Quân Lâm Thiên Hạ


Nhạc Vũ ngẩn ra một lúc rồi lập tức hồi tỉnh, chỉ thấy độn quang mà mình vừa đi theo xuyên thẳng vào.

Võ tướng kia lập tức thôi động chiến xa liền nghe tu sĩ trong độn quang hừ lạnh một tiếng nói:

- Cũng dám đến ngăn đón ta?

Lời còn chưa dứt, liền có một đạo kiếm quang chém thẳng đến đánh bay cả võ tướng và chiến xa sang bên cạnh. Viên võ tướng kia bầm mặt nhưng sau khi ổn định lại chiến xa thì cũng im lặng, không còn ý chặn đường.

- Đây chính là binh tướng Thiên Đình?

Nhạc Vũ nhíu mày, hắn từ thần hồn của những tu sĩ Thiên Tiên của Thiên Li tông biết được từ sau khi Yêu tộc suy bại, mười hai Vu Thần lần lượt vẫn lạc thì chư vị đạo tổ liền liên thủ xây dựng Thiên Đình, lập Hạo Thiên làm thượng đế, chưởng quản Tam Thập Tam Thiên.

Bất quá sớm nghe nói tu sĩ Hồng Hoang chỉ cần hơi có chút bối cảnh thì không đem thế lực thiên đình để vào trong mắt.

Không trách lúc trước Cực Thiên Chân Nhân đã nói cho dù có vất lệnh bài đi cũng không sao, xem tình hình này quả nhiên là thật.

Nhạc Vũ hiếu kỳ nhìn yêu bài và hổ phù treo trên người kia. Người này mặc dù không bằng những Vu Thần có thần cách kết tinh nhưng với hai thứ này thì đã tương đương với thực lực tu sĩ Thiên Tiên.

Nếu có thể lấy ra mấy cái để cho Chiến Tuyết nghiên cứu một phen thì chắc chắn có ích.

Suy nghĩ chốc lát, Nhạc Vũ lắc đầu rồi đồng dạng thúc kiếm hóa thành một đạo độn quang phi độn tới.


Có thể vì lần vừa rồi mà viên võ tướng do dự không tiên lên ngăn trở.

Đợi đến khi Nhạc Vũ đem lệnh bài kia đánh tới thì càng an tâm đứng yên nhìn hắn đi qua.

Vừa mới đi vào, Nhạc Vũ hơi trầm lại, nơi này cũng không có gì hung hiểm mà tình hình thật sự ngoài dự liệu của hắn, thế giới trước mắt phân ra nhiều mảnh nhỏ.

Cảnh tượng giống như lần trước chỗ thần quốc tìm được tờ Cửu Thiên Đô Triện Hồn Thiên Thái Hạo Thần Phù cùng Tru Tiên nỏ, cả một thế giới nguyên vẹn bị vô số vết rách không gian phân thành vô số mảnh vỡ.

Tình hình so với hắn cảm giác bên ngoài còn thê thảm hơn một chút, chỉ là những mảnh vỡ này bị lực lượng nào đó liên lụy nên còn bảo toàn được liên hệ, chưa chính thức bị hoàn toàn nghiền nát.

- Thì ra Tam Thập Tam Thiên cũng giống như động thiên phúc địa là độc nhất vô nhị. Chỉ là thứ sau quy mô lớn hơn nhiều, hơn nữa linh dược linh vật cũng rất nhiều. Không trách tu sĩ Hồng Hoang tu sĩ lại hận những Vu Thần thấu xương.

Liếc nhìn lại thì thấy lối vào cũng không còn ai, Nhạc Vũ lắc đầu xuyên qua từng vết rách không gian đi sâu vào bên trong. Ký ức về thời gian bên ngoài của hắn đến đây lại có chút không thích ứng.

Hắn hiểu ngay thời gian ở đây quả nhiên có chút bất đồng với bên ngoài, tuy chưa thể đạt tới mức độ nhanh hơn mười hai lần nhưng luôn có.

Càng đi sâu hắn càng cảm thấy kinh ngạc.

- Nguyên lai tại đây những mảnh vỡ khác nhau thì sai lệch thời gian cũng khác, chỗ mình đang đứng cao hơn tới mười một lần.

Nhạc Vũ nhíu mày, thầm nghĩ không trách ở đây không thấy ai, ước chừng càng tiến vào sâu thì càng thích hợp tu hành.

Bất quá thế giới của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên quả thật mênh mông. Tuy là có khe hở không gian cách trở nên không thể tính toán rõ ràng nhưng hệ thống trí tuệ nhân tạo của hắn ước đoán cũng khoảng chừng tương đương với hai mươi Hoàng hôn giới.


Mỗi mảnh vỡ đều vô biên vô tận, liếc nhìn khó thấy giới hạn.

Nơi đây cũng có tồn tại linh mạch, có chỗ mạnh chỗ yếu nhưng sai lệch không phải quá lớn, thậm chí đều trên tiên phẩm.

Nhạc Vũ bất giác hơi hối hận, tin tức mà hắn tìm về Tam Thập Tam Thiên trong các tu sĩ trước đây cực nhỏ. Cực Thiên và Cực Hoán chắc cũng cho là hắn biết rõ nên chỉ nói mấy câu rồi đem lệnh bài, túi trữ vật cùng Thủy Vân Kiếm cho hắn là xong việc.

Sớm biết như thế thì trước lúc đến đây đã nên tìm mấy tu sĩ để tìm hiểu tin tức về Tam Thập Tam Thiên.

Trầm ngâm một lát, Nhạc Vũ tế ra Âm Dương Ngũ Luân Vân Tượng Bàn phối hợp với Diễn Thiên Châu, bắt đầu toàn lực suy diễn tính toán, qua một canh giờ mới thu hồi nhìn về phía xa bên trái.

- Ở Tây Phương, là phía tây sao?

Nhạc Vũ thì thào tự hỏi. Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên thật sự quá mức rộng lớn nên hắn cũng không biết đi theo hướng này có thể tìm được nơi tu hành phù hợp hay không, chỉ ẩn ước suy tính biết hướng kia có lợi nhất cho mình.

Trong lúc mơ hồ, khí huyết hắn hắn dao động như phát sinh chuyện gì đó. Truyện Tiên Hiệp -

Cơ hồ không chút do dự, Nhạc Vũ đằng không bay về hướng tây. Sau khi liên tục xuyên qua mấy mảnh vỡ thì Nhạc Vũ mừng rỡ nhìn vào một hồ nước.

Nơi này tuy là đất bằng, địa mạch cũng không quá dày đặc, nồng độ linh lực chỉ đạt tiêu chuẩn bình thường của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên nhưng không biết vì sao chênh lệch thời gian lại lên tới mười bốn lần.


Nhạc Vũ không phải vì tu hành mà đến, chỉ cần có thời gian để tìm hiểu Tử Khuyết Thiên Chương và truyền thừa nên không coi trọng nồng độ linh lực.

Bất quá Nhạc Vũ cũng không vội hạ xuống mà xem xét bốn phía thấy không có gì lạ rồi mới hạ xuống bên cạnh hồ nước.

Nơi này cũng chẳng biết tại sao, ngoại trừ cỏ cây thì không còn sinh linh nào khác. Ngay cả cây cỏ cũng chỉ có số lượng cực nhỏ dù tuổi thọ còn vượt xa thời điểm Hồng Hoang nứt vỡ, đều như tử vật không hề có linh trí.

Nhạc Vũ dựng lên bên hồ một lầu các nho nhỏ, tiếp đó lấy chiếc túi trữ vật mà Cực Thiên giao cho hắn.

Bên trong túi là gần chín trăm miếng tiên thạch màu xám đen đều có thuộc tính thời gian cực kỳ tinh khiết. Tuy nói phần lớn đều là bát phẩm cửu phẩm nhưng tương đương với ngàn vạn tiên thạch.

Ngoại trừ ra còn một tờ trận đồ phức tạp.

Nhạc Vũ hơi cảm thấy ngạc nhiên, liếc qua thì hiểu ngay.

Lúc mới tiến vào đây, Nhạc Vũ đã có cảm giác thế giới này có xu thế ngưng trệ, dường như không chịu nổi phụ trọng.

Tác dụng của đại trận này ngoại trừ có thể cung cấp linh lực thời gian linh lực, giảm bớt phụ trọng của Thái Minh Ngọc Hoàn Thiên thì tác dụng lớn nhất chính là gia tốc.

- Cực Thiên Cực Hoán quả thật đã hạ tiền vốn.

Ánh mắt Nhạc Vũ lóe lên, càng như thế càng chứng tỏ hoàn cảnh nguy hiểm của Thủy Vân tông, chỉ sợ hai người này chưa hẳn chỉ lo chuyện Hưng Vân Bố Vũ.

Nghĩ đến đây, Nhạc Vũ không do dự bố trí trận đồ kia, thậm chí không hề cải biến, tiên thạch cung cấp linh lực đều lựa loại tốt nhất.

Quả nhiên sau khi trận thành thì sai biệt thời gian càng rõ ràng. Nhạc Vũ dùng linh giác cảm giác qua càng thêm vui vẻ.


- Đã hơn 16 lần, coi như 160 năm.

Vận tốc thời gian nơi này kỳ thật còn kém hơn nhiều so với một số chỗ trong Thần Mộ.

Bất quá trong Tam Thập Tam Thiên thì ngoại trừ linh lực dồi dào thì còn rất nhiều diệu dụng. Nếu lNguyên Anh tu sĩ tu hành ở đây 160 năm cũng chỉ cần hao tổn tương đương với mười năm thọ nguyên.

Bất quá trọng yếu nhất vẫn là cảm ngộ Thiên Đạo.

Nhạc Vũ chỉ là nhập định chốc lát đã thấy kinh hãi, vô luận tìm hiểu đại đạo thiên địa hay đem hồn niệm tiến vào lạc ấn trong thế giới bản nguyên để cảm ngộ thì đều dễ dàng hơn mấy lần.

Nếu tính ra mười năm ở đây gần tương đương với ngàn năm tìm hiểu ở ngoài.

Khẽ lắc đầu, Nhạc Vũ thu hồi hồn niệm rồi lấy ra sừng Bạch Trạch, do dự một lát rồi ăn vào một viên đan dược bắt đầu tuần hoàn chân khí Hỗn Nguyên Ngũ Hành và tinh nguyên huyết khí với mức độ cao nhất. Chỉ một thoáng, dao động linh lực quanh thân đã tăng hơn thường ngày gấp trăm lần.

Sau một khắc, tâm thần Nhạc Vũ chợt hoảng hốt, dường như dung hợp với thiên địa rồi thần hồn thuận lợi tiến vào sâu trong bản nguyên Hồng Hoang, vô số kiếp vân từ bốn phía hội tụ.

Nhạc Vũ cũng không để ý, chỉ đem thần niệm ngao du trong thế giới bản nguyên toàn lực cảm thụ hết thảy.

Đến khi kiếp vân quanh người tụ tập đến cực hạn thì mới lui hồn niệm trở vềtrong cơ thể.

Sau đó một lực lượng cường đại từ sừng Bạch Trạch rót vào trong tay hắn, linh quang chớp động đem thế giới trở về một phút trước.

Bất quá Nhạc Vũ lại không hề vui mừng mà có chút ưu sầu.

Lúc này so với khi độ kiếp có chút tiến triển nhưng muốn tiến thêm một bước thì gian nan cực điểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận