Cây bổng lại trở về trong tay Mễ Thương Khung.
Thần sắc của hắn rất kỳ lạ.
Hắn giống như một người “tiếp bổng”, nếu đã tiếp lấy thì gánh nặng đường xa, trách nhiệm trên người, không thể bỏ được, cũng không thể bỏ xuống lần nữa.
Nếu như hắn đã tiếp bổng, vậy thì phải làm một số chuyện bay bổng, mới không có lỗi với cây bổng này.
Hắn và bổng đã hợp lại làm một, hắn chính là bổng, bổng chính là hắn.
Hắn cầm bổng trên tay, thần sắc biến đổi.
Râu tóc của hắn căng phồng, cả khuôn mặt giống như một con sư tử, cả người phát ra một mùi vị nồng đậm.
Đó là mùi vị lão nhân? Hay là khí tức sát nhân?
Trong nháy mắt này, hắn đã không còn là một lão thái giám quyền cao chức trọng, người duy nhất có thể để râu trong cung đình, thường hầu hạ bên cạnh hoàng đế, có ảnh hưởng lớn đối với võ lâm kinh hoa, mà giống như một ma đầu.
Một ma đầu giết hết địch/bạn/thần/quỷ trong thiên hạ.
Giờ phút này hắn ma tính đại phát, thậm chí còn giống ma hơn so với Quan Thất toàn thân tràn đầy ma khí sát khí.
Bổng nơi tay người đã hóa điên.
Bổng ở trong tay Mễ Thương Khung, hắn trở thành điên.
Trăng điên đầy trời, côn điên múa loạn.
Côn múa người điên.
Bổng và côn không giống nhau, ít nhất đầu bổng là bằng, dẹp, nhọn, còn đầu côn lại phần lớn là vuông, tròn, cùn.
Có điều Mễ Thương Khung lại dùng bổng trên tay múa thành côn, hơn nữa cây bổng kia còn càng múa càng lớn, càng múa càng dài, càng múa càng ác liệt, càng múa càng hung.
Kết quả là không chỉ có “hung”, mà đã trở thành “không”.
Hung thật ác độc.
Không chính là hung, hung trở thành không.
Mễ Thương Khung từng bước tiến tới, đổi thủ thành công, nhằm vào Quan Thất phát động thế công như cuồng phong bão táp, trời gió biển mưa, dời non lấp bể, long trời lở đất.
Từ khi Quan Thất huyết chiến tới nay, đây nhất định là trận chiến khó giành thắng lợi nhất.
Nhất thời Quan Thất chỉ biết chống đỡ, tay chân luống cuống, lại không cách nào phản công.
Y nghiến răng khổ chiến, chỉ phòng thủ, né tránh, lui lại.
Một chiến thần Quan Thất, lại bị “Triều Thiên Nhất Côn” của Mễ Thương Khung chấn nhiếp, nhất thời không thể phát ra công kích uy lực vô song thường thấy của y.
Mọi người đều cảm thán, thầm khen hay.
Lại có ba người, thần sắc, sắc mặt, khí sắc đều rất ngưng trọng.
Một người là Địch Phi Kinh.
Thần sắc của y không tốt.
Một Mễ Thương Khung võ công đã tuyệt vời như thế, xem ra tập đoàn Hữu Kiều thật sự là cường địch, không thể xem thường.
Y là nhân vật số hai của Lục Phân Bán đường, tập đoàn đối địch mạnh yếu thế nào đều có quan hệ mật thiết với y. Y vừa nhìn thấy võ công côn pháp của Mễ Thương Khung, không kìm được thần sắc biến đổi.
Kẻ địch mạnh mẽ thì lộ ra là mình yếu ớt.
Một người khác là Dương Vô Tà.
Sắc mặt của y cũng không dễ chịu.
Tình hình của y và Địch Phi Kinh tương tự nhau. Y đã nghe nói đến côn pháp của Mễ Thương Khung, từng một hơi giết chết Ôn Bảo và Trương Tam Bá, hiện giờ nhìn thấy đúng là danh bất hư truyền.
Thế nhưng, kẻ địch “danh không hư” chính là nguy cơ của bên mình. Chân mày của y nhíu chặt, nhất thời lại nghĩ không ra trong Kim Phong Tế Vũ lâu còn ai có thể đối phó với Mễ Hữu Kiều mà nắm chắc phần thắng được.
Nếu như trong lâu không ai có thể kiềm chế Mễ Thương Khung, vậy lão thái giám này cộng thêm một Phương tiểu hầu gia túc trí đa mưu, như mặt trời giữa trưa, ai có thể ngăn được?
Còn có một người là Chu Nguyệt Minh.
Hắn chẳng những thần sắc không thoải mái, sắc mặt khó coi, ngay cả khí sắc cũng rất tồi tệ.
Nguyên nhân không gì khác, hắn vốn định mượn tay Quan Thất diệt trừ kẻ địch Mễ Thương Khung này, nhưng lại không như ý nguyện. Hiện giờ xem ra, Mễ Thương Khung dựa vào một thanh ma côn trên tay, lại chiếm được thượng phong trước Quan Thất.
Hắn và Mễ Hữu Kiều đã kết thù sâu, lỡ may Mễ Thương Khung chiến thắng, đánh bại hoặc là giết chết Quan Thất, sau này bất kể trong quan trường hay trong bóng tối, họ Mễ sẽ bỏ qua cho mình sao?
Nếu đổi lại là mình, cũng nhất định sẽ báo thù này.
Cho nên Chu Nguyệt Minh càng nghĩ càng tâm sợ/tâm lạnh/tâm kinh, muốn liệu gió chống thuyền cũng không còn kịp.
Huống hồ, hắn và Quan Thất chạm nhau một chưởng, độc kình của “Vô Chỉ chưởng” kia vẫn chưa hết, hắn còn muốn ói muốn nôn, cả người không dễ chịu, không thoải mái, khí sắc tự nhiên cũng không tốt bao nhiêu.
Ngược lại đám người Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà xem cuộc chiến, nhìn đến hứng thú dạt dào, tâm thần sảng khoái.
Bản thân Tôn Thanh Hà vốn hiếu chiến, hiếu đấu, hiếu đánh, rất thích so kiếm tranh hùng với người khác, chỉ là hắn không ham quyền vị mà thôi.
Vừa rồi hắn chiến đấu với Quan Thất, vốn không hiểu ra sao, lại bị một loại đấu chí và sát ý lôi kéo, vì vậy trước tiên đánh một trận với Thích Thiếu Thương, sau đó lại liên thủ cùng Thích Thiếu Thương đánh với Quan Thất.
Dù sao hắn cũng không quan tâm.
Hắn từ đáy lòng bội phục người có thể quang minh chính đại đánh bại mình, cho nên hắn bội phục Quan Thất.
Hiện giờ xem ra, Mễ Thương Khung lại dựa vào một côn trong tay chấn nhiếp Quan Thất, hắn tự nhiên cũng bội phục Mễ Hữu Kiều.
Thích Thiếu Thương lại sinh lòng kính ngưỡng đối với Mễ Thương Khung, nhưng cảm nhận của y hiển nhiên có phần khác biệt với Tôn Thanh Hà.
Y và Mễ Thương Khung có một chút thù oán, lúc y chạy trốn từng được Trương Tam Bá giúp đỡ, nhưng Mễ Thương Khung lại giết chết Trương long đầu.
Huống hồ, Mễ Thương Khung vẫn là một trong số đầu não của tập đoàn Hữu Kiều thuộc phe phái đối địch.
Y vốn căm ghét người này.
Nếu như không có người này, tập đoàn Hữu Kiều chỉ dựa vào Phương Ứng Khán, còn không đến mức lớn mạnh nhanh như vậy. Nếu không phải e ngại người này có quan hệ rắc rối phức tạp trong triều đình, y cũng sẽ không chần chừ không dám phát động tiêu diệt chủ lực của tập đoàn Hữu Kiều.
Diệt trừ tập đoàn Hữu Kiều, cũng giống như chặt đứt cánh chim của đám “lục tặc” trong triều như Lương Sư Thành, Thái Kinh, Đồng Quán, Chu Miễn, Lý Ngạn, Vương Phủ, để bọn chúng ném chuột sợ vỡ bình, không dám hung hăng càn quấy, cũng không đến mức vươn nanh vuốt ma quỷ vào giang hồ võ lâm, chiếm lấy lợi ích của nhân dân.
Trong lòng y cũng chán ghét lão nhân này, tuổi tác đã cao như vậy, lại là một thái giám, còn mê luyến quyền vị, làm gió làm mưa, đứng cùng với tên trẻ tuổi Phương Ứng Khán lòng dạ độc ác, đuôi to khó vẫy, tạo nghiệt võ lâm, tàn hại đồng đạo.
Nếu như không có người này, mọi người sẽ không còn e ngại. Huống hồ nghe nói gần đây, “Trường Không Đại Hiệp” Phương Ca Ngâm cũng rất bất mãn với hành vi và việc làm của đứa con nuôi Phương Ứng Khán, chỉ cần Phương Ca Ngâm nghiêm trị Phương Ứng Khán, y sẽ có thể một lần phá hủy tập đoàn Hữu Kiều. Nếu phe phái đối địch trong kinh sư chỉ còn lại Lục Phân Bán đường, vậy thì dễ đối phó hơn nhiều.
Có điều hiện giờ, yn vừa nhìn thấy Mễ Thương Khung xuất thủ, trong lòng không nhịn được sinh ra kính phục từ đáy lòng.
Đó thật không dễ dàng.
Một thái giám lại có võ công giỏi như vậy, phải có bao nhiêu tài hoa và nghị lực mới có thể tu luyện được.
Một lão nhân có một thân tuyệt kỹ như thế, muốn hắn trầm lặng sống quãng đời còn lại, không cầu danh vọng, đúng là chuyện không thể.
Làm người gặp thời thế như vậy, tráng sĩ bị vứt bỏ, liệt sĩ bị khinh bỉ, hiền thần tướng tài đều bị phế bỏ, một người chí lớn tài cao như Mễ Thương Khung, nếu không mưu cầu tìm một con đường khác, nghĩ ra biện pháp khác với mọi người, chẳng phải đã phụ một thân bản lĩnh hiếm có của hắn hay sao?
Tại thời khắc này, Thích Thiếu Thương đã lĩnh ngộ, hiểu rõ.
Không có cách nào.
Trong thời thế này, muốn làm đại sự, muốn thi triển hoài bão, muốn toại chí bình sinh, vậy thì phải đắc tội với một số người, lấy lòng một số người, cũng khó tránh khỏi phỉ báng hiểu lầm.
Y đột nhiên hiểu rõ tình cảnh và tâm cảnh của Mễ Thương Khung, thậm chí sinh ra một loại cảm giác yêu quý lẫn nhau.
Tiếc anh hùng trọng anh hùng.
Y có một loại tiếc nuối thuần túy, ý nghĩ này gần giống như hồn nhiên, thậm chí còn vượt qua hàng rào của thế tục, hoàn toàn không có ngăn cách và hiềm nghi, chỉ có một loại hiểu rõ và nhận thức của anh hùng đối với anh hùng, không hề có quan hệ lợi hại của nhân gian.
Y trở lại là Thích Thiếu Thương năm đó, có tài thì dùng, có tình thì kết giao, chỉ đại anh hùng có bản sắc, gặp cản không ngã, gặp bi không thương, gặp sóng to gió lớn, người ở hẻm dơ vẫn không thay đổi ý chí của mình.
Sống chết do mệnh, phú quý do trời, nhân tính ấm lạnh, lên xuống vô thường, những điều này đều không quan trọng, quan trọng là Thích Thiếu Thương vẫn có thể gió mây tụ tập, lại có thể gió mây nổi dậy, hơn nữa còn có thể cười nhìn mây gió.
Thích Thiếu Thương trải qua vui buồn li hợp, đã nhìn đủ cũng nhìn thấu. Nhân sinh cuối cùng vẫn là một vai diễn không liên quan, đã từng lưu luyến, cuối cùng xa lạ, rốt cuộc ngươi vẫn là ngươi, ta vẫn là ta, không có chuyện người này không có người kia thì không sống nổi. Y đã thương thấu tâm can, không sợ thương tâm nữa, có lẽ thứ nắm giữ được chỉ là một điểm chân và thành trong nhân gian, một điểm tình hoài vĩnh viễn không phai mờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...