Nếu, nếu......!Nếu Diệp Dung là hung thủ thì sao?
Nếu cô là hung thủ thì rất nhiều chuyện liền sáng tỏ.
Bản dương cầm đầy sát ý và đố kỵ, quyển nhật ký ngày 19 không có chữ ký, Diệp Dung đã sớm biết bên trong vườn có giấu thi thể.
Còn cả việc Diệp Dung bảo nàng giết Diệp Diệc Hàm......!
Rất rất nhiều......!Hạ Hựu Nhiên thấy mình thật ngu ngốc, Diệp Dung ở bên cạnh lộ ra nhiều manh mối như vậy mà nàng chớ hề phát hiện.
"Nghĩ gì vậy, chị đang hỏi em đó." Diệp Dung vẫy vẫy tay trước mặt nàng, "Nếu chị là hung thủ thì em sẽ làm gì?"
Làm gì bây giờ? Từ lúc Hạ Hựu Nhiên ở cùng Diệp Dung chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nàng vẫn luôn tâm tâm niệm niệm khi chơi trò chơi phải bảo hộ Diệp Dung, đồng thời cũng cố gắng thể hiện bản thân là người có năng lực.
Trước đó nàng cũng từng có nghi vấn nhưng đều gián đoạn mỗi khi Diệp Dung che chở cho nàng, đúng vậy, Diệp Dung che chở cho nàng như vậy thì làm sao có thể là hung thủ cơ chứ, nếu cô là hung thủ thì người đầu tiên bị giết không phải là nàng sao?
Vấn đề này làm lồng ngực nàng thắt lại.
Hạ Hựu Nhiên có thể chơi đàn cũng có thể giải sóng âm, nhưng lại bị một câu nói của Diệp Dung làm cho bối rối, nàng nhìn thẳng vào mắt Diệp Dung, cứng rắn hỏi: "Vậy nếu là hung thủ thì chị sẽ làm gì, giết em sao?"
"Chị á?" Diệp Dung lại ấn vào ngực nàng, ngón tay như muốn xuyên qua lớp áo, thấy Hạ Hựu Nhiên gật đầu cô mỉm cười: "Chị sẽ chơi cao tay hơn, giết hay không giết đều không quan trọng."
Hạ Hựu Nhiên mờ mịt.
Diệp Dung nói: "Nếu chị là hung thủ thì sẽ chặt đứt đường lui của em khiến mọi người không dám tiếp cận em, cho dù em không phải là hung thủ thật thì cũng chỉ có thể ở bên cạnh sát nhân đẫm máu là chị mà thôi."
Thật vậy, hiện tại nàng là người bị tình nghi nhiều nhất, hai người chơi kia không ai dám cùng đội với nàng, tuy nàng là người chơi bình thường nhưng đã bị coi là hung thủ, tứ cố vô thân chỉ có thể ở cùng Diệp Dung.
"Sau đó, chị muốn em là người sống sót cuối cùng và ở lại lâu đài này chơi với chị, bởi vì chỉ có người chơi mới có thể thoát ra ngoài, hung thủ như chị ở đây một mình rất cô đơn."
"Đúng không?" Diệp Dung hỏi nàng.
Đây là lần đầu tiên Hạ Hựu Nhiên nghe thấy có người nói chuyện hoang đường đến mức này, nàng vốn nên tỏ ra sợ hãi, nhưng người này lại là Diệp Dung, những lời của cô như rót mật vào tai.
"Nghĩ đi đâu vậy?" Diệp Dung nhéo má nàng, "Chị nói với em nhiều như vậy thì em cũng nên trả lời chị chứ? Hả?"
Hạ Hựu Nhiên miễn cưỡng hoàn hồn, nhiệt huyết không ngừng sục sôi, nàng nói: "Vậy chị muốn nghe em nói cái gì?"
"Nếu chị là hung thủ thì em sẽ làm gì?"
Làm gì bây giờ?
Đôi mắt trong veo phản chiếu bóng hình của Diệp Dung dần trở nên thâm trầm, kéo cô vào sâu trong đáy mắt âm u không thấy ánh mặt trời, những lời vừa rồi của Diệp Dung khiến nàng không thể trong sáng nổi.
"Nếu là chị, vậy em sẽ bắt lấy chị, trói chị lại rồi nhốt vào nhà giam, không cho chị đi đâu hết, làm chị......" Chỉ có thể nhìn thấy một mình em, mỗi tối ngủ bên cạnh em.
Đây là ý nghĩ vẫn luôn được nàng chôn sâu trong lòng, chưa dám nói cùng ai, nếu không phải hôm nay Diệp Dung lên tiếng hỏi, có lẽ nàng sẽ chôn giấu cả đời.
Hạ Hựu Nhiên nín thở như đang hấp hối, thận trọng nhìn Diệp Dung sợ cô phát hiện ra ý tưởng biến thái này của nàng, sau đó khinh bỉ nàng......!
Nàng lại thỏ thẻ: "Em chính là......"
"Ok." Diệp Dung ngắt lời, nắm lấy cằm nàng khẽ xoay lại đây, "Nếu đã dám nghĩ thì phải dám làm, chị sẽ chờ em đến bắt chị."
Hạ Hựu Nhiên sửng sốt, ý tưởng của nàng rất lợi hại sao?
Diệp Dung nhìn thấu suy nghĩ của nàng qua ánh mắt, nói: "Dám nghĩ như vậy chứng tỏ rất lợi hại, trước giờ nào có ai to gan dùng ánh mắt đó nói chuyện với chị như em, chỉ có điều, chưa gì em đã vội kết luận chị là hung thủ sao? Hả?"
Suy luận của Hạ Hựu Nhiên hẳn là không sai, nhưng nàng thiếu một bằng chứng trực tiếp đủ để kết tội Diệp Dung, Diệp Dung quá giảo hoạt, ngay từ đầu cô đã làm giảm sự nghi ngờ của mình đến mức thấp nhất.
"Em có tin chị không?"
Tin cái gì, tin chị là hung thủ? Hay là không phải?
Diệp Dung nhéo má nàng, "Cứ ngây ra như vậy sẽ bị người ta bắt nạt đó biết không." Cô nở nụ cười, xinh đẹp ngây ngất lòng người, nói: "Nếu không có chứng cứ rõ ràng thì em cứ tin chị đi, dù sao chị cũng là người duy nhất không nghi ngờ em."
"Em phải tin là chị sẽ bảo vệ em và chỉ được tin một mình chị thôi."
Từng câu từng chữ âu yếm, Diệp Dung buông tay, nhìn Hạ Hựu Nhiên khích lệ, Hạ Hựu Nhiên nắm chặt bàn tay, bề ngoài tỏ ra nghe lời nhưng thực chất bên trong ngập tràn ham muốn chinh phục Diệp Dung.
"Chị qua phòng của K tìm, em có cần thứ gì không?" Diệp Dung đứng dậy nói.
"Mũ."
Diệp Dung nhướng mày, "Hả?"
"Như chị đã nói, một người tự luyến sẽ không thường soi gương mà muốn che giấu đi gương mặt của mình.
Nếu thi thể là K, vậy chiếc mũ kia cũng không thể rời khỏi xác."
Diệp Dung gật đầu cười.
Chờ cô đi rồi Hạ Hựu Nhiên mới hít một hơi thật sâu, tranh vẽ đã không còn quan trọng nữa vì đây là bằng chứng xác minh danh tính hung thủ, thời gian còn lại không nhiều, nàng đã chắc chắn là Diệp Dung nên cứ theo đó mà làm.
Nàng đổ những mảnh giấy vụn trong hộp đựng nhẫn ra, trước sau không tin Diệp Dung sẽ ngồi đây nửa tiếng đồng hồ chơi ghép giấy, có khả năng đây là manh mối quan trọng nhất, đúng lúc này đèn trong phòng đột ngột tắt, nàng nhanh chóng gom hết mảnh giấy lại.
Hung thủ muốn giết người sao?
Hiện tại nàng chỉ đang một mình?
Cho nên giết nàng là dễ nhất?
Rất nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu, Hạ Hựu Nhiên nhắc nhở chính mình thời gian có hạn, nàng tuyệt đối không thể phân tâm, phải duy trì lý trí.
Nhất định là có liên quan đến những mảnh giấy này, ngay từ đầu Diệp Dung đã dụ dỗ nàng, nói là trò ghép giấy giải mật mã này quá khó, cửa phòng bị khoá lại cũng là để che giấu chứng cứ.
Tiếng loa thông báo lại vang lên, người chơi thứ 4 bị loại.
Cửa phòng mở ra, Hạ Hựu Nhiên theo linh cảm đứng dậy liền nhìn thấy Diệp Dung đi ra từ phòng bên cạnh, hai người đối diện, Diệp Dung mím môi, cầm một bông hồng đi tới.
Như thể ác ma sau khi giết người đang xử lý vết máu trên tay, Diệp Dung nhìn về phía Hạ Hựu Nhiên, ánh mắt giả trân, "A, bị em phát hiện rồi, chị còn tưởng đợi đến khi giết người cuối cùng rồi thì em mới nhận ra là chị."
Người này giây trước còn bảo nàng hãy tin tưởng cô, giây sau liền ra ngoài giết người, chính là cố ý nói lời không giữ lấy lời, cố ý trêu nàng.
Diệp Dung thẳng tay hành động khiến Hạ Hựu Nhiên không biết nên nói gì, vô số lời nói bị chặn lại.
Hạ Hựu Nhiên bình thản à một tiếng.
Diệp Dung nhướng mày nhìn nàng, "Em còn tin chị không?"
Hạ Hựu Nhiên lắc đầu, không tin.
Diệp Dung nói: "Em có muốn hỏi chị chuyện gì không?"
Hỏi cái gì bây giờ? Hỏi cô giết người như thế nào sao? Những chuyện này đã không còn quan trọng, Hạ Hựu Nhiên hỏi thẳng: "Cửa ra ở trong phòng của K đúng không?"
"A, câu hỏi này......" Diệp Dung không ngờ Hạ Hựu Nhiên lại hỏi trực tiếp như vậy, cô đang định lên tiếng, Hạ Hựu Nhiên nhặt những mảnh giấy ở dưới đất lên và nói: "Chị không nói em cũng biết, chính là ở phòng của K, hơn nữa em cũng đã tìm được nó."
Hạ Hựu Nhiên đứng dậy đi qua phòng của K, đến bên người cô nói nhỏ: "Lúc nãy chị nói......!Em phải tin chị."
Diệp Dung nhìn vào mắt nàng, "Vậy em có tin không?"
Tin một nửa.
Diệp Dung nhéo nhéo khuôn mặt của nàng, mềm mềm như có nước bên trong, "Chị đã ám chỉ nói rằng muốn tính sổ với em, trời tối cả rồi mà em vẫn còn chưa hiểu sao?"
"Làm sao mà hiểu được, em còn tưởng tối nay chị muốn làm......" Hạ Hựu Nhiên mím chặt môi ngăn cản từ cuối cùng.
"Làm cái gì?"
Diệp Dung tiếp tục truy vấn, Hạ Hựu Nhiên chỉ im lặng, "Ô kìa cô bé, em định khóc sao?"
"Vì sao chị không giết em? Nếu như ngay từ đầu chị không bảo vệ em thì em sớm đã nhận ra chị rồi." Hạ Hựu Nhiên ủy khuất vì bị cô trêu đùa, nước mắt sắp tràn ra ngoài.
Diệp Dung thấy vậy trong lòng ngứa ngáy, "Em khóc sao?"
"Còn phải hỏi!"
"Giỏi lắm, còn dám hung dữ với chị."
Hạ Hựu Nhiên mím môi, có chút ngượng ngùng, rầu rĩ nói lời xin lỗi, nàng cũng không hiểu vì sao cứ mỗi khi nói chuyện với Diệp Dung là nàng lại trở thành một người khác, giống như có một sợi dây liên kết vô hình giữa hai người, khiến cô thoải mái làm nũng trước mặt Diệp Dung.
Cũng không biết Diệp Dung có chịu hay không.
"Chị không giận em." Diệp Dung cười trả lời: "Chị tham gia show này là vì em, từ đầu tới cuối chỉ muốn chơi với một mình em, giết em để làm gì?"
Hạ Hựu Nhiên ngẩng đầu nhìn cô kinh ngạc, ánh mắt không ngừng biến hoá rồi cuối cùng bị bao phủ bởi một màn sương, không phải uỷ khuất mà là một xúc cảm phức tạp hơn.
Không còn lời nào có thể ngọt ngào hơn, chỉ muốn chơi với một mình em, có trời mới biết trong lòng Hạ Hựu Nhiên kích động tới mức nào, nàng nắm chặt bàn tay.
"Cho nên......" Diệp Dung gỡ bàn tay đang siết chặt của Hạ Hựu Nhiên và xoa đầu nàng an ủi, nói: "Cho nên, xin em hãy giết chị đi."
"Hạ tiểu cảnh sát, em nguyện ý bắt chị sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...