Lúc này, Dương Vô Tà ấn đường có nốt ruồi, Vô Tình hai chân đều phế, cùng với Chu Nguyệt Minh mặt béo tươi cười, đều ngẩng đầu nhìn lên mái cong trên nhà, dưới trăng giữa trời.
Khi Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà quyết chiến, bọn họ đã nghe được tin tức, gần như cùng lúc chạy tới. Nhưng lúc này Thích Tôn đã trở thành cùng một trận tuyến, muốn hợp sức đối phó với nhất đại cuồng ma Quan Thất.
Chỉ có một người vẫn không ngẩng đầu.
Địch Phi Kinh.
Có phải bởi vì xương cổ của y bị gãy, cho nên mới không thể ngẩng đầu nhìn quanh? Hay là y cảm thấy người sống trên đời, thời gian cúi đầu vốn nhiều hơn ngẩng đầu, nếu thời gian chưa tới, thời cơ chưa chín muồi, y cần gì phải ngước đầu ngẩng đầu vào lúc này?
Y hiển nhiên không ngẩng đầu ngước mắt nhìn, nhưng lại đang nghe, đang phân biệt.
Y vẫn biết rõ nhất cử nhất động trên mái cong nhà cũ Ôn Công.
Y mặc dù không ngẩng đầu, nhưng trong lòng y càng chấn động hơn bất cứ ai, hơn nữa cảm khái càng nhiều.
Ngày đó trong trận chiến Tam Hợp lâu tại kinh thành, Quan Thất bị xích sắt trói buộc, một người đối đầu với tổng lâu chủ Tô Mộng Chẩm của Kim Phong Tế Vũ lâu và huynh đệ mới kết nghĩa của y là Bạch Sầu Phi, Vương Tiểu Thạch, chiến đấu với tổng đường chủ Lôi Tổn của Lục Phân Bán đường, còn giao thủ một chiêu với mình, bốn năm người hợp sức cũng không đánh bại được y. Hiện nay, Vương Tiểu Thạch bị buộc rời khỏi kinh thành, Bạch Sầu Phi và Tô Mộng Chẩm đều chết, Lôi Tổn bị ba người Tô, Vương, Bạch liên thủ tiêu diệt. Tối nay, năm đại cao thủ đã từng hợp sức đối phó với cuồng nhân chiến thần Quan Mộc Đán đã tan thành mây khói, chỉ còn lại mình vẫn ở nơi này.
Y đương nhiên có phần cảm khái, xem ra Quan Thất càng điên càng khùng, cũng càng vô thường, càng vô địch.
Nhưng nhìn cũng càng trẻ tuổi.
Đối với Quan Thất, tuổi tác giống như sống trở lại, tâm cảnh cũng như vậy.
(Đây rốt cuộc là chuyện gì?)
Về phần chính y, vẫn suốt ngày cúi đầu, xử lý các công việc bộn bề vụn vặt, nặng nề tốn sức, vẫn không có được thứ trong lòng muốn có nhất. Y đã mệt rồi, tâm cũng già rồi.
Ít nhất, y cũng cảm giác được tâm cảnh của mình rất già nua.
Do đó, nhiều người như vậy trong một đêm trăng kỳ lạ như vậy, nhìn thấy nhân vật thần kỳ Quan Thất trong truyền thuyết võ lâm, có người kinh ngạc, có người chấn động, có người không dám tin.
Nhưng cảm khái của y là sâu nhất.
Vốn là một đám người, đột nhiên chỉ còn lại một người, loại tịch mịch đó ngươi có từng trải qua chưa?
Tất cả phồn hoa cuối cùng đều sẽ tan vỡ, tất cả sum họp cuối cùng cũng phải chia ly, nhiệt huyết rồi sẽ lạnh, nhiệt tình sẽ giảm đi, hoa nở rồi sẽ tàn, người sống sẽ phải chết, toàn vẹn đến đỉnh điểm sẽ vỡ tan, sắc chính là không, không lại chưa chắc là sắc.
Người thông minh chịu chuyên cần cố gắng, cộng thêm vận may, cho dù có thành tựu cực lớn thì thế nào? Rốt cuộc đời người vẫn tịch mịch như tuyết.
Cho nên, có một số người không phải không thích tưng bừng náo nhiệt, mà không muốn khiến cho mình sau khi quen với náo nhiệt, đột nhiên lại phải một mình đối diện với hư vinh vô tận.
Bởi vì phồn hoa qua đi sẽ là hoang vắng, đó mới là cô tịch chân chính; náo nhiệt qua đi sẽ là cô độc, đó mới là tịch mịch thực sự.
Cho nên Địch Phi Kinh chỉ lo làm việc, ít lui tới với người khác, ít tìm hoan lạc.
Có gì đáng để vui vẻ? Sum họp cùng nhau vẫn phải tan. Thứ mà ngươi thật sự muốn có được, một khi đã có được, thực ra lại không nhất thiết phải có được như vậy. Dụng tâm một thời thì thế nào? Kết quả rất có thể chỉ đổi lấy thương tâm một đời.
Địch phi Kinh là một người thương tâm.
Mặc dù không ai biết y bị người khác làm thương tâm.
Y còn là một người tự ràng buộc.
Cuộc sống của y rất hạn chế. Y hoàn thành những chuyện trước mắt, làm tròn chức phận. Chỉ cần làm tốt những chuyện này, y giống như đã quản lý tính mạng và thành bại của mấy vạn người, thao túng võ lâm kinh sư gió lên triều xuống, đây chính là điều đáng tự hào nhất của y, ngoài ra không còn gì khác.
Những người khác, bao gồm Thích Thiếu Thương, Tôn Thanh Hà, Chiêm Biệt Dã trên nóc nhà, cùng với hai người bịt mặt một thấp một cao và Kinh Đào Thư Sinh Ngô Kỳ Vinh vốn ở trong phòng sau đó phi thân lên mái hiên, còn có Chu Nguyệt Minh, Vô Tình, Dương Vô Tà, Tôn Ngư vừa chạy tới hiện trường, kể cả bản thân Địch Phi Kinh, đều vô cùng kinh ngạc nhìn chiến thần Quan Thất một tay kia bắn ra Tam Chỉ Đạn Thiên, đây là chỉ pháp độc môn của Bạch Sầu Phi năm đó danh chấn kinh sư.
Ba chỉ vừa mới bắn trời, cục diện liền xảy ra biến cố.
Một tiếng “bụp” vang lên, chiếc tiêu trong tay Ngô Kinh Đào chợt gãy làm hai.
Người bịt mặt sắc bén kia giống như há mồm ăn phải một nắm tay, giọng nói đột nhiên câm nín.
Hán tử thon dài kia lại thất thanh trong tiếng rít.
Do đó, hiện trường ngoại trừ Quan Thất nhìn lên trời kêu gào, nhất thời lại không có âm thanh nào khác?
- Mệnh… người… do… ta… khặc khặc khặc khặc…
Y mở miệng cười.
Môi rất đỏ, giống như trong miệng ngậm một ngụm máu.
Máu tươi, của người khác, hoặc là của chính y.
Y cười lớn nói tiếp:
- Không do trời!
Xem ra, y chưa chắc đã khôi phục thần trí, nhưng nhất định đã khôi phục tự tin, tự phụ và cuồng vọng.
Sau đó y nhìn xuống mọi người, nói:
- Vừa rồi là ai động thủ ở đây?
Y dùng tay chỉ vào Thích Thiếu Thương, mở chiếc miệng đỏ tươi, hỏi:
- Ngươi?
Sau đó lại chỉ vào Tôn Thanh Hà:
- Là ngươi?
Lại chỉ về phía Hắc Quang Thượng Nhân, hỏi:
- Hay là ngươi?
Trước trước sau sau, y tổng cộng đã hỏi ba câu, chỉ ba lần vào ba người.
Nhưng phản ứng và tình huống của ba người đều khác nhau rất lớn.
Quan Thất vừa chỉ, cách xa một trượng bảy, Thích Thiếu Thương chợt cảm thấy toàn thân nóng lên.
Y vốn cũng đề phòng, sợ Quan Thất cách không phát chỉ.
Cho nên y chợt né, tránh sang một bên.
Theo đạo lý, một chỉ kia tuyệt đối không thể đánh trúng Thích Thiếu Thương, nếu quả thật có chỉ kình cũng nhất định đánh trật.
Thế nhưng Thích Thiếu Thương vẫn cảm thấy toàn thân nóng lên.
Không biết vì sao, thật sự là toàn thân nóng lên.
Trái ngược, Tôn Thanh Hà lại cảm giác toàn thân lạnh lẽo.
Hàn ý thấm vào người, cũng xâm nhập vào người.
Quan Thất vừa chỉ về phía hắn, hắn cũng nghiêng người tránh ra một chút.
Nếu như một chỉ kia của Quan Thất thật sự ẩn chứa chỉ kình, cũng nhất định đánh vào khoảng không.
Nhưng lại không có tác dụng, Tôn Thanh Hà vẫn cảm thấy lạnh người.
Từ đầu ngón chân lạnh vào trong lòng, lại lạnh lên đến đầu.
Xem ra, hai chỉ tùy ý của Quan Thất không phải ẩn chứa nội lực, chỉ kình, thậm chí cũng không phải võ công, mà là một loại năng lượng kỳ dị đáng sợ, một loại khí lưu chấn động hoàn toàn tùy theo ý mình, cũng thích ứng trong mọi tình cảnh. Trên tay Quan Thất thi triển, chẳng những năm ngón tay điểm tướng, cũng điểm đá thành vàng, hóa tơ lụa thành can qua, siêu sinh cải tử. Đó là một loại lực lượng phi võ thuật giữa vũ trụ tự nhiên được y nắm giữ, khống chế, tiện tay vận dụng, khiến cho lực lượng của con người hoàn toàn không thể chống lại.
Lực lượng này dường như không hề đáng sợ, ngược lại có phần thân thiết.
Lực lượng này không xem là đáng sợ, lại cực kỳ xa lạ.
Nó vừa mạnh mẽ lại vừa hàm súc, vừa mãnh liệt lại vừa ôn nhu, mạnh và có lực nhưng lại vô hình vô tích.
Trong nháy mắt này, Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà đều tránh khỏi một chỉ kia, nhưng lại giống như không hề tránh, mỗi người trúng phải một chỉ.
Nhưng người kiên cường tiếp lấy một chỉ này lại là Hắc Quang Thượng Nhân Chiêm Biệt Dã.
Tam Chỉ Đạn Thiên của Quan Thất, chỉ thứ nhất là Phá Sát, một chỉ này ẩn mà không phát.
Chỉ thứ hai của Tam Chỉ Đạn Thiên là Kinh Trập, nhưng một chỉ này cũng điểm đến là dừng.
Chỉ thứ ba là Thiên Địch, một chỉ này đã phát ra.
Nó bị kích phát.
Người kích phát một chỉ này lại chính là Hắc Quang quốc sư Chiêm Biệt Dã.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...