Thời gian thấm thoát trôi qua.
Ngày 3 tháng 9.
Từ trên vũ trụ nhìn xuống, một tinh cầu tản ra sức hút kinh người. Một chiếc phi thuyền đi xuyên qua.
Ở bến cảng, quân đội Đế Quốc đã bao vây bến cảng rất nghiêm ngặt, một phần là đề phòng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, mặt khác chính là muốn phô trương thế lực của Đế Quốc.
Cảnh tượng ở bến cảng được phát trực tiếp trên mạng.
Mấy người hóng hớt lôi đồ ăn vặt ra vừa ăn vừa ngắm khung cảnh ấy, vừa cắn hạt dưa vừa tám chuyện.
Barbatos: Còn mười phút nữa, không biết năm nay phía bên kia có đến trễ nữa hay không.
A A A: Ai biết đâu, chỉ hy vọng lát nữa đừng lấy lí do vá thuyền là được.
Mấy năm nay đã không còn tình trạng ùn tắc phi thuyền, lần trước Liên Bang đến trễ còn dám lấy đó làm lý do, bày đặt làm ra vẻ.
Tiểu cô nương: Nhưng chuyện đó cũng bình thường thôi, quan hệ giữa Liên Bang và Đế Quốc vốn không tốt, mấy năm trước còn chiến tranh mà, chẳng qua chỉ phủ lên một tấm màn che mà thôi.
Tiểu Cô nương: Nếu nghĩ theo cách khác, có thể lấy một lý do mà mọi người đều biết tỏng đó là nói dối cũng là một loại năng lực.
Cư dân mạng đang thảo luận rôm rả về vấn đề này, người đứng chờ tiếp khách ở bến cảng đương nhiên cũng sẽ suy nghĩ đến.
Chuyện đón tiếp không cần Tinh Nhan tự mình xuất hiện, nếu không thì quá nể mặt bọn họ rồi, nhưng đây là sự kiện quan trọng nên vẫn phải quan tâm một chút.
Tinh Nhan vừa đọc bình luận trên mạng vừa trêu chọc Tiểu Hắc Long.
Mà không đúng, bây giờ gọi Tiểu Hắc Long không đúng cho lắm, thời gian trôi đi, thương thế trên người nó đã dần dần hồi phục, đồng thời, kim vân trên người càng lúc càng hiện rõ ràng, tựa như đang vỡ ra, đường kim vân không theo quy luật mà vẽ lung tung trên lưng Tiểu Hắc Long.
Hơn nữa phía bên rìa vẫn còn chút màu đen của da...
...có hơi xấu xí.
Tinh Nhan cầm miếng thịt khô nhìn Tiểu hắc long tự nhiên rướn người tới đớp lấy, thuận tiện liếm liếm ngón tay cô, cái đuôi vẫy qua vẫy lại trông vô cùng đắc ý.
Tinh Nhan chọt chọt lên cái vảy màu đen của nó.
Đáng yêu thật.
Cứ như thế, một người một thú ăn một lúc thì từ chỗ bến cảng rốt cục cũng có động tĩnh.
Phi thuyền khổng lồ lơ lửng trên không trung vài giây, ngay sau đó đáp xuống bến cảng một cách thuần thục.
Mấy người đón tiếp chấn động tinh thần, chưa thấy khoang thuyền mở ra thì đã vội treo nụ cười trên mặt, từ góc độ nào cũng thấy rõ tấm lòng chào đón của Đế Quốc đối với Liên Bang.
Cắn hạt dưa số 1: Cán bộ tiếp đón trông rất chân thành nha ha ha ha!
Ông đây là nhất: Nhìn ánh mắt chân thành của bọn họ kìa.
Cán bộ tiếp đón là một nhân vật khá nổi tiếng, đa phần là do gương mặt chữ điền của ông ta, dáng người cao to, mày rậm, mắt to, bình thường trông ngơ ngơ ngác ngác nhưng khi cười lên dù đối phương biết rõ anh ta không có ý tốt nhưng lúc nào cũng thấy sự chân thành trên gương mặt kia.
Thậm chí bọn họ còn cảm thấy, ức hiếp một người luôn đối đãi thật tình với mình...quả thật có hơi cắn rứt lương tâm.
Đây cũng là một loại thiên phú.
Cửa khoang thuyền mở ra.
Một thanh niên bước xuống đầu tiên, mấy người đàn ông trung niên và vài lính với tư thế oai hùng bước theo phía sau.
Dáng người thanh niên kia thẳng tấp, trông có hơi gầy yếu, mái tóc nâu cộng thêm đôi mắt linh động lòng người, nhưng hàng chân mày lại mang theo khí chất mạnh mẽ càng khiến anh ta trở nên khí khái, không ai có thể nhận lầm anh ta là phái nữ, tất cả những điều đó gọp lại trở thành một loại mị lực.
Nam chính - Djar.
Hai người bắt tay nhau, chào anh chào cậu, chào mọi người...Biết rõ đối phương không tốt lành gì nhưng vẫn phải xã giao vài câu đúng thủ tục.
Tinh Nhan nghe một hồi liền dồn hết sự chú ý lên...những quân lính đang cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình, nhìn lướt qua cũng không có gì đáng chú ý nhưng chỉ cần nhìn bước chân là biết ngay căn cơ bọn họ vô cùng vững chắc, ánh mắt lại rất cảnh giác.
Không lâu sau, màn chào hỏi kết thúc, bọn họ rời khỏi bến cảng, người đón tiếp đã sắp xếp nơi ở cho bọn họ.
Trên mạng vẫn tiếp tục chủ đề này, mọi người dự đoán tương lai sắp đến, sau đó chuyển sang chuyện khác.
Tinh Nhan tắt máy tính, suy nghĩ một lát rồi thả lỏng toàn thân, cô trêu chọc Tiểu Hắc Long đang say ngủ trên chân của mình.
...
Buổi tối.
Đến giờ tắm rửa, Tiểu Hắc Long sau giấc ngủ trưa trở nên vô cùng tỉnh táo, nó bay vào phòng tắm không biết làm gì rồi quay ra quấn lấy cổ tay Tinh Nhan nhất quyết kéo cô vào theo.
Nhìn nó nhỏ thế thôi nhưng sức lực rất lớn.
Tinh Nhan vừa bị kéo vào, Tiểu Hắc Long nhảy ùm một phát vào bồn tắm, bơi vài vòng trong đó rồi lại chui ra, ánh mắt sáng bừng nhìn Tinh Nhan.
- - Tắm nào ~~
Thấy Tinh Nhan bất động, nó lấy đuôi quấn lấy chai sữa tắm lần trước dùng nhét vào tay Tinh Nhan.
Cô cầm chai sữa tắm, mắt nhìn về vị trí ở bụng đã được mở ra, "bốp" một tiếng đánh lên đó.
"Tắm sữa tắm làm gì, tự mình tắm đi."
"Ngao..." Tiểu Hắc Long giật bắn người.
Tiếng hét thê thảm vang vọng khắp nhà tắm.
...
Hôm sau, ngày 4 tháng 9.
Từ sáng sớm quản gia đã mang tin đến, Djar muốn gặp Tinh Nhan.
Sau khi Liên Bang đến đây, vẫn chưa thể tiến hành đại hội giao lưu ngay được, thời gian vẫn chưa tới, trong nửa tháng này phải điều chỉnh lại. Nhưng đã tới sớm thì cũng nên diện kiến nữ hoàng cho phải phép.
Tinh Nhan đương nhiên không từ chối.
Thay đổi trang phục, lúc chuẩn bị ra ngoài, Tinh Nhan liếc nhìn tấm ra trải giường phẳng phiu, nhìn Tiểu Hắc Long vẫn nằm giả chết trên đó, cô bước qua cầm một miếng thịt khô đút cho nó ăn, cười hỏi, " Vẫn chưa hết hả?"
Từ tối qua đến giờ vẫn thế.
Tiểu Hắc Long giận dỗi rống lên, im lặng nằm ngửa bụng lên trời.
Không đau, nhưng tâm hồn của nó đã tổn thương nặng nề.
Nó muốn tuyệt giao với vợ.
Ít nhất trong hai phút.
Tinh Nhan không muốn Tiểu Hắc Long xuất hiện trước mặt Djar nên không để nó đi theo, Tiểu Hắc Long đang giận dỗi bỗng chốc bùng nổ.
Nó bay vèo ra ngoài, nghỉ chơi hai phút sao mà đủ!
Phải năm phút mới đủ!
Chưa được bao lâu nó đã thấy chán, có người không ở bên cạnh nó, cũng mang tinh thần của nó đi mất, Tiểu Hắc Long cảm thấy vừa trống rỗng lại mệt mỏi, không biết phải làm gì, cứ bay vài vòng xung quanh.
Một người máy bạch tuộc màu xanh với đôi mắt lóe lên ánh sáng đỏ, tám xúc tu cầm dụng cụ vệ sinh, vừa dọn dẹp vừa ngân nga hát, "Tôi là người máy dọn vệ sinh ~~"
"Vừa chu đáo lại xinh ~ đẹp ~" sau khi lau sạch đồ ở trước mặt, chuẩn bị đi sang chỗ khác dọn dẹp.
Vừa quay đầu lại, trước mắt lại xuất hiện một con rắn nhỏ với ánh mắt mê mang không biết đang suy nghĩ cái gì, đứng im một chỗ chặn mất tằm mắt của người máy.
Đôi mắt của bạch tuộc nhỏ lập lòe ánh đỏ, như đang phân tích thứ trước mặt này, ngay sau đó, có một âm thanh máy móc vang lên từ bạch tuộc.
- - "Xấu quá."
Bây giờ người máy cũng biết chê bai người khác nữa.
Tiểu Hắc Long chớp chớp mắt, đến khi bạch tuộc rời đi một lúc nó mới hoàn hồn.
Ý là đang chê nó xấu hả?
Nó không tin nổi, rõ ràng nó là con rồng đẹp nhất thế giới mà!!
Tiểu Hắc Long không dám tin...bay về phòng tắm, đứng trước gương soi một hồi...
Nếu là thật thì sao đây??
Nó nhích lại gần một chút, nhìn kim vân trên người mình, ngẩn ngơ một hồi.
Bỗng chốc nó trở nên kích động.
Ngao! Đẹp trai quá!
Đôi mắt si mê nhìn nhan sắc trong gương, ôi đường cong này, dáng người này, quan trọng nhất chính là...nhan sắc mê người này! Là màu vàng đó!
Một màu vàng ngập tràn trước mặt, nó hận không thể nhào lên liếm cho thỏa thích.
Sao nó lại đẹp trai thế này!
Bảo sao con bạch tuộc kia lại gato với nó.
Tự mình kết luận, Tiểu Hắc Long đắc ý vẫy vẫy đuôi.
...
Cùng lúc đó, ở chỗ Tinh Nhan.
Ngoại trừ Tiểu Hắc Long giận dỗi thì cuộc gặp mặt hôm nay vô cùng "tốt đẹp".
Có vài việc trong lòng hai bên đều rất rõ ràng, chỉ có một chuyện ngoài ý muốn chính là Djar chủ động mời một người ở Đế Quốc làm hướng dẫn viên, muốn chủ nhà tiếp đãi tận tình, tựa như không biết sự phòng bị của Đế Quốc.
Tinh Nhan đồng ý yêu cầu của anh ta, đồng thời gọi thiếu tướng của Đế Quốc - Hoa Trạch làm hướng dẫn viên.
Djar không để lộ tâm tình, cả buổi chỉ nở nụ cười vui vẻ giống như anh ta đang rất vui vì quyết định này.
Đến khi trở về thì vẻ mặt bỗng chốc trầm xuống.
Anh ta muốn lấy lui làm tiến, không ngờ nữ hoàng lại để cho Hoa Trạch đảm nhiệm chức vụ này, Hoa Trạch này quá khôn khéo, xem ra cần phải lùi thời gian lại một chút.
***
Mấy ngày sau.
Mấy người Djar không làm gì, chỉ theo Hoa Trạch đi dạo, đến học viện Đế Quốc và vài nơi nổi tiếng thăm thú. Sau đó, anh ta thẳng thắn bày tỏ mình rất thích bầu không khí ở học viện, hi vọng trong khoảng thời gian này có thể chuyển đến ở trong học viện để trải nghiệm một chút.
Hoa Trạch đương nhiên đồng ý.
Người bên quân đội báo với Hoa Trạch, "Tám giờ sáng, Djar ra ngoài một mình, đến lớp người máy học cùng bọn họ, trong lúc đó có bắt tay với một sinh viên trong lớp...2 giờ 34 phút chiều thì Djar trở về, sau đó cũng không đi ra ngoài nữa."
"Nhưng người của chúng ta quan sát máy theo dõi thì phát hiện có năng lượng xuất hiện."
Hoa Trạch gật đầu, đáp, "Đừng lơ là, tiếp tục theo dõi."
Djar đã nói không muốn đi tham quan, chỉ muốn ở học viện tận hưởng không khí cho nên Hoa Trạch không thể đi theo anh ta, nếu thế thì quá lộ liễu rồi.
Nhưng không thể buông lỏng sự theo dõi.
Chu Chính bên cạnh uống một hớp trà rồi nhận xét, "Thủ đoạn cao thật."
Nếu không có máy theo dõi thú năng thì có lẽ mọi người không ai chú ý điều bất thường ở Djar.
Dù gì hai bên đều rõ, hướng dẫn viên là người giám thị của Đế Quốc, Djar lại cho rằng, chủ động yêu cầu người giám sát sẽ khiến người khác nghĩ rằng hắn ngốc nghếch, hoặc là tâm không thẹn với lòng, dù là lí do nào thì cũng sẽ khiến người Đế Quốc thả lỏng đề phòng.
Mấy ngày trước với biểu hiện thản nhiên của Djar đã làm hao mòn sự đề phòng không còn lại bao nhiêu của bọn họ.
Đáng tiếc, ngay từ đầu đã che giấu năng lượng linh thú, đề phòng như thế thì dù anh ta biểu hiện càng bình thường thì càng lộ ra sự bất thường bên trong.
***
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Bầu không khí bên quân đội càng lúc càng khẩn trương.
Một mặt là vì gần đến hội nghị giao lưu, đã khẳng định được Liên Bang không có ý tốt nên bọn họ rất áp lực, một mặt khác chính là vẫn chưa tìm được tung tích của nguyên soái.
Bọn họ đúng là đang nghi ngờ Tiểu Hắc Long chính là nguyên soái nhưng lại không có chứng cứ mà lại không thể bỏ qua, nếu như không phải thì sao? Nếu không phải sao lâu thế mà vẫn không có tung tích của Lam Vực, vậy...
Mấy người bọn họ sốt ruột vô cùng.
Sau đó bọn họ dứt khoát chờ đợi kết quả từ viện nghiên cứu, thật ra chỉ cần mấy chữ tiếp theo mà thôi, chỉ cần xác định được Huyền Thiên hắc mãng có thể biến thành rồng thì suy đoán của bọn họ nắm chắc trong tay rồi.
Rất nhanh, thời cơ đã đến.
Ngày 18 tháng 9.
Hội nghị giao lưu cuối cùng cũng diễn ra.
Cũng ngay ngày hôm đó, viện nghiên cứu cuối cùng đã phiên dịch ra được mấy chữ phía sau.
Đào Kỳ không tham gia hội nghị giao lưu, luôn đứng canh gác ở cửa viện nghiên cứu, cậu ta nhìn cả đám người đang say mê tranh luận, suy đoán một hồi, cuối cùng mới kết luận ý nghĩ của dòng chữ đó.
Đào Kỳ không thèm suy nghĩ, dứt khoát đoạt lấy kết quả nghiên cứu của bọn họ rồi mở ra xem.
Chỉ có một câu.
"Rồng có thể hóa thành, rắn 500 năm thành giao, giao ngàn năm hóa rồng..."
Vừa xem xong, Đào Kỳ nhếch môi, cảm giác phấn khích dâng trào.
Qủa nhiên là thế, loài khác cũng có thể biến thành rồng, ví dụ như giao!
Trùng hợp là cậu ta biết Huyền Thiên là giao!
Nhiều sự trùng hợp nhưu thế, cậu ta có thể xách định, Tiểu Hắc Long chính là nguyên soái!
Nhưng cậu ta chợt nhớ ra.
Nguyên soái không quay về chắc chắn là có chuyện, mà anh bây giờ lại ở bên cạnh nữ hoàng...
Nếu, nguyên soái bại lộ thân phận...
Càng nghĩ càng thấy sợ, Đào Kỳ biến sắc, lập tức quay về muốn bàn bạc với mọi người kỹ hơn.
Không thể chờ nữa, bọn họ phải mau đến cứu nguyên soái trở về.
Cậu ta vẫn chưa nghĩ ra tiếp theo nên làm gì, đã thấy lành lạnh trên mặt,
Bị một đám lão già vừa lấy lại tinh thần ôm nhau khóc òa, cậu ta muốn khóc cũng không khóc được, mặt mày nhăn nhó.
Vất vả lắm mới thoát khỏi đó, cậu tiện tay lau mặt, không quan tâm gì mà vội vàng chạy đi thông báo kết quả với đồng đội.
...
Nhưng Hoa Trạch không thể nghe được, vì là thiếu tướng nên hắn phải tham gia hội nghị.
Không giống nữ hoàng, ngày thi đấu đầu tiên cô không xuất hiện, hội nghị giao lưu chia ra thành đấu cá nhân, đấu theo đội, mô phỏng chiến trường. Cô chỉ cần có mặt vào ngày cuối cùng để trao cúp và bày tỏ mối quan hệ tốt đẹp giữa hai nước là xong.
Hoa Trạch là một trong những người phụ trách đại hội giao lưu lần này nên ngày nào cũng phải có mặt.
Trên mạng ai nấy đều theo dõi video này.
Chồng tôi là nhất: Thiếu tướng Hoa Trạch đẹp trai quá! Nhưng mà lần này bên Liên Bang có trai đẹp dẫn đội, đúng là gu của tôi rồi!
Cô gái xinh đẹp nhà họ Nghi: Đáng tiếc, nguyên soái vẫn chưa xuất hiện qwq! Nguyên soái mới đúng chuẩn trai đẹp nhé, trai đẹp không góc chết! Cái khí chất ấy...
Rosenborg: Không biết ngày thứ 3 nguyên soái có xuất hiện không nữa, ước gì để cho nguyên soái trao giải...
Con thỏ ăn cám: Lầu trên đừng ước nữa, đã có tin nữ hoàng sẽ trao giải rồi, cô thấy nguyên soái sẽ xuất hiện ư?
Tiểu ca ca:...Không đâu.
Một tuổi mà đã háp:...Không đâu.
...
Rosenborg:...Không đâu.
Nguyên soái và nữ hoàng cùng trao giải ư...chắc chỉ trong mơ mà thôi.
Tinh Nhan đọc bình luận buồn cười gõ gõ vào sừng rồng của Tiểu Hắc Long.
Ngay sau đó bọn họ bắt đầu tập trung hẳn, vì trận đấu đã bắt đầu.
Trên sàn thi đấu.
Một con báo đen cảnh giác cong người lại, răng nanh thấp thoáng hiện ra, đang chực chờ nhắm thẳng về phía kẻ thù.
Cuộc thi đấu không phải về robot, robot vẫn phải có, trên chiến trường mỗi một chiến sĩ đều mang theo 1 robot.
Nhưng người Tinh Tế đều có thể thức tỉnh linh thú, năng lực của linh thú khi tác chiến rất mạnh, thậm chí chỉ cần một vuốt thôi đã đủ để đánh nát một phi thuyền, lại linh hoạt hơn robot cho nên lúc tác chiến, đa số chiến sĩ sẽ hợp thể với linh thú, robot cũng trở thành một phương tiện phòng bị.
Trên sân khấu lúc này chính là một con báo săn và một con sói, bầu không khí tại hiện trường trở nên ngột ngạt và căng thẳng.
Trên mạng, mọi người bắt đầu lo lắng.
Bố không muốn uống thuốc: A a a a a! Cố lên nào! Cố lên nào!
Đỉnh tháp phá vỡ tháp: Phắc! Mạnh thật.
Ông đây chạy một vòng: Nhịp tim đã lên 184.
Tinh Nhan lần đầu tiên được xem người Tinh Tế chiến đấu, rất mới mẻ, càng tăng thêm tính cách bạo lực của thân thể này, cô rất hứng thú với mấy chuyện đánh đấm thế này, nhìn mà nhiệt huyết sôi trào, chỉ hận không thể đến đó đánh cho một trận.
Tiểu Hắc Long thì không vui tí nào.
Trẻ con cũng cần chú ý, nó ở bên cô lâu như thế mà đây là lần đầu tiên cô không quan tâm tới nó.
Nhịn một lúc, vẫn không thể nhịn được.
Trên quần áo của cô hiện lên hai dấu vết.
Tiểu Hắc Long giật mình, móng vuốt vừa làm chuyện xấu vội vàng rụt về, bắt đầu giả vờ vô tội.
Nhưng đợi một hồi mà người kia vẫn không có động tĩnh gì, mắt cô không hề rời khỏi màn hình, Tiểu Hắc Long không thể duy trì ánh mắt ngây thơ kia nữa, tức giận gầm lên, cào cào vuốt.
Lớp vải nhanh chóng rách một mảng để lộ phần da thịt bên trong.
Trên màn hình, báo săn nhảy lên một cái bổ nhào về phía con sói, cặp ra nanh hiện ra, sắp đến đoạn gây cấn rồi.
Tinh Nhan đưa tay vuốt ve Tiểu Hắc Long dỗ dành nó rồi lại tiếp tục xem
Cơn giận của Tiểu Hắc Long bỗng chốc xẹp xuống, nó vẫy vẫy đuôi, cọ cọ lên người Tinh Nhan rồi híp mắt lại hưởng thụ.
Thấy chưa, nó vẫn sờ đã hơn.
Nhưng khi ngẩng đầu lên nhìn Tinh Nhan vẫn dán mắt vào màn hình, nó giận dữ kinh hồn...
"Vèo" một tiếng bay thẳng ra ngoài.
Nó muốn bỏ nhà đi bụi!
Đừng ai cản nó, cô đã không cần nó nữa rồi, nó phải bỏ nhà đi bụi thôi!
...
Sau đó, Tinh Nhan không thấy Tiểu Hắc Long bám lấy cô nữa, lúc ăn cơm, mùi thức ăn thơm lừng khắp phòng mà vẫn không thấy dáng vẻ chảy nước miếng quay về.
Tinh Nhan nhíu mày, cảm thấy là lạ, bèn đứng dậy đi tìm nó.
Vừa định bước ra ngoài thì dừng lại...
Tinh Nhan nhìn Tiểu Hắc Long đang nằm trên cây cột ở trước cửa, nhỏ bé đến mức không ai nhận ra, cô thở phào nhẹ nhõm. "Mày làm gì trên đó?"
"Còn không mau vào phòng, có muốn ăn cơm không?"
Tiểu Hắc Long nhìn cô rồi rống lên: "Ngao~"
- - Đừng nói chuyện với anh!
Nó lại giận dỗi kêu lên.
- - Anh muốn bỏ nhà đi bụi!
Nó rất kiên quyết, nói muốn bỏ nhà ra đi liền bỏ nhà ra đi!
Tinh Nhan nhìn khoảng cách từ cách cửa đến chỗ Tiểu Hắc Long chưa đầy một mét.
"..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...