mỉm cười, hôn nhẹ lên má cô, ngay lập tức hai má non mịn đỏ lên, Dương Mộ Anh trừng mắt nhìn anh, Dương Nặc vui vẻ ôm cô vào lòng.

“Anh rất vui.”

Nếu đã chấp nhận anh, cô cũng không nghĩ nhiều nữa, mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi. Cô vòng tay ôm eo anh, nói.

“Đừng công khai mối quan hệ, tôi... em cho anh cơ hội, sau này anh có đổi ý, em nhất định không níu kéo anh lại, em sẽ buông tay.”

Dương Nặc đẩy nhẹ cô ra, dùng vẻ mặt hung tợn nói với cô. –“Được, là em nói, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, trừ khi anh buông tay, em nhất định không được buông tay, biết chưa?”

“Bá đạo.” – Dương Mộ Anh vùi đầu vào ngực của anh, lẩm bẩm,

“Tất cả đều nghe theo em.” – Lát sau, liền nghe anh nói thế.

Hai người tựa vào nhau một lúc, vừa muốn buông ra thì cửa phòng vang lên tiếng chuông.

Dương Mộ Anh đẩy Dương Nặc ra, nhìn qua bảng điện tử thì thấy Trịnh Thanh Tâm và Hạ Thư Trang, còn có Dương Thiệu Minh và Kim Hoa. Cô liếc xéo Dương Nặc, rồi mở cửa ra.

Dương Thiệu Minh vừa vào thì ngay lập tức nhào tới ôm Dương Nặc, thảm thiết nói. –“Anh làm em sợ muốn chết, anh sao rồi? Có ổn không? Tên Tôn Dịch chết tiệt kia không phải là người mà, em phải đi chém chết hắn.”

Tự biên tự diễn, khi mọi người đưa mắt nhìn cậu ta hùng hổ đi ra cửa, chỉ sau một phút đã thấy cậu ta trở lại, vẻ mặt tức giận nhìn bọn họ, quát.

“Các người không cùng tôi đi báo thù cho anh trai à?”

Trịnh Thanh Tâm nhìn Dương Thiệu Minh, lắc đầu chán nãn. –“Vì sao cùng chung một dòng máu mà hai người như ở hai thái cực thế?”

Sau đó nhìn Dương Mộ Anh, đánh giá cô từ trên xuống dưới, ánh mắt mờ ám nhìn Dương Nặc, nở nụ cười bỉ ỏi nói.

“Anh Anh, sao cậu lại mặt đồ của Dương Nặc vậy?”

Dương Mộ Anh lạnh lùng nhìn Trịnh Thanh Tâm, cô nàng hoảng hốt trước cái nhìn xa lạ của cô, cảm thấy chột dạ cúi đầu không dám hỏi nữa, nhưng Dương Thiệu Minh không như thế.

Cậu ta trừng mắt, chỉ tay về phía Dương Mộ Anh, lắp bắp nói. –“Chị, chị... đừng nói là chị nhân lúc anh trai tôi trúng thuốc mà cường bạo anh ấy nha.”

“Thiệu Minh, không được nói bừa.” – Dương Nặc lên tiếng giải thích.


“Hôm qua anh trúng thuốc, trên đường gặp được Mộc Yên là hội trưởng fan hâm mộ của anh, vì không muốn cô ta biết anh bị trung thuốc nên anh đã nhảy xuống hồ bơi để đánh lạc hướng cô ta, Anh... Mộ Anh cũng bị anh kéo theo xuống nước, sau đó vì tiểu Hạ không về kịp, anh quyết định cả đêm ngâm nước lạnh dẫn đến phát sốt, Mộ Anh vì lo cho anh cả đêm không về nhà thay đồ được nên anh cho chị ấy mượn đồ, em hiểu rồi chứ?”

Lời nói dối nhiều sơ hở như vậy, chỉ có đưa em cuồng anh trai mới tin là thật, ba người còn lại, hai người biết rõ sự tình, một người cũng là hồ ly lâu năm, đương nhiên biết rõ nhưng không ai hé môi vạch trần.

“Thiệu Minh, cậu đã gặp anh trai của cậu rồi, vậy chúng ta nên ra sân bay thôi, sắp tới giờ bay rồi đó.”

Kim Hoa lên tiếng phá bỏ bầu không khí mờ ám này, cô là người hiểu chuyện, trừ khi liên quan đến Dương Thiệu Minh, cô mới ra mặt, còn những chuyện khác, không nằm trong phạm vi làm việc của cô.

Dương Thiệu Minh xụ mặt, dù không muốn rời đi nhưng không còn cách nào khác, cậu đi tới ôm anh trai, ảo não nói.

“Anh trai yên tâm, tuy em không chém chết tên ôn dịch kia được nhưng nhất định khiến hắn sống không thoải mái, em đi đây, tạm biệt anh.”

Trước khi tiễn Dương Thiệu Minh và Kim Hoa đi, Dương Mộ Anh chợt nhớ đến Như Tử Kỳ và Thẩm Thiên Thanh, cô lo lắng hỏi.

“Kim Hoa, chị có đem thuốc đến cho Như Tử Kỳ hay không?”

Kim Hoa thở dài nói. –“Tôi có đến nhưng hai người đó không có ở nhà, gọi điện thoại cũng không được, có lẽ Thẩm Thiên Thanh lo Như Tử Kỳ chịu không nổi nên đã đưa cậu ta đi gặp bác sĩ riêng cũng nên.”

Dương Mộ Anh gật đầu, Thẩm Thiên Thanh là người thông minh, anh ta chắc sẽ biết cách giúp Như Tử Kỳ tìm được thuốc giải.

Nếu Dương Mộ Anh biết được, tình trạng hiện giờ của hai người mà cô đang lo lắng không khác tình cảnh của cô và Dương Nặc là mấy, không biết sẽ có cảm nghĩ gì?

Điện thoại của Trịnh Thanh Tâm bổng reo lên, cô nàng bắt máy, nghe được một lúc thì mặt tái mét, cô nàng cúp máy, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Dương Mộ Anh.

“Anh Khải Phàm vừa gọi điện thoại tới, anh ấy nói hiện tại trước công ty kéo đến rất nhiều kí giả và phòng viên, không biết bọn họ nhận được tin tức từ đâu, nói thấy Dương Nặc cùng Như Tử Kỳ đi và khách sạn thuê phòng, anh Khải Phàm bảo chúng ta đừng đến công ty, để anh ấy giải quyết được rồi.”

Dương Mộ Anh cười lạnh, Tôn Dịch vẫn làm giống như kiếp trước, khác ở chỗ là lần này ông ta chơi thật lớn, không những lôi kéo hai ngôi sao sáng giá, còn kéo luôn cả công ty Duyệt Duyệt vào nhưng Duyệt Khải Phàm là cáo già, thủ đoạn làm việc sao có thể thua Tôn Dịch?

Bất quá, phải để Duyệt Khải Phàm thất thủ rồi, bởi cô nhất quyết sẽ không ngồi yên, cô thật muốn thử xem, thủ đoạn của cô và ông ta, ai cao hơn ai.

Dương Nặc nhìn Trịnh Thanh Tâm. –“Cậu gọi cho anh Khải Phàm, nói việc này tự mình có thể giải quyết.”

Nhìn sang Hạ Thư Trang. –“Em ở lại trang điểm cho Dương Nặc, tạo hình kiểu người mới bị phát sốt xong, đừng trang điểm quá nhợt nhạt.”

Xoay mặt nhìn Dương Nặc, hai mắt của anh sáng ngời nhìn cô, Dương Mộ Anh thoáng chút ngượng ngùng, nghiêng đầu nói. 

“Tôi về thay quần áo, chút nữa sẽ quay lại... ừm, đồ của cậu tôi sẽ đem đi giặt rồi trả lại sao?”

Nói xong, đôi chân tựa như bôi dầu, chạy nhanh ra cửa. Dương Nặc mím môi cười dịu dàng, chợt thấy Trịnh Thanh Tâm nhìn mình đầy mờ ám, anh bĩu môi.

“Chị tự cầu phúc cho mình đi.” – Rồi lủi vào phòng ngủ.

Trịnh Thanh Tâm giật mình, sau miếu máo nhìn Hạ Thư Trang, vô tội nói. –“Tiểu Hạ, chị làm sai rồi sao?”

Hạ Thư Trang nghĩ nghĩ, thật tình trả lời. –“Chị làm không sai nhưng dùng không đúng cách.”

“Sao lúc đó em không dạy chị làm?” – Trịnh Thanh Tâm tức giận nói.

Hạ Thư Trang nhún vai. –“Chị không có hỏi em?”

Sau đó chuồn êm vào nhà vệ sinh, để lại một mình Trịnh Thanh Tâm đang hối hận muốn chết với cách làm thiếu suy nghĩ của mình, cô nàng ôm đầu không ngừng ngẫm nghĩ Dương Mộ Anh sẽ xử đẹp cô như thế nào?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui