Quần Lụa

Nguyên Bình Chi
tìm được Cố Tích Ân dưới gốc cây tử đằng lớn nhất , tiểu nương tử hắn
đang ngồi trên xích đu dưới dàn hoa len lén lau nước mắt.

Cuối
mùa xuân, áo đổi thành mỏng manh , tiểu cô nương mặc váy lụa Tô Châu,
tay áo rộng dùng sợi chỉ bạc thêu hoa tử đằng, dưới giàn hoa tiểu cô
nương gầy đi không ít.

Nghe tiếng bước chân, tiểu cô nương ngẩng
đầu lên, thấy phu quân tới, vội vàng dùng khăn tay lau khuôn mặt nhỏ
nhắn, nhưng ánh mắt nàng có chút hồng hồng, giống như thỏ con đáng
thương, sao che đậy được?

Bọn nha hoàn ở phía xa nhìn bọn họ, không dám tiến lên quấy rầy.

Nguyên Bình Chi đem tiểu cô nương từ trên xích đu ôm xuống, để mình ngồi
xuống, lại đem tiểu cô nương ôm ngồi trên đầu gối mình, mới hỏi: "Biết
ta phải đi xa nhà, cho nên len lén khóc?"

Ban ngày ban mặt, ở
phòng ngoài bị phu quân ôm như vậy, Cố Tích Ân rất xấu hổ, nàng đem đầu
nhỏ vùi vào lồng ngực phu quân, mới nhỏ giọng hỏi: "Thiếp nghe Ngân nói, phu quân thật phải xa nhà rồi sao?"

Nguyên Bình Chi vuốt mái tóc đen nhánh của nàng, tóc kia vô cùng mềm mại, để cho hắn có chút hoảng hốt.

Tiểu nha đầu mềm mại như vậy lại là tiểu thê tử của hắn, hơn nữa còn vì hắn
len lén lau nước mắt, ai, thật không biết nên vui hay nên buồn.

Hoa tử đằng đã nở, chỉ còn lại dư hương lượn lờ, Nguyên Bình Chi ngẩng đầu
ngắm bầu trời xanh thẳm, ôm Cố Tích Ân lay động xích đu mấy cái, mới nhu hòa nói: " Ra ngoài du lịch một phen, có lẽ không bao lâu sẽ trở lại,
có thị vệ cùng gia đinh đi theo, an toàn và sinh hoạt hàng ngày đều
không cần lo lắng."

Thế nhưng lời nói này cũng không thể khiến
tiểu cô nương an tâm, ngược lại còn khiêu khích nàng thương cảm, nước

mắt vừa che giấu lại tiếp tục lăn xuống, chỉ chốc lát sau làm ướt vạt áo Nguyên Bình Chi .

"Tích Ân? Thế nào?" Nguyên Bình Chi vốn cho là tiểu thê tử thiếu niên đã sớm trưởng thành, không phải loại tiểu quỷ
thích khóc, hôm nay đã trở thành con nít khóc nhè?

Cố Tích Ân khóc ra tiếng, đôi tay bé ôm lấy cổ thon dài Nguyên Bình Chi, khóc ròng nói: "Thiếp không muốn chàng đi."

Nguyên Bình Chi há miệng, trong bụng chợt, tiểu cô nương sợ, mẹ đẻ vừa mất,
đảo mắt lại phải cùng phu quân sinh ly, cho dù là người trưởng thành
trong khoảng thời gian ngắn cũng không chịu nổi?

Sau khi mẫu thân của nàng Đại Công Chúa chết, Nguyên Bình Chi thành chỗ dựa cuối cùng
của Cố Tích Ân trên đời này, cũng làngười thân duy nhất của nàng.

Tiểu cô nương sợ mình bị bỏ rơi a.

Nguyên Bình Chi vỗ vỗ vai nàng, do dự liên tục, còn hung ác quyết tâm nói: "Ta rất mau sẽ trở lại, chờ ta trở lại thì Tích Ân đã là một cô nương, đến
lúc đó chúng ta có thể. . . . . ."

Nguyên Bình Chi tiến tới bên
tai Cố Tích Ân, nhỏ giọng nói cái gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Tích Ân
thoát cái hồng , nước mắt vẫn đọng, ánh mắt đã ngượng ngùng vui vẻ, nàng sẳng giọng: "Ai muốn sinh tiểu oa nhi nha?"

Nguyên Bình Chi trêu chọc nàng, nói: "Tích Ân không muốn? Vậy để người khác vì vi phu sinh con?"

"Không!" Cố Tích Ân lập tức lớn tiếng cự tuyệt, đợi nàng phát hiện ánh mắt
Nguyên Bình Chi trêu chọc, mới bĩu môi nhào vào trong ngực hắn lần nữa,
nhỏ giọng kiên định nói: "Thiếp sẽ trưởng thành rất nhanh, có thể vì phu quân sinh con! Thật đó!"

Nguyên Bình Chi ha ha cười vài tiếng,
tiếp tục nói: "Ta đã nói với mẫu thân rồi, sau khi ta đi, bình thường
nàng hãy theo quản gia học hỏi, thì ra nhạc mẫu vì nàng xin sư phụ vào
Nguyên phủ, nàng tiếp tục theo bọn họ học cái nàng thích."

"Thật?" Cố Tích Ân vui mừng quá đỗi, con mắt lóe sáng nhìn Nguyên Bình Chi,
thấy hắn gật đầu khẳng định, nàng cười đến càng rực rỡ, không nhịn được

chủ động hôn gò má Nguyên Bình Chi nói: "Phu quân, chàng thật tốt!"

Nàng còn tưởng sau khi lập gia đình, sẽ phải ngoan ngoãn làm tiểu phu nhân,
không được tiếp xúc tới học vấn. Nàng đối với học vấn cũng thật tò mò,
càng thích học, nàng cảm thấy thông qua sách có thể mở rộng thế giới,
thế giới này có thể làm cho nàng đến gần phu quân của mình hơn.

Nàng không hy vọng làm nữ nhân ngây ngốc, người khác bảo sao làm vậy.

Mặc dù người khác đều nói phu quân của nàng là thiếu gia, nhưng Cố Tích Ân
cảm thấy phu quân nhà mình thật ra rất lợi hại, rất có tài, hiểu rất
nhiều thứ, hắn tiện tay ném đồ chơi nhỏ cũng tràn đầy ý tưởng kỳ diệu,
giống như người gỗ, quả thật cực kỳ thần kỳ.

Vì xứng đôi với phu
quân, mỗi ngày Cố Tích Ân đều rất chăm chỉ học đông học tây, nàng không
muốn rơi ở phía sau quá nhiều. Hơn nữa quan trọng nhất, nàng học tập các loại, lấy thế làm vui, cũng không coi đây là khổ.

Nàng hiểu,
mặc dù nàng dưới cơ duyên xảo hợp may mắn gả cho phu quân, thế nhưng
cũng không đại biểu là có thể khiến phu quân yêu nàng, chỉ khi nàng đủ
xuất sắc, phu quân mới có thể thích nàng hơn?

Nguyên Bình Chi nắm chặt tay nhỏ bé, nói: "Ta thấy nàng rất thích quản lý tài sản, hơn nữa
còn làm rất tốt, về sau tiền riêng của ta cũng phiền nàng tới xử lý, một lát Ngân sẽ đem sổ sách lấy ra, nàng cẩn thận tiếp nhận một chút."

Nếu như Nguyên Bình Chi cho phép nàng tiếp tục đi học, khiến Cố Tích Ân
mừng rỡ, như vậy chuyện này khiến nàng có chút không thể tin rồi.

Nàng giương cái miệng nhỏ nhắn, một lúc lâu, mới chần chờ nói: "Này, này thật có thể sao?"

"Sao lại không thể?"

"Thiếp, thiếp còn nhỏ, hơn nữa. . . . . . Hơn nữa. . . . . ." Hơn nữa bọn họ còn chưa viên phòng, nàng cũng có chút chột dạ.


"Không có hơn nữa!" Nguyên Bình Chi bá đạo thay nàng quyết định, nói: "Về sau, ta phụ trách kiếm tiền, nàng phụ trách quản lý, cứ quyết định như vậy.
Nếu như nàng quản lý không tốt, vợ chồng chúng ta có thể phải ăn đạm
bạc."

Cố Tích Ân lập tức lắc đầu, nói: "Không cần không cần!
Thiếp không cần phu quân ăn đạm bạc, thiếp nhất định sẽ thay phu quân
quản lý tốt!"

"Được, ta tin tưởng nàng nhất định sẽ làm được."
Nguyên Bình Chi giảo hoạt giao gánh nặng, tiếp tục làm người rảnh rỗi,
kết quả còn đổi lấy ánh mắt kích động cảm ơn của tiểu thê tử .

"Trừ việc đó ra, ta còn muốn nàng giúp ta chăm sóc một người, người đó cũng
giống nàng, rất thích đọc sách." Dụ dỗ Cố Tích Ân cao hứng, cuối cùng
Nguyên Bình Chi mới nói ra chuyện mấu chốt.

Cố Tích Ân nghi ngờ nhìn hắn, hỏi: "Người nào nha?"

Lòng của nàng đột nhiên treo lên, có dự cảm không ổn.

"Là muội muội chúc quan Phùng Mẫn Du của ta, gọi là Phùng Mẫn Đình. Cha mẹ
huynh muội bọn họ đều mất, chỉ còn lại hai người sống nương tựa lẫn
nhau, lần này Phùng Mẫn Du muốn xuất môn cùng ta, để lại một cô gái yếu
đuối ở thành Kim Lăng, thật sự không yên lòng, muốn để nàng đến nhà ta ở một thời gian ngắn, nàng cũng có thể đi học chung cùng nàng ta, bình
thường cũng có thể nói chuyện làm bằng hữu."

"Nàng mấy tuổi?" Cố Tích Ân nhạy cảm hỏi.

"Mấy tuổi? A. . . . . . Đại khái mười sáu mười bảy thôi." Nguyên Bình Chi không hỏi thăm qua con gái người ta bao nhiêu tuổi.

Cố Tích Ân cúi đầu nhỏ, một lát sau mới cười ngẩng đầu, lên tiếng: "Vậy
thì mời nàng đến đây đi, thiếp nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt ."

Nguyên Bình Chi cười sờ sờ đầu nhỏ của nàng, nói: "Nàng ngoan nhất."

Cố Tích Ân chu mỏ một cái, nàng không hy vọng bị cho là con nít để khích lệ!

Buổi chiều, Cố Tích Ân ở thư phòng gặp hai huynh muội Phùng thị, hơn nữa vừa thấy đã kinh ngạc.

Phùng Mẫn Du là thư sinh hơi gầy yếu, nhưng ngũ quan thật sự quá mức tinh

xảo, quả thật so với nữ nhân còn thanh tú hơn mấy phần, nếu như hắn thắt đuôi sam thay nữ trang, tuyệt đối sẽ không có người nghĩ hắn là nam tử.

Có lẽ quá bề ngoài mức xinh đẹp xuất chúng từng gây rắc rối cho Phùng Mẫn
Du, nên vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, nói năng thận trọng, ánh mắt bén
nhọn, ngay cả gặp mặt thi lễ với Cố Tích Ân cũng đâu ra đấy, chính đáng
hợp tình.

Phùng Mẫn Đình xinh đẹp không thua huynh trưởng, hơn
nữa cô gái đặc hữu dịu dàng, tăng thêm mấy phần động lòng người, ánh mắt của nàng so với huynh trưởng bình thản rất nhiều, xem ra dễ sống chung.

Một đôi huynh muội như vậy, có thể nói một đôi báu vật nhân gian, cho dù Cố Tích Ân còn nhỏ, cũng biết cái gì gọi là"Hồng nhan họa thủy" .

Phùng Mẫn Du chính là mỹ thiếu niên thời gian trước bị đồn đãi cùng phu quân
sớm chiều chung sống? Vạn vạn không nghĩ tới, còn có muội muội kiều mỹ
hơn vài phần. . . . . .

Trong lòng Cố Tích Ân rất uất ức,
tiểu cô nương lòng dạ chưa đủ sâu, nghiêm túc nhìn chằm chằm huynh muội
Phùng thị hồi lâu, mới quay đầu lại nói với Nguyên Bình Chi: "Bọn họ đều rất xinh đẹp a."

Nguyên Bình Chi nhìn nàng ghen ngất trời, trong bụng buồn cười, siết chặt tay nhỏ bé của nàng, nói: "Thật ra bọn họ
không thích những lời này nhất, nàng về sau sẽ biết."

Nguyên Bình Chi và Phùng Mẫn Du biết, thật sự chính là"Sắc đẹp" gây họa.

Ba năm trước, Phùng Mẫn Du lần đầu tiên vào kinh đi thi, trước cuộc thi,
đông đảo sĩ tử ở quán trà nói chuyện hữu nghị, Phùng Mẫn Du trẻ tuổi
tuấn mỹ, tài hoa hơn người, rất được mọi người yêu thích.

Tình cờ gặp một thế tử Hầu gia ham mê nam phong cũng đến quán uống trà, liếc
thấy Phùng tài tử "Xinh đẹp hơn con gái", thích thú tiến lên dẫn dụ trêu đùa, ai ngờ Phùng Mẫn Du tướng mạo dịu dàng, tính tình lại kịch liệt,
vung quyền đánh thế tử Hầu gia máu mũi chảy ròng, chuyện vì vậy thành
lớn. Gia đinh nhà Hầu gia muốn bắt Phùng Mẫn Du hỏi tội, Phùng Mẫn Du
dưới sự giúp đỡ của mọi người hoảng hốt chạy ra khỏi quán trà, ngẫu
nhiên đụng phải Nguyên Bình Chi đang muốn vào quán.

Nguyên tứ
công tử từ nhỏ thích cái đẹp, cúi đầu nhìn mỹ nam tử trong ngực, mắt hơi bị tỏa sáng, hỏi chân tướng, tứ công tử phất tay một cái liền đem thế
tử Hầu gia đuổi chạy —— vị Hầu gia kia gia thế mặc dù coi như hiển hách, nhưng so với Nguyên phủ căn bản không cách nào đánh đồng.

Nguyên Bình Chi "Anh hùng cứu mỹ nhân", trượng nghĩa ra tay, vì vậy quen biết Phùng Mẫn Du.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận