Ưm! Đây là đâu?
Hoảng sợ bật ngồi dậy, nhìn lướt qua phòng ngủ xa lạ đầy tráng lệ, sờ sờ giường lớn xa hoa mềm mại bốn chân trụ dưới thân, Đỗ Ánh Nguyệt vẻ mặt mù mịt, cố gắng nhớ lại...
Đúng rồi! Cô nhớ mình bị đệ tử Thiếu Lâm ôm lên xe, sau khi bổ sung nước cùng thức ăn vì quá mức mệt mỏi nên thân thể không chống đỡ nổi cuối cùng liền chui vào lòng anh ngủ thiếp đi. Ai ngờ vừa tỉnh dậy thì phát hiện mình đang ở một nơi xa lạ rất giống hậu cung xa hoa.
Xong rồi! Chẳng lẽ đệ tử Thiếu Lâm đem oán giận của mình biến thành sự thật, đem cô cho vị tộc trưởng đẹp trai thê thiếp thành đoàn để cô ‘hưởng thụ’ cuộc sống hậu cung?
‘Phì!’ Bật cười vì ý nghĩa kỳ quái của mình, trong lòng hiểu rõ Mặc Khuê không thể đối xử với cô như vậy được. Thế nhưng...Đây rốt cuộc là đâu? Đệ tử Thiếu Lâm đang ở nơi nào?
“Đệ tử Thiếu Lâm, anh ở đâu...Đệ tử Thiếu Lâm...” Nhẹ nhàng bước xuống giường giống như kẻ trộm nín thở tìm kiếm, bên trong gian phòng lớn sờ đông sờ tây cuối cùng cũng tìm được cửa phòng.
“Đệ tử Thiếu Lâm...Á!” Vừa định đẩy cửa, tay còn chưa kịp vươn ra thì cửa phòng đã bị người bên ngoài mở ra dọa cô lùi lại mấy bước thật lớn.
“Em tỉnh rồi!” Không ngờ vừa mở cửa đã thấy cô đã đứng phía sau, Mặc Khuê vui sướng nhếch miệng cười.
“Đệ tử Thiếu Lâm, anh đi đâu vậy? Em tỉnh dậy không thấy anh còn tưởng rằng mình lại rơi vào tay tộc trưởng háo sắc nào đó chứ...” Vừa thấy anh, Đỗ Ánh Nguyệt lập tức nhào vào lòng anh, lung tung oán giận, cố ý trách móc anh bỏ rơi mình.
“Nói nhăng nói cuội!” Vội giơ cao khay đựng đồ ăn lên mới không bị đụng đổ, Mặc Khuê cười trách, một tay bê đồ ăn một tay kéo cô vào trong.
“Đến đây! Em đói bụng chưa? Mau ăn chút đi.”
“Không nói thì không cảm giác, anh vừa nói em liền cảm thấy đói bụng...”
Theo anh đi vào chỗ bàn ăn nhỏ bên trong phòng, cô cười hỏi: “Em ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày một đêm.” Đặt khay lên bàn, Mặc Khuê ngồi xuống ghế tựa bên cạnh rồi kéo cô ngồi dựa vào ngực mình, vừa dịu dàng vừa vui vẻ đút cho cô.
“Lâu như thế chẳng trách em sẽ cảm thấy đói bụng.” Có chút ngạc nhiên khi mình ngủ lâu đến vậy, cô há mồm không ngừng ăn mỹ thực Trung Đông mà anh đưa đến, dường như không chú ý tới dáng vẻ thân mật của hai người.
“Mấy ngày qua em vất vả rồi.” Nhẹ vuốt gò má phấn hồng hơi gầy, trong giọng nói nồng đậm đau lòng, đáy mắt tràn ngập ôn nhu.
“Vẫn, vẫn tốt mà...” Bỗng nhiên cảm thấy giọng nói của anh như một loại rượu mạnh làm say lòng người, Đỗ Ánh Nguyệt không nhịn được khẽ run, hai má ửng hồng.
Xong rồi! Cô đâu có uống rượu sao lại có cảm giác say chứ? Trên mặt nóng quá đi...Đáng ghét! Đệ tử Thiếu Lâm đừng nhìn cô như thế nữa được không? Cô...Cô sẽ xấu hổ đó!
A...Cô đang xấu hổ sao? Thích thú cười trộm, Mặc Khuê tỉnh bơ, chăm chú nhìn cô.
“Đệ tử Thiếu Lâm!” Bất ngờ đẩy đồ ăn anh đưa đến, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng còn cố ra vẻ ngiêm túc.
“Ừ?” Khẽ nhướn mày.
“Anh, anh đừng nhìn em như thế nữa! Em...Em sẽ...Sẽ...” Oa...Câu tiếp theo rất không được tự nhiên, cô xấu hổ mà!
“Làm sao?” Lặng lẽ ôm eo cô dựa vào mình, Mặc Khuê khẽ thì thầm.
“Em...Em sẽ muốn nhào tới cướp lấy trinh tiết của anh đó!” Oa...Cô nói rồi! Thật sự nói ra! Quá mất thể diện mà! Ôm mặt, Đỗ Ánh Nguyệt xấu hổ đến mức nhảy dựng lên muốn chạy trốn.
Suýt nữa bật cười thành tiếng, Mặc Khuê ôm chặt cô vào trong ngực không cho bỏ trốn, con người đen thâm thúy sáng rực.
“Hoan nghênh đến cướp! Dù sao thì em cũng đã thèm muốn cơ thể tôi lâu rồi.”
“Đâu, đâu có! Anh nói bậy, cố tình vu oan cho em.” Dù xấu hổ đến đâu, Đỗ Ánh Nguyệt cũng không thừa nhận, lập tức giận dữ kháng nghị.
“Tôi vu oan em?” Khẽ nhíu mày, rất sẵn lòng nhắc nhở.
“Tôi nhớ ba năm trước, lúc người nào đó giúp bôi thuốc đều thừa dịp sờ soạng lưng tôi, xin hỏi đó là ai vậy?”
Hả! Anh vẫn còn nhớ chuyện đó sao? Cứ tưởng mình sờ soạng thần không biết quỷ không hay chứ!
“Em ,em sao biết được?” Mặt đỏ bừng, đánh chết cũng không thừa nhận.
Cô gái này thật là...Mặc Khuê vô lực lắc đầu, đành phải pha trò.
“A...Xem ra ai đó cũng bị mất trí nhớ rồi.”
Lén véo thắt lưng anh trút giận, mặc kệ anh chế nhạo, Đỗ Ánh Nguyệt lảng sang chuyện khác.
“Đệ tử Thiếu Lâm, đây là đâu? Giống như hậu cung của tộc trưởng Trung Đông vậy!”
“Xem như thế đi.” Cười khẳng định suy đoán của cô.
“Hả?” Giật mình, híp mắt tra hỏi.
“Anh đâu phải tộc trưởng Ả rập!” Sao có cách lập tức tìm ra một hậu cung để thỏa mãn ‘yêu cầu’ lúc trước của cô?
“Tôi không phải nhưng em trai tôi thì phải.” Híp mắt mỉm cười, chuẩn bị xem phản ứng của cô, quả nhiên—
“Hả?” Kêu to một tiếng, nghi ngờ nhìn anh.
“Ách...Không ngờ anh cũng là người Trung Đông!” Gạt ai chứ? Gương mặt của anh rõ ràng là người phương đông còn muốn gạt cô à.
“Đương nhiên tôi không phải!”
“Nhưng mà...”
“Chỉ có em trai tôi thôi!” Nhìn vẻ mặt cô mù mịt, Mặc Khuê buồn cười giải đáp thắc mắc của cô.
“Tôi và Nayar là cùng mẹ khác cha!”
“Hóa ra là thế...” Bừng tỉnh hiểu ra song dường như nghĩ đến cái gì lập tức trợn mắt nhìn anh.
“Nayar?” Đó không phải là chàng trai trẻ bỏ trốn cùng cô sao?
“Đúng là Nayar!” Mặc Khuê nhịn cười gật đầu. A...Vẻ mặt cô thật đúng là thiên biến vạn hóa.
“Có nhầm không vậy!” Oang oang kêu to, Đỗ Ánh Nguyệt đột nhiên nắm chặt tay giơ lên trời kháng nghị.
“Ông trời à, ngài rất vô lý đó! Con gặp xui xẻo ở Trung Đông, sao ngài lại sắp xếp cho con gặp gỡ tiểu tộc trưởng còn nhỏ tuổi hơn mình chứ? Con muốn chính là tộc trưởng cao lớn, đẹp trai, chín chắn và thân hình mãnh nam cơ! Công thức này thật không khớp với tiểu thuyết tình yêu! Không khớp!”
“Ha ha...” Mặc Khuê cười to, xoay cô gái đang lảm nhảm oán trách lại, mạnh mẽ hôn xuống đôi môi đỏ mọng, cười nhắc nhở.
“Nơi đây thờ thánh Allah, em oán trách ông trời cũng vô dụng! Ông ấy không quản nơi này.” Dứt lời, lại tiếp một trận trêu đùa.
Bị chọc cười khanh khách, cánh tay mảnh mai quàng lên cần cổ cường tráng, vẻ mặt e thẹn, hai mắt mơ màng, miệng nhỏ khẽ thở dài: “Ai...Vậy không có biện pháp rồi, anh cũng được đó, rất thích hợp!”
“Tôi phù hợp với yêu cầu của em sao?” Anh cười, ánh mắt sáng rực.
“Cao to, đủ tư cách, đẹp trai, có tài, thân hình mãnh nam....”
“Sao nữa?” Khẽ cọ nhẹ chóp mũi cô chọc cười.
“Trăm phần trăm ‘hoàn kim’, em rất thích...”
“Cảm ơn lời khen...”
Cúi đầu phủ lên đôi môi mọng đỏ, âm cuối nhẹ biến mất trong hai cánh môi kích tình, không khí tràn ngập ngọt ngào...
“...Ừ...Ừ...Được rồi...Chị sẽ không gây phiền phức cho người ta đâu...Hộ chiếu, visa em cứ gửi đến đây...Được...” Bên trong bồn tắm to đùng, Đỗ Ánh Nguyệt bị khí nóng hun tới hai má ửng hồng vừa thoải mái hưởng thụ lạc thú vừa dùng di động Mặc Khuê để lại gọi điện cho em gái ở nước Mỹ xa xôi.
“...Được rồi! Nhận được chị lập tức về thăm em...Được...Tạm biệt, Tiểu Tinh!”
Ngắt điện thoại, cô vội ném di động lên miếng đệm mềm bên cạnh sau đó ẩn người vào trong nước khoảng chừng ba mươi giây rồi ‘ùng ục’ ngoi lên, lặp lại vài lần như thế giống như muốn làm nước nóng lên.
“Woa...Thật thoải mái...” Chơi mệt cô liền dựa vào thành bể khoan khoái nhắm mắt, hai chân trắng nõn tiếp tục vui đùa quấy nước.
“Hậu cung Nayar quả thật không tệ...” Một gian phòng tắm rộng gấp hai, ba mươi lần thật sự quá xa hoa!
Lời tuy có chút chế giễu nhưng mấy ngày nay trong lòng Đỗ Ánh Nguyệt hiểu rõ nơi đây không phải là hậu cung của tộc trưởng Ả rập thê thiếp thành đoàn mà là chỗ của hai mẹ con Nayar ở Riyadh, ngoại trừ hai người họ chỉ có một ít người hầu.
“Ai...Cuộc sống dễ chịu, xa xỉ như vậy đúng là làm người khác hâm mộ mà...”
Khuôn mặt nhỏ nhắn dán lên mặt đá cẩm thạch nhịn không được khẽ lẩm bẩm. Mấy ngày qua, thử nghiệm cuộc sống của kẻ giàu có cảm thấy như một hồi mộng ảo.
“Thích không?” Bỗng nhiên, một giọng nói êm ái vang lên.
“Thích...” Nở nụ cười, hưởng ứng theo bản năng.
“Thích thì cứ ở lại đây đi!” Thanh âm êm tai dụ dỗ.
“Sao thế được! Nơi này cũng đâu phải nhà của tôi....”
Chợt cảm thấy không đúng, hai mắt cô trợn to kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chằm chằm người bất ngờ xuất hiện bên cạnh bồn. Lập tức hét lên, vội chìm toàn bộ người vào trong nước chỉ lộ ra gương mặt đỏ bừng.
“Vi, Vi phu nhân, ngài...Ngài sao...Sao...” Sao lại xuất hiện ở đây chứ?
A...Tuy đều là phụ nữ nhưng cô vẫn không có thói quen khỏa thân trước mặt người khác đâu!
“Vi phu nhân cái gì? Gọi bác gái không phải thân thiết hơn sao? Nếu không để ý thì gọi một tiếng mẹ cũng được!” Mỉm cười sửa lại, khuôn mặt được chăm sóc tốt của Vi phu nhân tràn đầy trêu chọc.
Ha ha... Theo quan sát mấy ngày qua, dựa vào thái độ của con trai đối với cô gái này thì cô ấy nhất định là vợ tương lai của nó rồi!
“Cháu...Cháu...” Lắp bắp, đáp cũng không được mà không đáp cũng không xong, cực kỳ lúng túng!
Ôi...Hiện tại cô chỉ muốn biết bác gái xinh đẹp này định khi nào thì rời khỏi để cô có thể lên mặc quần áo đây! Toàn thân Đỗ Ánh Nguyệt đỏ ửng quả thật là gặp cản trở.
Coi như không thấy cô đang xấu hổ, hai mắt Vi phu nhân đậm ý cười tà ác, dụ dỗ: “Có muốn ở đây lâu dài không? Cháu nghĩ xem, ở đây có rất nhiều cái tốt, có thể hưởng thụ cuộc sống đế vương làm gì cũng có người hầu hạ. Dứt khoát ở lại đây nhé, được không?”
Hắc hắc...Chỉ cần cô ở lại thì con trai chạy không thoát rồi!
“Không...Không cần...Không tiện quấy rầy bác quá lâu...”
Lúng túng gượng cười, Đỗ Ánh Nguyệt hiểu rất rõ kiểu cuộc sống này thỉnh thoảng như đang nằm mộng, nếu ngày nào cũng thế thì chắc chắn sẽ không chịu nổi. Dù sao mỗi ngày đều tắm rửa, hưởng thụ mỹ thực mọi chuyện có kẻ hầu người hạ lâu dần cô nhất định sẽ nghĩ mình là phế nhân.
Thế nhưng...Rất kỳ lạ! Mấy ngày qua, mẹ của Mặc Khuê làm gì mà cứ như vô tình lại cố ý muốn ‘dụ dỗ’ cô ở lâu dài vậy? Mến khách cũng đâu cần phải khoa trương đến thế chứ!
“Không phiền, không phiền! Cháu quá xa cách rồi, bác thật sự chào đón cháu ở đây lâu đó! Ha ha...” Vi phu nhân cười gian, tiếp tục dụ dỗ.
“Nói xong chưa?”
Bỗng nhiên, một giọng nói nhàn nhạt cắt đứt tiếng cười gian, Mặc Khuê không biết đã bước vào phòng tắm tự bao giờ, hai tay khoanh trước ngực cười như không cười nhìn mẹ mình.
Nói nhảm! Bà đang có ý gì chẳng lẽ anh không rõ sao? May mà đi ngang qua bên ngoài phòng tắm đúng lúc để anh nghe được âm mưu của bà.
“Á—” Không ngờ anh lại xuất hiện, Đỗ Ánh Nguyệt hét lên thân thể càng chìm sâu xuống nước, hận không thể biến thành vô hình ngay lập tức.
Oa...Tại sao cô chỉ tắm rửa thôi mà cũng kéo theo nhiều người đến ‘tham quan’ đến vậy? Rốt cuộc nơi này còn có riêng tư nữa hay không?
“Con trai, tiểu thư người ta đang tắm con lại không chút xấu hổ xông vào à? Chưa từng nghe câu ‘phi lễ chớ nhìn’ sao?” Bà lập tức trách móc.
Ôi...Vi phu nhân, bác cũng vậy mà! Trong bồn tắm, Đỗ Ánh Nguyệt đau thương thầm nghĩ.
“Thưa ngài, con không muốn nói nhảm với ngài.” Lười để ý đến bà, tầm mắt Mặc Khuê rơi xuống thân hình đang co rúc dưới làn nước ấm của Đỗ Ánh Nguyệt, con ngươi không khỏi tối sầm.
Ông trời! Dưới hơi nước mờ ảo không biết là do cô tắm rửa hay xấu hổ mà da thịt toàn thân nhuộm hồng, thật sự...Thật sự quá sức mê người!
“Đệ tử Thiếu Lâm, không cho phép nhìn!” Mặt mày đỏ bừng, Đỗ Ánh Nguyệt vừa tức vừa hô.
Hai mắt đậm ý cười Mặc Khuê tự nhiên đưa tay vào trong nước bế cô lên đồng thời còn nhanh chóng lấy một cái khăn tắm lớn quấn chặt thân thể nhỏ xinh, ửng hồng trong ngực sau đó sải bước đi ra.
“Chờ chút, đệ tử Thiếu Lâm, anh muốn làm gì?” Cô thét chói tai.
“Yên tâm đi! Sẽ không ăn em đâu.” Trầm giọng trêu chọc.
“Vậy, vậy, vậy...” Lắp bắp không nói lên lời.
“Mang em thoát ra khỏi móng vuốt của mẹ tôi! Chúng ta lập tức quay về Mỹ.” Giải đáp thắc mắc không thành lời của cô, trong lòng Mặc Khuê đều có tính toán.
Hừ! Bà muốn giữ cô lại định ‘lấy chư hầu ép thiên tử’ sao? Cửa sổ cũng không có đâu! Sự nghiệp của anh ở Mỹ mới không muốn ở lại bán mạng cho bà đâu!
“Nhưng còn visa, hộ chiếu...”
“Đã đến rồi, vừa mới nhận được. Dù sao đi nữa thì chúng ta vẫn lập tức khởi hành đến phi trường.”
“Hả? Ừm...” Đệt tử Thiếu Lâm làm chi mà vội vàng như có người đuổi giết vậy? Đầu óc mơ hồ, Đỗ Ánh Nguyệt cứ như thế bị Mặc Khuê bế đi.
“Ai...Gian kế thất bại, xong rồi!” Nhìn chằm chằm bóng lưng vội vã trốn tránh của bọn họ, trong phòng tắm dày đặc hơi nước, Vi phu nhân ai oán thở dài.
Quên đi! Ít nhất thì con trai cũng có được người mình yêu thương, bà làm mẹ phải nên vui mừng cho anh. Về phần sau này...Hắc hắc, muốn tính kế anh còn sợ không có cơ hội hay sao?
Ha ha...Quyết vậy đi! Sau này phải mời con dâu đến Riyadh chơi nhiều hơn mới được!
Trên chuyến bay từ Riyadh đến Los Angeles – Mỹ, bên trong khoang hạng nhất, Đỗ Ánh Nguyệt má phấn đỏ bừng không ngừng uống sâm panh.
“Ha ha...Uống ngon quá! Đệ tử Thiếu Lâm, anh muốn...Có muốn uống một ngụm không?” Hai mắt mơ màng, bật cười khúc khích, ly rượu lảo đảo đưa đến khóe miệng người đàn ông.
“Ánh Nguyệt, em uống nhiều quá rồi.”
Cô gái này đã uống hết mấy ly, cô tưởng uống sâm panh thì không say sao? Mặc Khuê vừa bực mình vừa buồn cười nhận lấy ly rượu trong tay cô, tiện tay đưa cho tiếp viên hàng không vừa đi đến, sau đó liền vội vàng dỗ dành cô.
“Ngoan! Ngủ một giấc, chờ em tỉnh chúng ta sẽ về đến Mỹ.”
“Không muốn!” Kiên quyết từ chối, mang theo chút ngà ngà say nhào vào lòng anh.
“Đệ tử Thiếu Lâm, em...Em....”
“Ừ?” Vội đỡ lấy thân thể lảo đảo, thật hết cách với cô.
“Em làm sao?”
“Em...Muốn cướp lấy trinh tiết của anh!” Cô vẻ mặt ngiêm túc nói nhưng từ men rượu trên mặt có thể nhìn ra được thật sự đã uống say.
Cô gái này tửu lượng quá kém, hơn nữa còn là say rượu mất trí!
Mặc Khuê dở khóc dở cười, sau đó chỉ có thể nghiêm túc trả lời: “Tôi cũng muốn để em cướp lấy song trên máy bay thì không được!”
“Tại sao?” Không phục.
“Tôi sợ chấn động quá mức kịch liệt dẫn đến tai nạn máy bay thế thì thật có lỗi với những hành khách khác!”
“Thật thật sao?” Say rượu khiến cô không nghe ra ẩn ý của người đàn ông trước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút buồn bực.
“Không thương lượng?”
“Không thương lượng!” Tiếc nuối trả lời, Mặc Khuê cảm thấy mình sắp không nhịn nổi cười rồi.
“Ờ...” Thất vọng trở về chỗ của mình.
“Chỉ có điều...”
“Hả?” Ánh mắt mơ màng lập tức lóe lên tia hy vọng nhìn anh.
“Trở về Mỹ tôi có thể để em tận lực giày xéo.” Con ngươi thâm thúy toát ra ánh sáng mê người.
“Một lời đã định?” Hì hì...Thân hình mãnh nam của đệ tử Thiếu Lâm sờ vô cùng tốt nha! Về Mỹ, cô có thể ăn đậu hũ của anh giống như trước kia!
“Một lời đã định! Ngoan, hiện tại mau ngủ đi.” Bật cười, vỗ về cô đi vào giấc ngủ. Quả nhiên, dưới cơn say, không bao lâu cô đã say ngủ.
Cười nhìn dung nhan say ngủ, Mặc Khuê hiểu rõ đợi sau khi cô tỉnh rượu, chắc chắn sẽ không thừa nhận mình đã nói những lời này, nhưng...Vậy có sao đâu?
Anh sẽ hết lòng tuân thủ lời hứa khi yêu của người đàn ông!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...