Quần Long Chi Thủ


Y dùng một đao chém vào tay Quan Thất.
Đao thật nhanh, đao thế đột ngột.
Quan Thất chỉ có một tay, đương nhiên không muốn một cánh tay duy nhất còn lại này bị bất cứ thương tổn gì.
Quan Thất rút tay lại.
Rút tay chỉ là một loại phản ứng tự nhiên, không phải võ công chiêu thức gì, thế nhưng Quan Thất tùy tùy tiện tiện rút tay lại, liền tránh khỏi một đao.
Y vừa khẽ thu tay lại, lập tức ra tay lần nữa, lần này là một trảo rất có danh tiếng lai lịch.
Một trảo này lại là “Ngọa Long trảo” do Trương Liệt Tâm sử dụng.
Một trảo này chụp vào đầu Dương Vô Tà.
Dương Vô Tà quát lớn một tiếng, không lùi mà tiến tới, một đao hất ngược vào ngón tay của Quan Thất.
Một đao này phản ứng cực nhanh.
Cặp mắt của Quan Thất đột nhiên biến đổi, trở nên càng nghiêm túc, càng thê lương, cũng càng điên cuồng.
Chợt nghe y lẩm bẩm:
- Thuần nhi… Thuần nhi đâu?

Mắt của y trắng như tuyết, vốn tỏa ra ánh sáng màu xanh lá, nhưng hiện giờ lại giống như có hai đốm lửa ma đi vào, khiến cho toàn bộ ánh mắt của y đều bùng cháy.
Mắt đã bốc cháy.
Là lửa ma đi vào mắt của y, hay là ma tính đi vào tâm của y?
Lửa ma, lửa giận trong lòng.
Tay của y rung lên, ngón tay rung lên, toàn thân cũng rung lên.
Trảo thế của y đã biến đổi, từ “Ngọa Long trảo” biến thành “Lạc Phượng trảo”.
Đó cũng là tuyệt học bí truyền của Trương Khai Hoa.
Trương Liệt Tâm đã chết vì trúng phải “Kinh Thần chỉ” của Quan Thất, nhưng võ công chỉ pháp bí truyền của hắn lại được Quan Thất tiện tay thi triển.
Lần này lại là dùng nhu chế cương, “Lạc Phượng trảo” âm nhu mềm mại, đao của Dương Vô Tà đã sắp rơi vào tay Quan Thất.
Nhưng đao của Dương Vô Tà cũng rất kỳ quái.
Đao của y gặp gió liền dài ra, dài rất nhanh, chỉ trong phút chốc đã dài đến ba thước bảy tám tấc.
Đao vừa dài, tình hình lại không như trước.
Vốn là Quan Thất chụp lấy đao của y, hiện giờ lại biến thành y chém ngược vào mạch môn của Quan Thất.
Quan Thất cũng không ngờ được có một đao này.
Đao thật nguy hiểm, đao pháp cực hiểm.
Năm ngón tay Quan Thất co lại, gập vào lòng bàn tay, bàn tay giống như phồng lên, móc ngược vào thân đao của Dương Vô Tà.
Y biến chiêu rất vội, trước sau đã từ “Ưng trảo thủ” biến thành “Ngọa Long trảo”, sau đó lại biến thành “Lạc Phượng trảo”, hiện giờ lại đổi thành tuyệt chiêu bí truyền của Trương Thiết Thụ là “Vô Chỉ chưởng”.
Vô Chỉ chưởng, chưởng pháp không có ngón tay.
Không, phải là chưởng công độc đến mức ngay cả ngón tay cũng mất đi.
Một tiếng “vù” vang lên, đao trong tay Dương Vô Tà bị đánh bay đi.
Đao bay đi, nhưng đao thế vẫn còn, hơn nữa vẫn một đao chém về phía Quan Thất.
Không có một vệt ánh đao nào.
Đao không có ánh đao, đao pháp không có lưỡi đao.

Đó là đao từ trong tay Dương Vô Tà phát ra, “đao không ngăn được” thật sự.
Y dùng tay áo phát đao.
Tay áo của y vốn ẩn giấu phiến đao sắc bén, thật mỏng và lanh lợi, “Tụ Trung đao”.
Quan Thất bị trúng một đao.
Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Chiêm Biệt Dã, Trương Liệt Tâm, Trương Thiết Thụ, Ngô Kỳ Vinh, Địch Phi Kinh… đám cao thủ này vừa rồi đều đã giao thủ với Quan Thất, đều không khống chế được Quan Thất, hơn nữa còn gặp nguy hiểm.
Bọn họ đương nhiên không giết được Quan Thất, còn không thể gây thương tổn cho Quan Thất.
Nhưng hiện giờ Quan Thất lại bị thương, bị Dương Vô Tà gây thương tích.
Trong số những người này, võ công của Dương Vô Tà có lẽ là thấp nhất. Y có thể gây thương tổn cho Quan Thất, nguyên nhân duy nhất là thứ y dùng không phải võ công, ít nhất cũng không phải cái gọi là “võ công” trong truyền thống hoặc chính thống.
Y dùng ám toán.
Có điều, bất kể có truyền thống hay không, chỉ cần có thể đánh bại, sát thương kẻ địch thì chính là võ công tốt, cần gì quan tâm nó có chính thống hay không?
Dương Vô Tà thật sự chém Quan Thất một đao, khiến Quan Thất bị thương.
Quan Thất bị trúng một đao, lập tức ngẩn ra.
Y dường như không ngờ lại có một đao này, có loại đao này, cùng với đao pháp như vậy.
Cho nên y cũng kêu lên một tiếng:
- Tốt!
Sau đó y dùng một tay chụp lấy đao, đó là thanh đao đang rơi xuống, vốn ở trong tay Dương Vô Tà.
Y dùng một đao chém xuống Dương Vô Tà.

Vừa rồi ngay cả khi chiến đấu với bảy đại cao thủ, y cũng không dùng đao, cũng không dùng bất cứ binh khí nào.
Hiện giờ y lại dùng tới đao.
Một đao này chém xuống, giống như không xuất thủ, không có đao, cũng không có người, chỉ có ánh đao mỹ lệ như bóng dáng của tình nhân, gió đao thoang thoảng như một tiếng ngân nga.
Nơi đao đi qua cong như lông mày mềm mại xinh đẹp.
Lúc đao đi xuống còn mang theo một chút phong hoa mỹ lệ.
Đao thanh, đao diễm, đao làm người ta kinh diễm.
Dương Vô Tà vừa nhìn thấy liền kêu lên:
- Hồng Tụ đao…
“Kim Phong Tế Vũ Hồng Tụ đao”, đó là tuyệt thế đao pháp của chủ nhân Tô Mộng Chẩm của y.
Gặp phải đao này y không có biện pháp, tránh không được, né không ra.
Y chỉ có thể nhắm mắt, hoàn toàn chờ chết.
Thế nhưng Quan Thất làm sao có thể sử dụng một chiêu này?
Từ khi nào Tô Mộng Chẩm lại truyền “Hồng Tụ đao pháp” cho y?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui