Quân Lâm Thiên Hạ


Đây là đang biểu thị như thế để dùng bổn nguyên đại đạo?

Cơ hồ sau từng đạo pháp, từng kiếm quyết, đạo nhân kia sẽ biểu diễn từng pháp tắc đại đạo gia trì trên đó.

Tiếp đó đều có một tia tin tức được thần hồn hắn hấp thu, bao gồm những chỗ thiết thực, đặc tính và chỗ kiêng kị.

Có một số pháp tắc đại đạo tổ hợp lại với nhau thì uy lực tăng gấp đôi, nhưng nếu sử dụng không phù hợp thì ngược lại sẽ có suy yếu.

Tình hình lúc trước khi mô phỏng sơ khai Hồng Hoang, dù cũng có thể tìm hiểu đại đạo bản nguyên nhưng cần phải có thời gian lâu mới có thể chân chính hấp thu.

Lúc này có lão nhân biểu diễn, những tin tức vừa vào trong đầu hắn liền chẳng những có thể nhanh chóng mà còn có thể trực tiếp vận dụng.

Thần hồn Nhạc Vũ dứt khoát ngồi xếp bằng bên cạnh, chuyên chú quan đổ lão nhân diễn pháp, không hề cảm thấy thời gian trôi qua. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Cũng không biết qua bao lâu, thân ảnh lão nhân kia bỗng nhiên biến mất, trước mắt hắn lại xuất hiện hư không mờ mịt.

Từng trải qua kinh lịch mấy lần trước, Nhạc Vũ lập tức biết thần niệm của mình nhất định đã đi vào trong chỗ Hồng Mông khai mở.

Bất quá thân ảnh lão nhân múa kiếm vừa rồi vẫn quanh quẩn trong đầu hắn.

- Đây hình như là một bộ phù pháp, một bộ thủ ấn, một bộ kiếm quyết, chỉ tiếc đều tàn khuyết.


Nhạc Vũ bất giác tiếc nuối, lúc trước còn không để ý nhưng đến cuối cùng thì những kiếm thức phù pháp nhìn như bình thường lại cảm giác huyền bí khó dò trong mắt hắn, đáng tiếc Tử Khuyết Thiên Chương vẫn chỉ mới có hai mươi ba trang không thể nhìn trộm toàn cảnh.

Bộ phù pháp, thủ ấn thì cũng thôi, thứ trước không khác đạo pháp bình thường bao nhiêu, thứ sau thì vô luận là luyện khí luyện đan hay thôi động đạo pháp linh trận đều cực kỳ huyền diệu, tuy nhiên so với bí truyền của nhị giáo Xiển Tiệt cũng chỉ tương đương.

Duy chỉ có kiếm quyết thật khiến cho người kinh hãi, tuy chỉ có hơn mười thức nhưng huyền ảo hiếm thấy.

Trong đó kết hợp ba thức bất kỳ đều có thể sánh với Quảng Lăng tuyệt kiếm cùng tứ thức Thủy Vân Kiếm mà hắn tu tập, thậm chí còn mạnh hơn một tuyến, nếu trọn vẹn uy lực chỉ sợ càng khó lường.

Hoặc chỉ khi hắn thôi diễn Thiên Ý tuyệt kiếm cùng Nghịch Thiên Đao quyết đến cực điểm, hay đem Thủy Vân Kiếm ngưng lại thành một thức mới có thể miễn cưỡng có được tư cách chống lại.

Chỗ đại đạo pháp tắc lão giả phân tích cũng chỉ có tác dụng phụ trợ.

Nhạc Vũ thoáng thất thần rồi mới hồi phục quan sát hoàn cảnh chung quanh.

Chỉ gia tăng lên bốn trang nhưng đại đạo bản nguyên ẩn chứa trong huyễn cảnh Hồng Hoang sơ thàn lại tăng lên gần như gấp đôi!

Nhạc Vũ cảm giác kích động, tận lực áp chế kinh hỉ, chuyên chú ghi nhớ những đại đạo này.

Hắn biết lần này không có thời gian lĩnh hội hết hoàn toàn những đại đạo pháp tắc này nhưng cũng có mười phần nắm chắc đem lạc ấn linh hồn vào sâu trong tầng thứ năm!

Toàn bộ quá trình Hồng Hoang sơ khai thoáng cái đã qua, tâm thầm Nhạc Vũ còn chìm đắm trong biển đại đạo thì đã bị đá ra khỏi Tử Khuyết Thiên Chương.


Hắn sầu não nhưng không có ý tiến lại, đến cảnh giới này thì hồn niệm đã có thể chiếu rọi vào đại thiên, nội dung trong Tử Khuyết Thiên Chương tuy huyền bí phức tạp nhưng cũng có thể ghi nhớ, tiến lại vào cũng không có quá nhiều tác dụng.

Hắn nhìn sắc trời, bất tri bất giác đã ở trong Tử Khuyết Thiên Chương bốn ngày, trong Huyền Thánh điện tựa hồ không có ai đến, cũng không có đạo phù nào tới.

Nhạc Vũ cũng không để trong lòng, chỉ yên lặng nhìn xem điển tịch kim sắc nổi đầy văn vân trong tay.

Không cần mở ra, hắn cũng biết bên trong đạo điển đã gia tăng tồn lượng gần gấp ba.

Mỗi lần Tử Khuyết Thiên Chương thu thập sáu trang thì sẽ có một công dụng mới, lần đầu tiên đã mở ra thế giới có phạm vi ngàn trượng, hiện giờ đã là trăm vạn trượng, lẽ ra không tệ nhưng so với trấn hồn chung vẫn kém rất nhiều.

Lần thứ ba lại có thể dùng kim quang hộ thư công kích, uy lực không hề thua kém phù sách đạo tổ sở chế.

Bất quá những loại thần thông hộ thân Mộc hệ của Nhạc Vũ tuy có năng lực không tệ nhưng khi sử dụng thành Hậu Thiên Linh Bảo thì đối với hắn tạm thời lại thành bỏ thì thương, vương thì tội.

Hiện giờ chỉ cần một tờ nữa sẽ gom đủ 24 trang, không biết sẽ sinh ra loại năng lực nào?

[Đang lúc thất thần thì Ngao Tuệ đã hóa thành độn quang chạy ra khỏi Diễn Thiên Châu. Nhạc Vũ bất giác nhíu mày, đến khi phát giác trên người nàng được bao phủ bởi một tầng Côn Luân tâm cảnh thuật, thêm vào mười hai viên thận châu mười vạn năm che kín thì mới thở phào.

Nếu như nàng không thêm chút che giấu cứ thế xông ra thì cũng quá không biết phân nặng nhẹ!

Hắn thầm hâm mộ, số thận châu này cực kỳ xa xưa, thậm chí có thể so với Hậu Thiên Linh Bảo, hơn nữa không cần tạo hình là có thể trực tiếp sử dụng.


Nếu vào tay hắn luyện chế, ít nhất cũng có thể thành tựu một kiện Tam phẩm Hậu Thiên Linh Bảo. Không gian tu di của nàng giống như một bách bảo nang, thỉnh thoảng lại cho hắn một kinh hỉ.

Đến trước người Nhạc Vũ, Ngao Tuệ nhìn sững vào bản sách màu vàng nói:

- Thứ này rốt cuộc là vật gì? Đạo tâm thông minh như phu quân cũng cần phải tìm hiểu bốn ngày? Tử Khuyết Thiên Chương, danh tự này tựa hồ ta đã nghe qua nhưng lại không nhớ.

Nhạc Vũ biến sắc, dùng hồn niệm thăm dò vào Diễn Thiên Châu thì không khỏi lắc đầu bật cười. Chiến Tuyết trốn vào Thần quốc, dường như đang ngủ say, không trách Ngao Tuệ lại thắc mắc.

Tiếp đó hắn vung tay mặc kệ Ngao Tuệ giãy dụa, dùng Dịch Chuyển Càn Khôn ném nàng vào trong Diễn Thiên Châu.

Vừa nghe tiếng Ngao Tuệ tiếng hừ lạnh, Nhạc Vũ đem Tử Khuyết Thiên Chương ném vào, ngay lập tức lại nghe tiếng Ngao Tuệ kêu đau.

Vốn một bản đạo điển nặng đến mấy đập vào thân thể thần long cấp ngọc tiên cũng không có ý nghĩa, chỉ là lúc này xuất kì bất ý lại đánh vào sau gáy.

Biết Nhạc Vũ đang lợi dụng quyền chủ nhân để tự tác, Ngao Tuệ thở phì phì nhặt bản đạo điển kim sắc lên.

Đang muốn lần nữa bay ra ngoài tìm Nhạc Vũ tính sổ thì sau một khắc liền có một hấp lực cường hoành cưỡng ép rút ra thần hồn của nàng vào trong đạo điển, cả người đứng yên bên cạnh một hồ nước.

Qua hơn mười ngày trong Diễn Thiên Châu, Ngao Tuệ mới tỉnh táo lại.

Trong con ngươi của nàng vẫn tràn ngập các đạo văn hình loại khác nhau lưu chuyển bất định, trên mặt lộ vẻ trầm tĩnh sâu xa.

- Một Tử Khuyết Thiên Chương! Nguyên lai là vật này, đệ nhất truyền thừa đạo điển của Đạo gia dưới Tạo Hóa Ngọc Điệp cùng Hà Đồ Lạc Thư. Không trách phu quân cam chịu phong hiểm. Đem vật này cho ta coi như thông qua khảo nghiệm sao.

Ngao Tuệ cười khẽ rồi ném Tử Khuyết Thiên Chương ra hóa thành một đạo kim quang, bay thẳng đến chân trời.


Sau một khắc, trong hư không lại có một vầng hồng quang cuốn lấy kim quang rồi biến mất vô tung.

Ngao Tuệ nhếch miệng, không sớm không muộn tức lúc trở về từ Vạn Tượng Tham Huyền tháp liền bắt đầu ngủ say khiến nàng hiếu kỳ không công bốn ngày, điều này cũng không khỏi quá trùng hợp. Nàng hừ nhẹ một tiếng rồi đi vào lầu các trong hồ. Yêu tộc bởi vì nguyên nhân thần hồn mà lĩnh ngộ đại đạo thua xa Nhân tộc. Bất quá qua mười ngày cũng đủ để cho nàng nhớ kỹ hơn nửa nội dung trong đó. Cảm giác tu tập cả đời lại không bằng sở đắc mười ngày này, Ngao Tuệ sớm đã không thể chờ đợi tiến hành tham thấu.

Trong Huyền Thánh điện, một kiếm trận cỡ nhỏ đang lơ lửng trong bàn tay Nhạc Vũ.

Phía dưới là Âm Dương nhị khí trận đồ, phía trên là Ngũ Hành Kiếm Trận, khí tức lành lạnh, phảng phất ẩn hàm vô cùng ảo diệu, ngưng tụ từ pháp lực Hỗn Nguyên Ngũ Hành.

Từng khắc một, Nhạc Vũ đều tham chiếu bộ kiếm trận trong đan điền tiến hành sửa chữa, mỗi lần thỏa mãn sẽ tiến hành nhập định tĩnh ngộ.

Nhiều lần như thế, không ngừng gia nhập thêm phù văn mới và những đại đạo thời không vừa tham ngộ khiến kiếm trận càng thêm ngưng thực, trong lúc mơ hồ hô ứng với kiếm trận chân thật trong đan điền.

Song khi Ngũ Hành Kiếm Trận này dần tán xuất một tầng huy quang thì bỗng nhiên chấn động, hiện ra bất ổn.

Nhạc Vũ bất giác thở dài, vung tay tán đi.

Tuy hắn gắng đạt tới hoàn mỹ, lợi dụng bản nguyên đại đạo sở đắc từ Tử Khuyết Thiên Chương và ngũ sắc kiếm trận được đơn giản hóa trong đan điền nhưng tối đa cũng chỉ tới mức độ này mà thôi.

Vừa rồi Ngũ Hành Kiếm Trận bỏ đi có thể tương đương với một kích toàn lực của Thái Ất Chân Tiên.

Bất quá lúc kiếm trận xuất hiện hỗn loạn thì không phải hắn đã đến cực hạn mà trong lòng báo động không thể tiếp tục quán chú toàn bộ tinh thần.

Hắn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa thì thấy một đạo phi phù lọt vào, đưa tay chộp lấy rồi bước ra khỏi điện đằng không qua chừng trăm vạn trượng thì thấy Lý Trường Canh đang đứng ngoài vạn trượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận