Quần Lụa

Phùng Mẫn Du cứ như vậy ra đi, sinh mạng ngắn ngủi giống như ngôi sao sáng xẹt qua bầu trời đêm.

Ban đầu Nguyên Bình Chi ra tay cứu giúp Phùng Mẫn Du, còn mang ý hài hước
"Lấy sắc biết người", hắn đối với Phùng Mẫn Du chỉ là một cái nhấc tay,
nhưng Phùng Mẫn Du lại lấy tính mạng trả ơn.

Thâm tình thắm thiết như vậy, hắn sao chịu đựng?

Cố Tích Ân dùng khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt nóng bỏng trên mặt Nguyên
Bình Chi, nàng cũng bị rung động, không ngôn ngữ diễn tả nào được .

Có lẽ trên đời có một loại người, trọng tình nghĩa coi thường mạng sống
của mình, có thể biết hắn, nhất định là tích đức tám đời đổi lấy.

"Nàng nhất định hoài nghi đứa bé hôm qua ta ôm về chứ? Đó là con trai của Mẫn Du." Nói đến đứa trẻ đó, sắc mặt Nguyên Bình Chi nhu hòa rất
nhiều."Chúng ta ở U châu đợi ba năm, gặp gỡ một cô giáo dạy học, Mẫn Du và vị cô nương kia có tình ý, ở U châu thành thân, năm trước sinh ra
hài nhi này, Mẫn Du chỉ kịp đặt nhũ danh là " Vọng nhi ", tên chính thức cũng chưa có. . . . . ."

Nói xong, nước mắt Nguyên Bình Chi lại lăn xuống, hắn dùng tay che mắt, hết sức đè nén nghẹn ngào, hít một hơi thật sâu, lại nói: "Mẹ của đứa bé cũng gặp nạn, chỉ còn lại một mình
Vọng nhi. . . . . . Tích Ân, ta muốn nhận hắn là con thừa tự, bồi dưỡng
hắn."

Nhận con nuôi không sao cả, đơn giản tốn thêm ít tiền,
nhiều lắm là nuôi nấng, về sau nữa thay hắn cưới vợ, thừa kế một phần
gia nghiệp. Thế nhưng khi bồi dưỡng thành con trưởng ý nghĩa cũng nặng
hơn nhiều, đem Vọng nhi thừa kế phần lớn gia sản của Nguyên Bình Chi,
bao gồm tước vị Trấn Quốc tướng quân hoàng đế thưởng cho hắn.


nhiên, chuyện này cũng cần thương lượng với mọi người trong Nguyên phủ,
chỉ là một khi Nguyên Bình Chi quyết định, đoán chừng mọi người cũng
không phản đối.

Hiện tại Nguyên Bình Chi để ý, là Cố Tích Ân nghĩ như thế nào?

Tương lai hắn và Cố Tích Ân cũng sẽ sinh con dưỡng cái, con trai của Cố Tích
Ân hẳn nên làm trưởng tử thừa kế tất cả, bây giờ lại bị Vọng nhi chiếm
đoạt, trong lòng Cố Tích Ân có thoải mái hay không?

Ân tình là ân tình, ích lợi là ích lợi, có lúc người cũng vì tư lợi.

Cố Tích Ân khẽ mỉm cười, cười đến rất thoải mái, nói: "Như vậy tốt nhất,
nếu không chúng ta sẽ áy náy chịu tội cả đời, khó có thể tạ ơn Phùng
công tử."

Nguyên Bình Chi nghiêm túc nhìn chằm chằm ánh mắt của nàng, hỏi: "Nàng thật nghĩ như vậy?"

Cố Tích Ân nghiêm túc gật đầu.

Thật ra đêm qua nàng vẫn lo lắng Vọng nhi là con riêng ở bên ngoài của phu

quân, hôm nay nghe nói là con trai của Phùng Mẫn Du, làm nàng thở phào
nhẹ nhõm. Về phần danh phận trưởng tử bị chiếm đi, không phải trọng điểm nàng chú ý.

Nguyên Bình Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hắn vẫn
rất thích Cố Tích Ân, tiểu nha đầu từ khi vào cửa liền cực kỳ lệ thuộc
hắn, hắn cũng nguyện ý làm chỗ dựa cho nàng, cho nên hắn không muốn vì
Vọng nhi mà xa lánh Cố Tích Ân.

Hắn nhất định phải nuôi dưỡng
Vọng nhi lớn lên, nếu như Cố Tích Ân không thể đối đãi với Vọng nhi
giống như con mình, như vậy vợ chồng bọn họ nhất định sẽ xảy ra vấn đề.

Hiện tại hoàn hảo, biểu hiện Cố Tích Ân tương đối tỉnh táo cùng biết rõ đạo
lý, có lẽ là bởi vì nàng còn quá nhỏ, không ý thức được tầm quan trọng
của danh phận trưởng tử.

Nhưng là, còn có một chuyện khác,
Nguyên Bình Chi đối với Cố Tích Ân càng khó mở lời —— Phùng Mẫn Du trước khi chết, đem muội muội giao cho Nguyên Bình Chi.

Phùng Mẫn Du
cũng bất đắc dĩ, Phùng Mẫn Đình thuở nhỏ đi theo ca ca biết chữ đọc
sách, kiến thức hoàn toàn bất đồng cô nương nông thôn, nàng tâm khí cao
ngạo, chướng mắt với đám thôn dân vô tri vô thức, chậm chạp không định
hôn sự, Phùng Mẫn Du vốn tính toán đưa nàng đến Kim Lăng bàn hôn sự,
không ngờ việc đời nhiều thay đổi, huynh trưởng đột nhiên qua đời, chỉ
để lại muội muội cô độc một mình.

Phùng Mẫn Du lúc ấy cũng bất
đắc dĩ mới ra hạ sách này, trước khi chết biết muội muội mình âm thầm
thương nhớ Nguyên Bình Chi, nhưng Nguyên Bình Chi đã kết hôn, hắn không
nguyện ý để muội muội làm thiếp, đối với lòng muội muội cố làm như không biết, nhưng cuối cùng, hắn không thể không đem muội muội giao cho
Nguyên Bình Chi.

Nguyên Bình Chi đau đầu nhức óc, theo cá tính
của hắn, không tự nhiên vui lòng cưới vợ bé, bất kể trước hôn nhân hắn
phong lưu cỡ nào, có lẽ cũng không ai tin tưởng, thật ra hắn đối với hôn nhân rất chung tình, một đời một kiếp một người, ân ái đến già.

Nhưng, chủ nghĩa hoàn mỹ như vậy cùng dặn dò của Phùng Mẫn Du trước khi chết, theo cái nào đây?

Hắn thiếu Phùng Mẫn Du một mạng!

Sinh mạng nặng nề trước mặt, kiên trì của hắn, nếu hắn nói chủ nghĩa hoàn mỹ thì coi là gì?

Nếu như không phải chủ nghĩa hoàn mỹ quấy phá, nếu như không phải hắn kiên
trì làm xong mới về nhà, hắn sao lại liên lụy Phùng Mẫn Du bỏ mạng?

Tất cả đều là lỗi của hắn, hắn nhất định phải gánh vác trách nhiệm.

Phùng Mẫn Du trước khi lâm chung đem cả đời muội muội giao cho hắn, hắn làm sao có thể không đáp ứng?


Nhưng là, lời này làm thế nào nói với Cố Tích Ân?

"Phu quân, có phải còn chuyện gì hay không? Thiếp có thể giúp một tay sao?" Cố Tích Ân lo lắng nhìn Nguyên Bình Chi, ân cần hỏi.

"Tích Ân" Nguyên Bình Chi vuốt vuốt mi tâm, nhỏ giọng nói: "Còn một việc, là về Phùng cô nương. . . . . ."

Thời gian thong thả trôi qua, trong chớp mắt, Nguyên Bình Chi về nhà đã mười ngày.

Ngày hôm trước, Nguyên Bình Chi chính thức nhận Vọng nhi, Nguyên phủ cử hành nghi thức chính thức, Nguyên Bình Chi ôm Vọng nhi dập đầu trước tổ
tông, thắp hương, đồng thời Nguyên phụ Nguyên Bắc Cố tự mình ghi Vọng
nhi vào gia phả Nguyên thị.

Đại danh Vọng nhi là Nguyên Bình Chi đặt, Nguyên phủ lấy “Gia” làm chữ lót, cho nên gọi là Nguyên Gia Minh, chữ khắc vào đồ vật.

Về vấn đề Vọng nhi, Phùng Mẫn Đình từng có dị nghị, Vọng nhi là huyết mạch duy nhất của Phùng gia, nàng nguyên bản định một mình nuôi dưỡng hắn
lớn lên, khiến Vọng nhi nối dõi tông đường cho Phùng gia.

Nhưng
nàng là một khuê nữ chưa gả không có bất kỳ căn cơ tư sản, làm gì có
năng lực nuôi dưỡng một đứa bé đây? Coi như miễn cưỡng nuôi dưỡng, có
thể cung cấp cho hắn cuộc sống thoải mái mà trưởng thành sao?

Vì tương lai Vọng nhi, Nguyên Bình Chi cũng không đáp ứng.

Chỉ là Nguyên Bình Chi cam kết với Phùng Mẫn Đình, về sau con trai của Vọng nhi, sẽ chọn một đứa để khôi phục họ Phùng, kế thừa kế huyết mạch Phùng thị.

Đây là an bài tốt nhất cho Vọng nhi, Phùng Mẫn Đình cũng không phải không biết điều, cuối cùng liền gật đầu đáp ứng.

Về an bài Phùng Mẫn Đình, tạm thời không ai nói.

Phùng Mẫn Đình còn đắm chìm trong đau xót tang huynh trưởng, lúc này nói hôn
sự với nàng là không ổn, nhưng Cố Tích Ân nóng nảy không dứt.

Cố
Tích Ân thậm chí có chút tức giận phu quân mình, đem loại chuyện khó
giải quyết này ném cho mình, cũng không nghe không hỏi, coi là cái gì?
Muốn nạp người mới chính là Tứ thiếu gia, tại sao để nàng phiền não?

Cố Tích Ân biết theo quy củ, trượng phu cưới vợ phải được chính thê cho
phép mới có thể, nếu không chính là "Danh bất chính" . Nhưng, Cố Tích Ân tình nguyện trượng phu tiền trảm hậu tấu, còn hơn để nàng bất đắc dĩ
tiếp nhận sự thật, cho nàng "Quyền lựa chọn" có tiếng không có miếng hữu dụng sao?

Cho dù trong lòng Cố Tích Ân chua xót khổ sở, cũng
biết Phùng Mẫn Đình không thể không nhận, cái này không liên quan đến
tình yêu, mà liên quan đến nhân tình.

Sự tình bên trong, nàng

thậm chí không thể ra vẻ ghen tỵ, cái này hoàn toàn bất đồng với việc
thê thiếp tranh giành tình nhân, nếu như nàng không biểu hiện hào phóng
thỏa đáng, không chỉ có trượng phu ghét nàng, tất cả mọi người Nguyên
phủ sẽ coi thường nàng?

Mọi người có lẽ tôn trọng Đại Công Chúa,
nhưng không người nào nguyện ý cưới một con dâu kiêu ngạo tùy hứng như
vậy. Đại Trường công chúa khi còn sống không chỉ một lần dạy Cố Tích Ân, muốn nàng đối nhân xử thế uyển chuyển một chút, không cần bước lên dấu
chân mẫu thân.

Nhưng, có người nào vui lòng cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu của mình?

Chẳng lẽ báo ân cũng chỉ có thể "Lấy thân báo đáp" sao?

Cố Tích Ân do dự nhiều ngày, rốt cuộc quyết định trước nói chuyện công bằng cùng Phùng Mẫn Đình một chút.

Cố Tích Ân đi tới Tây Sương, Phùng Mẫn Đình đang dỗ Vọng nhi chơi đùa ——
đối với cô nương đáng thương này mà nói, cháu nhỏ trước mắt là vui vẻ
cùng an ủi duy nhất của nàng.

Vọng nhi đã tám tháng, đã biết bò,
lúc này hắn mặc y phục tiểu hổ liền thân bò qua bò lại ở trên giường quý phi, Phùng Mẫn Đình cầm một con hổ đùa với hắn, hắn thỉnh thoảng đưa
tay nhỏ bé lên xuống, trong đôi mắt đen lúng liếng tràn ngập tò mò.

Nhìn hai cô cháu, lòng Cố Tích Ân của chẳng biết tại sao lập tức mềm nhũn.

Phùng Mẫn Đình mặc dù trên mặt cười, nhưng cũng không thể che giấu thần sắc
tiều tụy, nàng mặc quần áo trắng ảm đạm, thân hình yểu điệu hấp dẫn đã
gầy đi rất nhiều, quần áo mặc lên người trống trải.

"Thiếu phu
nhân, người tới rồi hả ? Mau vào trong nhà ngồi." Phùng Mẫn Đình nhìn
thấy Cố Tích Ân ở cửa, liền vội vàng đứng lên thi lễ.

"Ta tới xem một chút. Vọng nhi tất cả đều tốt chứ? Có thiếu hụt gì không?" Cố Tích Ân mỉm cười đi tới, đưa tay ôm lấy Vọng nhi.

"Vọng nhi rất tốt. Hắn rất khoẻ, ban đêm có chút không thích ứng sẽ khóc náo, mấy ngày nay đã quen, quen thuộc với bà vú, ăn ngủ cũng an ổn." Phùng
Mẫn Đình ôn hòa hồi đáp.

Cố Tích Ân hôn khuôn mặt nhỏ bé của Vọng nhi một cái, tiểu tử vì nhột mà thầm thì cười lên, lộ ra hai răng sữa trắng đáng yêu.

Vọng nhi thừa kế tuấn mỹ của cha đẻ, hơn nữa Nguyên phủ tiền tài quyền thế,
tương lai còn dài không biết trêu chọc trái tim bao nhiêu cô nương đấy.

Phùng Mẫn Đình thấy Vọng nhi đưa tay đi kéo vòng tai Cố Tích Ân, vội vàng đưa tay ngăn cản, nàng cười đem Vọng nhi nhận lấy, nói: "Tiểu hài tử thích
nhất kéo đồ, ta hiện tại không dám mang đồ trang sức."

Cố Tích Ân siết chặt Vọng nhi, nói: " Bảo Bảo mấy tháng đáng yêu nhất."

Phùng Mẫn Đình gật đầu một cái, nói: "Đúng vậy, lớn lên sẽ chạy trốn, đại khái là một đứa bé nghịch ngợm."

Hai người ngồi ở trên tháp quý phi, cùng nhau trêu chọc Vọng nhi, nói xấu câu được câu không.

Nói xấu xong rồi, trong phòng lắng xuống, có chút lúng túng.

Cố Tích Ân siết lòng bàn tay mình, đánh mạnh tinh thần nói: "Ta hôm nay
tới đây, là có chuyện tìm cô nương, vốn chuyện này để ta làm không thích hợp, nhưng nhiều lần biến cố, Nguyên phủ chúng ta và Phùng gia quan hệ
không phải bình thường, nên không làm những thứ văn chương kiểu cách, ta nói thẳng."


Mà Mẫn Đình ôm Vọng nhi, thần sắc lạnh nhạt nghe.

"Trước khi lệnh huynh tạ thế, đem cô nương giao cho Tứ thiếu gia chúng ta, Tứ
thiếu gia cũng thưởng thức cô nương, cho nên muốn thừa dịp lệnh huynh
trăm ngày đem cô nương đón vào cửa, cũng có thể khiến lệnh huynh đi được an tâm. . . . . ."

"Thiếu phu nhân." Phùng Mẫn Đình chợt lên tiếng cắt đứt lời nói Cố Tích Ân, "Ta hiểu rõ ý người rồi, đừng nói nữa ."

Cố Tích Ân nhìn về phía Phùng Mẫn Đình, Phùng Mẫn Đình lại cúi đầu, tóc
bên thái dương bị Vọng nhi túm lấy, che khuất khuôn mặt nàng, không thấy rõ nét mặt.

"Mẫn Đình cảm tạ Tứ thiếu gia và thiếu phu nhân, chỉ là. . . . . ." Nàng cười nhẹ, nói: "Nếu như anh ta không có chuyện gì,
ta có lẽ đã mặt dày đổ thừa Tứ thiếu gia rồi. Lời nói không sợ thẹn
thùng, ta xác thực rất ngưỡng mộ hắn, thậm chí vì hắn cam tâm làm
thiếp."

Cố Tích Ân giật mình, trong lòng không nói được rốt cuộc là tư vị gì.

Có một cô nương xinh đẹp ở trước mặt mình cứ nói chung tình với trượng phu của mình, loại tư vị này thật rất kỳ diệu a.

Điểm chết người là, nàng vẫn không thể bài xích, không thể ghét cô nương này.

Phùng Mẫn Đình chợt ngẩn mặt lên, nụ cười trên mặt có vẻ nhẹ mà mờ mịt, nói:
"Nhưng là anh ta đi, hơn nữa còn là vì Tứ thiếu gia mới đi, ta biết rõ
lúc huynh ấy lựa chọn vì Tứ thiếu gia đỡ mũi tên, nhất định không nhớ
cái gì, chẳng qua cảm thấy nên làm như vậy, cho nên không chút do dự.
Huynh ấy nhất định không cầu thi ân báo đáp (có ơn tất báo), vậy sẽ
khiến người xem thường mình. Cho nên, ta là muội muội, làm sao có thể để huynh ấy mất thể diện? Nếu như ta thật sự gả cho Tứ thiếu gia, ta sẽ có cảm giác hạnh phúc của mình là dùng mệnh ca ca đổi lấy, ta sao có thể
an lòng đây? Ta không thể coi thường huynh ấy."

Cố Tích Ân cầm
tay Phùng Mẫn Đình, lần đầu tiên, nàng cảm thấy cô gái xinh đẹp trước
mắt này đáng giá tôn trọng. Không phải ai cũng có thể lựa chọn bỏ hay
lấy, nhất là cuộc sống phú quý an nhàn một cách dễ dàng .

Chỉ
bằng vào Phùng Mẫn Du là ân nhân cứu mạng của Nguyên Bình Chi, nếu như
Phùng Mẫn Đình gả cho Nguyên Bình Chi, về sau Phùng Mẫn Đình ở Nguyên
phủ sẽ không chịu uất ức, hơn nữa địa vị không phải bình thường, cho dù
Cố Tích Ân là chính thê cũng phải khiêm nhượng nàng ba phần.

Thế nhưng ưu thế này, Phùng Mẫn Đình lại nói buông tha liền buông tha, cô nương này thật khác người.

Cố Tích Ân nhẹ giọng nói: "Ta cũng là nữ nhân nhỏ mọn, không hy vọng người khác tới chia sẻ phu quân của mình, cho nên ta hôm nay vốn là tính toán thử dò xét ngươi. Nhưng nghe ngươi nói, thấy rõ là ta ích kỷ."

Phùng Mẫn Đình nhàn nhạt cười cười, thật ra đáy lòng nàng rất hâm mộ Cố Tích
Ân. Cố Tích Ân có thể vì môn đăng hộ đối mà thuận nước đẩy thuyền làm vợ cả Nguyên Bình Chi, nhưng Phùng Mẫn Đình biết cho dù mình gặp Nguyên
Bình Chi lúc chưa cưới, cũng không thể trở thành chính thê của hắn?

Hơn nữa, Phùng Mẫn Đình nhìn ra được Nguyên Bình Chi rất thích Cố Tích Ân,
cho dù hắn miễn cưỡng nạp nàng, chỉ sợ cũng vì trả ân tình huynh trưởng
nàng, vậy thì cần gì chứ?

Mặc dù nàng không cách nào khống chế
tâm ý của mình, nhưng nàng tối thiểu có thể khống chế hành vi của mình,
không để cho mình lưu lạc đi xin tình yêu, thật đáng buồn cười.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui