- Vậy còn chờ gì nữa, lập tức đem máy quay đến đây, tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc ai sẽ gánh vác không nổi hậu quả!Phó giám đốc sở Lưu không chút sợ hãi, cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Phó cục trưởng Thôi Á Đông nói:- Lão Thôi, làm cho các đồng chí trong cục vất vả một chuyến đến khách sạn Giang Nam để lấy chứng cớ rồi!- Tôi sẽ phái người qua đó!Thấy tình thế vậy, Thôi Á Đông liền biết Phó giám đốc sở Lưu chuẩn bị liều mạng với Lương Thần. Thấy được ánh mắt đầy thâm ý của Phó giám đốc sở Lưu, trong lòng không khỏi ngầm ca thán, cho dù y có một trăm nghìn lần không muốn thì cuối cùng cũng vẫn phải qua một chuyến.- Cao Đức Tân, cậu dẫn theo mấy người nữa đi!Thôi Á Đông mặt mũi sa sầm lại ra lệnh nói, xem ra là chuẩn bị để Cao Đức Tân lập công chuộc tội.Nhưng đối mặt với cơ hội lập công chuộc tội tốt như vậy, Cao Đức Tân lại tím tái mặt, trong lòng mắng nhiếc mười tám đời tổ tông nhà Thôi Á Đông, "chứng cớ" dễ lấy như vậy sao? Nếu máy quay hiển thị hình ảnh con trai của Phó giám đốc sở Lưu ra tay trước, vậy chứng cớ này vốn không cần xuất hiện, trừ phi y sau này không muốn lăn lộn trong hệ thống công an nữa, nhưng nếu như vậy, y lại đắc tội với Lương Thần.Thôi Á Đông sở dĩ để y đi là có dụng ý quá rõ ràng, một khi có hậu quả gì thì có thể bắt y chịu tiếng xấu thay cho mình bất cứ lúc nào, điều càng làm y cảm thấy bi ai đó chính là y vốn không có quyền lựa chọn.Ngẩng cao đầu tuân lệnh, Cao Đức Tân quay đầu rồi đi, nhưng lúc y vừa mới bước ra khỏi phòng liền nghe thấy giọng nói thản nhiên của vị Cục trưởng Cục công an trẻ tuổi đó:- Hi vọng không trung hợp như vậy, máy quay của khách sạn hỏng vào lúc này!Cao Đức Tân suýt chút thì đập đầu vào thành cửa, thần thái vô cùng hỗn loạn, nhanh chân bước ra khỏi phòng làm việc. Y lo sợ bởi y thật sự đang có ý nghĩ, mượn cớ máy quay của khách sạn bị hỏng, từ đó trở thành kẻ đứng giữa, không đắc tội với bên nào cả.Sao khi Cao Đức Tân đi, trong phòng làm việc lập tức trở nên yên tĩnh, Phó giám đốc sở Lưu sắc mặt vô cùng âm u, lại ngồi lên ghế sofa, châm một điếu thuốc, chậm rãi nhả một làn khói thuốc. Trong khi đó, Lưu Văn Hạo, Trương Hiểu Lâm, Trương Lai Vũ, Lôi Bân, mấy người họ đang ở chỗ không xa Phó giám đốc sở Lưu là mấy, thể hiện rõ thế đối đầu với Lương Thần và Đỗ Trọng Tiêu.Còn Dương Lệ Hoa, Kinh Đại Chí, Trình Thuật Chí cùng với Thôi Á Đông thì mỗi người một vẻ, bọn họ biết rằng, sự việc đã đến nước này thì mâu thuẫn giữa Lương Thần và phó giám đốc sở Lưu càng không thể hòa giải được, khuyên nhủ cũng không hề có nghĩa lý gì. Điều duy nhất mà bọn họ có thể làm đó là chờ đợi hậu quả cuối cùng của trận xung đột này.Lương Thần vẻ mặt rất bình tĩnh, Đỗ Trọng Tiêu vẻ mặt cũng rất bình tĩnh. Mà đám người Lưu Văn Hạo, Trương Hiểu Lâm thì lại càng lo sợ bất an.Thời gia từng giây từng phút trôi qua, lúc phó giám đốc sở Lưu châm điếu thuốc thứ ba, cuối cùng, dường như dáng vẻ phong trần của đội trưởng Cao Đức Tân trở về rồi. Y không phải đi một người mà sau lưng y còn có giám đốc đại sảnh và hai nữ phục vụ xinh đẹp của khách sạn Giang Nam, cùng với mấy nhân viên bảo vệ của khách sạn.Nhưng kết quả mà đội trưởng Cao đem đến chính là máy quay tự nhiên không có, nguyên nhân không phải là do chiếc máy quay bị hỏng đúng lúc, mà là do hôm nay khách sạn rất trùng hợp lại tiến hành thay đổi các máy quay cũ, cũng rất trùng hợp lại xảy ra xung đột này, điều này có Giám đốc đại sảnh của khách sạn làm chứng. Còn hai cô phục vụ xinh đẹp và mấy người bảo vệ chính là người người chứng kiến lúc đó. Có điều, lời khai của bọn họ đều mơ hồ, chỉ nói là nhìn thấy xung đột chứ không nói rõ nó xảy ra thế nào.Lương Thần khẽ nhếch mép, đó là nụ cười chế nhạo. Khóe miệng của Phó giám đốc sở Lưu cũng hơi hé mở, đó là nụ cười đắc ý. Đối với phó giám đốc Lưu mà nói, chỉ cần bên Lương Thần không trực tiếp lấy ra có bằng chứng có lợi là đủ rồi. Phó giám đốc sở Lưu bây giờ chỉ cần một lý do danh chính ngôn thuận, lý do để Đỗ Trọng Tiêu phải khuất phục và Lương Thần không còn cách nào làm gì khác.- Phó cục trưởng Thôi, tôi đề nghị lập tức tiến hành tạm giam Đỗ Trọng Tiêu.Nói là đề nghị nhưng rõ ràng là ngữ điệu ra lệnh. Phó giám đốc Lưu lại liếc nhìn Lương Thần, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như trước, cười lạnh nói:- Cục trưởng Lương, xem ra phải khiến lái xe của anh phải chịu uất ức, ở lại Giang Nam thêm vài ngày nữa rồi!- Nếu mấy người này cũng bị tạm giam thì tôi không có ý kiến gì!Lương Thần giơ tay chỉ về phía mấy người Lưu Văn Hạo, Trương Hiểu Lâm, Trương Lai Vũ, Lôi Bân, vẻ mặt thản nhiên nói.- Tôi chưa từng nghe thấy, người bị hại cũng phải bị tạm giam để thẩm vấn!Phó giám đốc sở Lưu nói với giọng châm chọc. Bạn đang đọc tại chấm cơm.- Người bị hại?Lương Thần cười lại với vẻ chế nhạo, nói:- Tôi cho rằng họ vu cáo hãm hại!- Cậu nói là hãm hại thì là hãm hại sao? Chứng cớ đâu?Phó giám đốc sở Lưu cười lạnh nói.- Chứng cớ?Nghe thấy từ "chứng cớ", cục trưởng Lương tỏ ra một vẻ hoàn toàn kinh ngạc, hỏi lại với vẻ nghi hoặc:- Phó giám đốc sở Lưu vừa rồi đề nghị giạm giam đồng chí của cục tôi có đề cập đến cái này không? Có đề cập đến không?Miệng của Dương Lệ Hoa, Kinh Đại Chí, Trình Thuật Chí đều rung lên, muốn bật cười nhưng lại không thể không dè chừng Phó giám đốc sở Lưu ở bên cạnh. Ba người không thể không ca thán, mặc dù chỉ là sự lợi hại của miệng lưỡi, nhưng muốn chiếm thế thượng phong trước mặt vị Cục trưởng Lương này thì lại là một việc vô cùng khó. Tài ăn nói sắc bén, phản ứng nhanh nhẹn, nếu ở thời cổ đại, chưa biết chừng sẽ là một nhà nho có tài tranh cãi kịch liệt.- Đỗ Trọng Tiêu có nghi ngờ làm bị thương người khác, sao có thể không bị tạm giam?Phó giám đốc sở Lưu tránh nói vào vấn đề chính, vô cùng căm tức nói.- Có lý không cần cao giọngSắc thái của Lương Thần vẫn thản nhiên, lần nữa chỉ tay vào bọn người Lưu Văn Hạo, Trương Hiểu Lâm nói:- Bọn họ bị nghi ngờ hãm hại người tốt, sao không bị tạm giam để thẩm vấn? Chẳng nhẽ ở chỗ của Phó giám đốc sở Lưu, pháp luật xử mỗi người mỗi khác?Phó giám đốc sở Lưu trong nháy mắt mặt đỏ bừng bừng, bao nhiêu năm nay, từ lúc y ngồi lên ghế Phó giám đốc sở, chưa từng có ai dùng giọng điệu này nói chuyện với y, đặc biệt người này còn là kẻ hậu bối có tuổi tác tầm con trai y. Y biết người thanh niên này có vai vế, nhưng Lưu Chấn Hoa y cũng không phải là quả cà chua mềm để ai cũng có thể nắn bóp được.- Lão Thôi, ông là Cục trưởng cục công an của Giang Nam chúng ta, rốt cuộc kết quả thế nào, tôi nghĩ ông có là người có quyền lên tiếng nhất.Nhiều năm lăn lộn trên quan trường, Phó giám đốc sở Lưu trong thời khắc cuối cùng vẫn khống chế được bản thân, y hung hăng hút một hơi thuốc lá rồi dí hơn nửa điếu thuốc vào cái gạt tàn, mặt không biểu hiện gì nói với Thôi Á Đông.Trong lòng Thôi Á Đông lập tức bức bối, y biết, thời khắc này y buộc phải đưa ra lựa chọn giữa Lưu Chấn Hoa và Lương Thần. Đắc tội với lãnh đạo trực tiếp, thân làm phó giám đốc sở công an, Lưu Chấn Hoa, hay là đắc tội với bí thư thành ủy thành phố Cẩm Bình, cục trưởng cục công an trẻ tuổi có bối cảnh thần bí hùng mạnh, Lương Thần đây? Nhưng khó ở chỗ, cho dù y có chọn bên nào thì cũng không có kết quả tốt đẹp gì cho Thôi Á Đông y.- Cục trưởng Lương, người lái xe này của anh thực sự có hiềm nghi gây thương tích cho người khác, vì vậy buộc phải giữ lại để thẩm vấn. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ cố gắng hết sức nhanh chóng điều tra rõ sự việc.Thôi Á Đông nghiêm túc nói. Y ra sức để nói sao cho uyển chuyển, y thật sự không muốn đắc tội với Lương Thần, nhưng lại không thể không chọn lựa đứng về bên phó giám đốc sở Lưu. Câu nói "thành phố Giang Nam của chúng ta" rất rõ ràng có ám chỉ của Lưu Chấn Hoa với y, có thể nói là sự uy hiếp.- Mấy người bọn họ thì sao?Lương Thần chỉ tay vào đám người Lưu Văn Hạo.- Chúng tôi sẽ tiến hành xác minh lời khai của bọn họ. Khụ.Thôi Á Đông trả lời mập mờ, có thể nói là cho có lệ.- Được, vậy tôi ở đây đợi, cho đến khi có kết quả cuối cùng.Giọng điệu của Lương Thần vẫn như trước, không tức giận gì nhưng lại để lộ ra sự kiên quyết không thỏa hiệp. Ý của hắn rất rõ ràng, không đưa ra quan điểm thì ông mày sẽ đấu với chúng mày đến cùng.- Sếp Lương, anh…Thôi Á Đông trán ướng đẫm mồ hôi, vị cục trưởng Lương này khó chơi như vậy, đã vượt xa dự liệu của y. Y biết hắn không sợ làm to việc, phó giám đốc sở Lưu có thể cũng không sợ, nhưng y sợ một khi sự việc bị làm to ra, cuối cùng gặp họa đều là một vài tiểu tốt, định luật hi sinh này đã được chứng mình qua vô số sự thật. Y rất khó xác định, cuối cùng mình có bị thành tên tiểu tốt làm vật hi sinh hay không.- Cục trưởng!Vào lúc này, Đỗ Trọng Tiêu đã lên tiếng. Nhìn cục trưởng đại nhân định bụng ở lại không muốn đi, trong ánh mắt y hiện lên tia cười ấm áp, có lúc y tự hỏi, y và Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng vì sao lại cam tâm tình nguyện đi theo hắn. Đáp án không chỉ đơn giản là ý của sĩ quan huấn luyện. Trên thực tế, sĩ quan huấn luyện từ trước đến giờ không can thiệp vào tự do của bọn họ. Nhưng so sánh thì y và Mưu Diệc Lâm, Từ Dịch Lãng đều có có những đáp án riêng biệt. Câu trả lời của Mưu ca chính là có sự phát triển, có tiền đồ, của Từ ca chính là có việc để làm, rất phong phú, còn bản thân y lại là vì rất thú vị, rất kịch tính. Đáp án mặc dù không ai giống ai, nhưng có một điểm mà cả ba người đều tương đồng, đó chính là làm cấp dưới của vị cục trưởng đại nhân nhỏ hơn họ mấy tuổi này, không bao giờ phải chịu thiệt, giống như bây giờ vậy.- Anh ngày mai còn có cuộc họp, nên sớm về khách sạn nghỉ ngơi đi!Đỗ Trọng Tiêu nở nụ cười rạng rỡ trên khóe môi:- Tôi ở lại không không vấn đề gì, đều là người trong ngành, phải phối hợp với người ta làm việc đúng không?- Vậy sao được?Lương Thần hơi sững người, sau đó khoát tay nói. Đỗ Trọng Tiêu ở lại, khó đảm bảo Phó giám đốc sở Lưu không giở một vài thủ đoạn không ai biết được. Hắn không quen để cấp dưới phải chịu thiệt.- Cục trưởng Lương, vị đồng chí này của quý cục nói hay thật. Một người lái xe cũng có được giác ngộ như vậy, tôi nghĩ làm lãnh đạo, tư tưởng giác ngộ không thể thua cả cấp dưới chứ?Phó giám đốc sở Lưu châm chọc nói.- Cục trưởng Lương, anh yên tâm, tôi ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.Đỗ Trọng Tiêu cười bí hiểm nhìn đám người phó giám đốc sở Lưu, phó cục trưởng Thôi, sau đó nghiêm trang nói:- Tôi tin rằng những đồng nghiệp ở đây sẽ không làm khó tôi, tôi cũng tin rằng pháp luật luôn công bằng.Giọng điệu của Đỗ Trọng Tiêu có vẻ rất nghiêm túc, rất chân thật, nhưng liên hệ với vẻ cười hi hi trước đó thì lại khiến người ta có cảm giác như trò đùa.Lương Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt nghi hoặc nhìn vào mắt Đỗ Trọng Tiêu. Một lát sau, lông mày hắn giãn ra, gật gật đầu nói:- Ngày mai tôi đến đón cậu.Nói xong, hắn đứng dậy, đến chào Phó giám đốc sở Lưu cũng không thèm, trực tiếp đi ra khỏi phòng làm việc.Những người có mặt ở đó, bao gồm cả Lương Thần và phó giám đốc sở Lưu, bao gồm Dương Lệ Hoa, Kinh Đại Chí, Trình Thuật Chí đều không ngờ ràng, sự việc ngẫu nhiên xảy ra đêm nay sẽ trực tiếp châm ngòi cho mồi lửa làm chấn động quan trường toàn tỉnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...