Quân Lâm Thiên Hạ


Huyết vụ phiêu tán, lại bị Thiên Nguyên Huyền Vũ đại trận lập tức hấp thu vào.

Huyền Vũ cự thú đang phiêu phù sau lưng Nhạc Vũ chợt bĩu môi, vẻ mặt hiện lên dáng khinh thường.

Tu vi đích thực của đám người kia mới đạt tới Ngọc Tiên, hơn nữa còn là hạ đẳng, ở trong mắt hắn thật sự không chút đáng giá.

Nhưng bên trong đại thành tất cả mọi người đều giữ vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi cúi đầu thật sâu dưới đất.

Chỉ giậm chân một cái liền tru diệt mấy tên tam phẩm võ tướng, oai lực lôi đình này đã làm hơn mười vạn người có mặt không còn nửa điểm ý niệm phản kháng trong đầu, chỉ cảm thấy kinh hoàng run rẩy toàn thân.

- Nếu không muốn lĩnh phạt thì bỏ lại bài vị, cút ra khỏi phương bắc đế đình cho ta. Nơi này không cần phế vật, cũng không cần hạng người bất trung thành!

Thanh âm không lớn lại vang vọng trời xanh, qua hồi lâu mới có người sắc mặt như tro tàn lo sợ bất an rời đi, nhưng hơn phân nửa bên trong vẫn cắn chặt răng quỳ ngay tại chỗ.

Nhạc Vũ cũng không quan tâm, quay đầu nhìn Cự Linh Thần:

- Ta nghe nói phương bắc đế đình lúc toàn thịnh từng có tới một triệu năm ngàn ức tín đồ, quản hạt gần trăm đại quốc, hơn một ngàn tiểu quốc. Chỉ là một ngàn hai trăm năm trước sau khi vị đại đế tiền nhiệm vẫn lạc, đã bị chậm rãi chiếm đoạt, không biết có việc này hay không?

Cự Linh Thần ngây ra, có chút mờ mịt. Bên cạnh có một lam bào quan viên tiến lên một bước nói:

- Xác thực là như thế, bên trong phạm vi quản hạt của đế đình từng có mười bảy triệu dân cư. Nhưng phương bắc yêu ma hoành hành, nhiều đại đế vẫn lạc, tín đồ ở thời kỳ toàn thịnh cũng chỉ có một triệu năm ngàn ức. Từ sau khi đại đế tiền nhiệm vẫn lạc, bị nhiều đại yêu xâm phạm, hiện giờ tình hình càng thêm tồi tệ, chỉ còn một triệu tín đồ.

Nhạc Vũ đưa mắt nhìn qua, nhận ra người kia chính là Ngự Thiên Giám giám chính Vi Minh Tử. Gọi là Ngự Thiên Giám kỳ thật tương đương như Khâm Thiên Giám của nhân gian, quan sát hiện tượng thiên văn, suy tính việc thời tiết khí hậu.

Nhưng Thiên Đình đương nhiên không giống như phàm gian, đặt tên là Ngự Thiên danh như ý nghĩa, đó là điều khiển thiên ý, tạm thời không nói tới có làm được như vậy hay không, nhưng nghe tên cũng vô cùng khí phách, hơn nữa lại rất có thực quyền.


Thế gian biến ảo, tinh tú vận chuyển, đều nằm trong chức quyền của chức vụ này.

Thản nhiên liếc mắt nhìn người kia, Nhạc Vũ cười lạnh nhìn về phương bắc:

- Nghe nói Yêu hoàng Xa Linh là một trong những đại yêu đó.

Vẻ mặt Vi Minh Tử sợ hãi cả kinh, kinh ngạc nhìn lên Nhạc Vũ, trong mắt hiện ra vẻ khó hiểu. Hắn chần chờ chốc lát, mới mở miệng đáp:

- Thật có việc này, Yêu hoàng Xa Linh bản thể chính là một đầu Hắc Thủy Cự Xà. Sau khi Bắc Minh đại yêu xuôi nam, đã chiếm đoạt hai mươi nước trong phạm vi quản hạt của đế đình, gần triệu dân cư, hơn ngày năm trước còn ra lệnh cho những nước cung phụng giết ngàn ức tín đồ của chúng ta…

Nói tới đây, Vi Minh Tử như nghĩ ra điều gì, thân hình chấn động, trên mặt hoảng sợ ngẩng phắt đầu:

- Xin đại đế hãy nghĩ lại, Xa Linh dưới cấp bậc Đại La Kim Tiên chính là nhân vật đứng đầu đương thời. Vả lại hắn còn có liên hệ sâu đậm với cực bắc Phục Hải đại thánh, theo ý kiến của thần, hiện giờ đại đế cần chăm lo việc nước, lấy việc tăng tín đồ làm chủ yếu.

Cự Linh Thần gãi gãi đầu, không hiểu lời nói của Vi Minh Tử. Đang tốt đẹp dưng không nhắc tới Phục Hải đại thánh làm gì? Nhưng mấy tên Ngọc Tiên quan viên bên cạnh sắc mặt đều đại biến.

Nhạc Vũ cũng không hề để ý tới, làm như không nghe thấy lời nói của Vi Minh Tử.

- Hai mươi hai nước, gần triệu dân cư?

Thì thầm một tiếng, Thủy Vân kiếm bên cạnh bỗng dưng phát ra một tiếng khinh minh. Nhạc Vũ vươn người đứng lên, vẫn nhìn về phương bắc nói:

- Huyền Vũ đạo huynh, có hứng thú cùng ta đi tranh tài thêm một lần? Lấy ngàn vạn yêu tu kia tế tinh hồn của ngươi!

Huyền Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, sau đó hưng phấn ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, tiếp theo không đợi Nhạc Vũ nói tiếp, toàn bộ thân hình từ trong đại trận mạnh mẽ thoát ly ra, sau đó hóa thành một đoàn thủy lam quang hoa, đem thân hình Nhạc Vũ cuốn lấy hướng phương bắc lao đi.

Mọi người còn ở lại trong Huyền Thánh Điện hoang tàn đều đưa mắt nhìn nhau, trong mắt hiện lên vẻ lo sợ bất an.


Hai mắt Vi Minh Tử lại thất thần, thì thào nói:

- Sao lại như thế? Nguyên nghĩ đại đế là người có thể phụ trợ, sao lại lỗ mãng như vậy? Thật vất vả mới bức lui một vị đại thánh, vốn phải nhờ vào dịp thanh thế phục chấn củng cố căn cơ mới đúng, hiện giờ lại đi gây thêm Phục Hải đại thánh, đế đình ta làm sao có thể ngăn cản?

Cự Linh Thần gãi gãi đầu, suy tư chỉ chốc lát, tiếp theo không chút do dự liền mạnh mẽ đoạt lấy một tử kim sắc chiến xa hướng theo Nhạc Vũ bay nhanh đi.

Có Huyền Vũ làm bạn khoảng cách vài ngàn vạn dặm chỉ thoáng chốc đã vượt qua. Nhạc Vũ chỉ biết nơi ở của Yêu hoàng Xa Linh thuộc Các Linh sơn, trước đây là sơn môn của một đại tông tu chân phương bắc, nhưng không biết vị trí của ngọn núi kia nằm ở nơi nào.

Nhưng chuyện này cũng không vượt qua được Mục Vọng Khí của hắn. Chỉ một lúc sau hắn đã trông thấy trên một ngọn núi cao chừng bảy mươi vạn trượng có một cỗ yêu khí xông lên tận trời, mơ hồ còn mang theo khí thế chiến trang hung sát.

Ngay khi Nhạc Vũ vừa trông thấy ngọn núi kia, bên trong Long Hoàng An Thiên Tỳ lại phát sinh biến hóa.

Khí mang nội liễm, nhưng tử khí nồng đặc như chất lỏng bên trong không những chưa từng sút giảm, ngược lại hương thơm càng nồng, một tia tử khí từ khắp bốn phương tám hướng hội tụ dồn đến.

- Khí vận của ta không hàng mà còn tăng lên, bên Tuyết nhi cũng đã động thủ sao?

Trong lòng ngực chợt hiểu ra, Nhạc Vũ không khỏi mỉm cười. Ý niệm tương thông cùng thần hồn của Huyền Vũ, khiến hắc lam thủy quang nâng lên thân hình hắn đáp xuống dưới ngọn núi lớn.

Vừa nhấc đầu nhìn lên đánh giá ngọn núi lớn trước mắt, lấy Khuy Thiên Châu thăm dò linh trận phòng hộ bên trong.

Lúc này Cự Linh Thần đã từ phía sau bay tới, trong tay cầm một Tuyên Hoa cự phủ lớn chừng ba cánh cửa, điều khiển tử kim sắc chiến xa lao nhanh, dừng ngay bên cạnh Nhạc Vũ nói:

- Đại đế, Xa Linh này hung ác ngang ngược, ta tới trợ trận cho ngài.


Theo sát phía sau chính là Cái Văn, hắn cũng giẫm trên một phi toa, chỉ nháy mắt đã đáp xuống bên cạnh Nhạc Vũ, phía sau lưng máu tươi đầm đìa, xương cốt vỡ vụn, nhưng trên mặt lại chiến ý ngập trời, hướng Nhạc Vũ thi lễ nói:

- Tám trăm roi nặng Cái Văn đã vượt qua, hôm nay chạy tới trợ giúp đại đế một tay, lấy công chuộc tội.

Khóe môi Nhạc Vũ nhếch lên, cũng không ý kiến. Hắn dùng Khuy Thiên Châu nơi ấn đường tiếp tục quan sát linh lực lưu động quanh ngọn núi, cùng trung xu đầu mối linh mạch.

- Hắc Thủy Huyền Linh đại trận sao? Nguyên lai trong Yêu tộc cũng có cao nhân!

Ngay sau đó Nhạc Vũ chợt cười khinh thường, thân hình bay lên tới hai ngàn trượng, hơi ngửa đầu. Bên kia Cự Linh Thần đã hiểu ý, cao giọng nói:

- Chủ nhân Các Linh sơn Xa Linh có đây không?

Thanh âm vô cùng hùng hồn, quanh quẩn bên trong dãy núi không tan. Ngay khi thanh âm vừa thốt ra, trên đỉnh núi đã truyền ra một tiếng hừ lạnh:

- Cái gì? Đều cút hết cho ta, hôm nay tâm tình ta không tốt, không muốn gặp khách, các ngươi dám chạy tới làm phiền, chẳng lẽ ngại ba roi kia còn chưa đủ?

Trong lúc mơ hồ trên đỉnh núi truyền ra thanh âm chê cười giễu cợt của Nguyên Hổ cùng Lang Hiểu.

Đôi mắt Cự Linh Thần trợn ngược, hiện lên vài phần tức giận, nhìn thấy sắc mặt Nhạc Vũ không hề biến hóa, chỉ có thể cố nén giận đáp:

- Hôm nay An Thiên Huyền Thánh đại đế đến bái sơn, mời ra gặp mặt!

Trên đỉnh núi thoáng yên lặng, ngay sau đó một tiếng tức giận lại truyền đến:

- Quản ngươi là đại đế gì, hôm nay cũng phải cút cho ta!

Theo tiếng quát, một đạo roi dài màu đen cực lớn phảng phất mang theo toàn bộ thế giới từ không trung quất xuống.

Lệ mang trong mắt Cái Văn chớp lên, trong tay hiện ra một cây thương. Một thương đâm ra, chỉ một thoáng ngân bạch thương mang đột nhiên bắn lên trên không trung.

Ngân bạch sắc quang mang giống như u linh lặng yên không tiếng động xẹt qua trên không trung, cũng không hề mang theo chút gợn sóng, nhưng lại làm kẻ khác cảm nhận được một tia ngạt thở. Thật giống như thời gian cùng không gian pháp tắc đều khóa kín bên trong đạo ngân mang xuyên qua không gian nhỏ hẹp kia. Tại


Sắc mặt Nhạc Vũ nhất thời thoáng động dung, Cái Văn lấy tu vi Thái Ất Chân Tiên lại nắm giữ thời không pháp tắc đúng là không hề thua kém hắn. Đáng tiếc bản thân đang bị thương tích, nếu không một thương này còn có thể cường thịnh thêm ba phần.

Thương tiên giao kích vang lên vô số âm thanh trầm đục, hai người sử dụng thời không đại đạo lần lượt giao nhau, khiến cả phiến không gian gần như sụp đổ.

Nhưng chỉ trong nháy mắt vết thương chồng chất trên lưng Cái Văn đã bắn ra vô số máu tươi, hừ lạnh một tiếng, cả người bị đánh bay ra ngoài ngàn trượng.

Mà cự tiên kia thoáng khựng lại, tiếp tục quất xuống, ngay khi sắp quất trúng người Nhạc Vũ, mười lăm linh quang cự luân sau lưng hắn bỗng dưng chuyển đổi chính phản không ngừng, một cỗ cự lực chặt chẽ đem cự tiên trói chặt lại, không cách nào tiến thêm, từng vòng linh quang tràn lan khắp mọi nơi.

Ánh mắt Nhạc Vũ xẹt qua cự tiên, không chút diễn cảm, nhìn lên đỉnh núi lóe ra lệ khí, tiếp theo sau cả Các Linh sơn liền biến thành thủy quốc.

Vô số thủy dịch từ dưới lòng đất phun mạnh ra, trên bầu trời vô số vân khí hội tụ, bầu trời đang quang đãng không mây trong chớp mắt biến thành mưa to như trút nước.

Sóng nước ngập trời như muốn đem Các Linh sơn hoàn toàn bao phủ, từng cơn sóng lớn lan tràn dâng lên, trong nháy mắt đã dâng cao tới hơn hai ngàn trượng, phảng phất như vô cùng vô tận.

Trên đỉnh núi lại truyền đến một tiếng cười to điên cuồng:

- Hay hay hay! Xa Linh ta tại Bắc Minh, tung hoành bao nhiêu năm, nhờ vào thủy thuật kinh sợ bát phương. Dưới Đại La Kim Tiên tự hỏi không có địch thủ. Không ngờ trên thế gian này không ngờ còn có người dám theo ta đấu thủy!

Trên đỉnh núi bắn ra một đoàn lam quang, không những không xua tan đi vân khí, ngược lại còn dẫn dắt thêm càng nhiều tầng mây đen.

Cả ngọn núi lớn đồng thời dao động, một linh trận lập thể khổng lồ mở ra, phảng phất như chổng ngược xuống, mũi nhọn cắm thẳng bên dưới.

Chỉ nháy mắt liền nhìn thấy từng cơn sóng lũ trùng xoát lên, va chạm cùng ngọn núi lớn, nhấc lên sóng lớn đầy trời.

Vô số yêu tu từ trong núi bay lên không, gần ba mươi Thái Ất Chân Tiên, số lượng Ngọc Tiên lại có tới gần ngàn người.

Thật chậm rãi dùng xu thế bao trùm cả trời đất lao thẳng xuống ba người bên dưới.

Sắc mặt Cự Linh Thần tái nhợt nhưng vẫn cầm chặt cự phủ đứng ngay trước người Nhạc Vũ, Cái Văn khẽ nhíu mày, thần sắc có chút lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận