Quân Lâm Thiên Hạ


Không dùng nội thị Nhạc Vũ vẫn có thể cảm giác được lực lượng vô biên vô hạn trong thân thể mình.

Tựa như bên trong thân thể hắn đã tự thành hỗn độn, tự sinh thế giới.

Ngũ Hành phù trận bên trong đan điền tựa như một vòng xoáy khổng lồ, bên trong tràn đầy hắc bạch khí.

Đã không còn cần thiết rút lấy nửa phần linh lực bên trong thế giới hồng hoang.

Chỉ bởi vì hiện tại thân thể hắn đã đủ bổn nguyên tự thành vũ trụ.

Trong lúc mơ hồ súc tích khai thiên tạo hóa, thành tựu Hỗn Độn Kim Đan. Đan điền bàng bạc chân khí, ngay cả bản thân hắn hiện tại cũng cảm thấy có chút khủng bố.

Trong lúc mơ hồ lại còn có vài phần tương tự tầng sâu trong Hỗn Độn Hải, địa phương được gọi là Hồng Mông Hải.

Nhưng bên trong người hắn lại như một hồ nhỏ, mà địa phương kia như vực sâu biển lớn, không thể so sánh.

- Tự sinh thế giới, thành Hỗn Độn Kim Đan? Thì ra là thế!

Nhạc Vũ không khỏi nhíu mày, nếu lấy lực chứng đạo cũng có biến hóa như trong thân thể hắn, như vậy trong truyền thuyết thời thái cổ, thế giới này do thân hình Bàn Cổ biến thành thực sự có vài phần đáng tin tưởng.

Ngay sau đó Nhạc Vũ đột nhiên nuốt thêm một quả Bồ Đề Tử, ngay trong lúc tính lực vừa tăng vọt lên, trong đầu hắn liền hiện ra vô số phù văn.

Hồn niệm của hắn không ngừng tổ hợp trọng cấu, dần dần kết nối thành một phù trận huyền ảo giản lược thật lớn.

Trong chốc lát vừa hoàn thành, thân hình Nhạc Vũ cũng dần dần tản ra kim mang mãnh liệt.


- Huyền Công Cửu Chuyển!

Ngực bụng cùng tứ chi tan rã thành từng mảnh, hóa thành linh tử tinh thuần, sau đó lại trọng tổ trở lại, vô số phù văn, vô số đại đạo tan vào bên trong huyết nhục.

Trong chớp mắt thân thể Nhạc Vũ đã trọng tổ thêm một lần.

Cửu Chuyển Huyền Công đầy đủ khiến pháp tướng tám tay của Nhạc Vũ càng bộc phát quang hoa chói mắt, ngay mi tâm lại hiện lên một thụ nhãn.

Súc tích khai thiên lực, bao hàm tạo hóa chân ý, có thể động chiếu hết thảy, có thể gạt bỏ tất cả, chí tôn vô thượng, nhìn xuống sinh linh!

Ngay khi Cửu Chuyển Huyền Công đạt tới đại thừa, pháp tướng kim thân hoàn thành, trong lòng Nhạc Vũ bỗng dưng khẽ động, lắc mình đi ra bên ngoài Diễn Thiên Châu.

Ngay sau đó liền cảm thấy một đạo uy áp lớn lao súc tích lực lượng diệt thế từ tận sâu trong minh minh bắn tới.

Ánh mắt Nhạc Vũ ngưng lại, lạnh lùng nhìn qua, một đôi mắt lợi hại sắc bén như ưng đang hướng nơi này quan chiếu đến.

Trong đôi mắt không buồn không vui, không kinh hãi không oán giận, chỉ mang đến cho người ta cảm giác băng sương.

Trong lúc mơ hồ cũng có vài phần quen thuộc, nhớ rõ từng thấy qua một lần bên trong Tử Khuyết Thiên Chương.

Khí tức cuồn cuộn áp bách, sát khí tràn trề thấu xương.

Nhưng giờ phút này, trong hiện tại Nhạc Vũ đã không phải như xưa không có lực kháng cự, cần phải có hồn niệm của Hồng Vân giúp hắn ngăn cản.

- Hồng Quân!

Trong miệng phun ra tên gọi này, hồn niệm giữa hai bên ở trong hư không giao kích thêm lần nữa. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn

Hai đạo ý niệm bàng bạc ở trong minh minh va chạm lẫn nhau, ngay lập tức nhấc lên hồn lực phong bạo vô cùng vô tận, chỉ thoáng chốc có vô số không gian lập tức nứt vụn, thời gian vặn vẹo, chính phản nghịch lưu.

Lực lượng hủy diệt hết thảy liền cuốn trở về.

Nhưng chỉ đến bên ngoài Cực Lạc Thiên liền toàn bộ dừng lại.

Thiên Nhãn Thụ Đồng ngay mi tâm Nhạc Vũ chảy ra tia máu màu vàng kim óng ánh.

Mà tận sâu trong hư không, cặp mắt lạnh lùng kia cũng dần dần biến mất, liên hệ hồn niệm giữa hai người trong thoáng chốc hoàn toàn cắt đứt.

Nhạc Vũ nhíu mày, bàn tay cầm châu trong tám cánh tay bỗng dưng quang mang nhấp nháy dữ dội, Thiên Nhãn Thụ Đồng lập tức khôi phục lại như thường.

Nhưng trong mắt Nhạc Vũ cũng không hề có chút vui vẻ.

Trong lồng ngực hắn ẩn ước có điều cảm giác sau ngày hôm nay xu thế Hồng Quân thoát ly thiên đạo không cách nào thay đổi.


Ngày gặp mặt giao thủ giữa hắn cùng vị thái cổ Thánh Nhân, Đạo gia chân tổ kia càng gần hơn không ít.

Sau một lát hắn chợt cười nhẹ, vừa định thu hồi pháp tướng kim thân của chính mình.

Nhưng chỉ trong nháy mắt, vẻ mặt Nhạc Vũ thoáng cứng ngắc.

Cũng không phải xảy ra biến cố nào khác, mà là ý niệm của hắn đã cảm giác được sự biến huyễn của tinh tú trên thiên không.

Chỉ thấy bên trên bầu trời hôm nay, đang là ban ngày bỗng dưng biến thành đêm tối âm u.

Trên bầu trời, vầng liệt dương cơ hồ đã hoàn toàn bị che phủ, cả bầu trời đều kịch biến.

Quần tinh nhấp nháy, vô số tinh tú đang quay chung quanh phương bắc Tinh Cung xoay tròn, mà vô luận là phương bắc Huyền Thánh đế tinh hay Trung Thiên Tử Vi đế tinh đều lóe lên quang hoa chói mắt.

Đã hoàn toàn che phủ cả ánh nắng đang cố gắng chiếu xuống!

Trong lúc mơ hồ có thể thấy được chín đầu cự long mười tám trảo đang quay chung quanh hai viên đế tinh kia.

Mà vị trí đế tinh trung ương đang chảy xuống, khoảng cách cùng vị trí trung ương Thiên Đình giờ phút này còn không bằng cả Tử Vi đế tinh của Nhạc Vũ.

Trong mắt Nhạc Vũ vừa hiện lên vẻ kinh ngạc, ý thức chợt thanh tỉnh, trong nháy mắt hắn lại ngẩn ra lần nữa.

Chỉ thấy ở chân trời hướng đông có một vầng mặt trời chậm rãi dâng lên, quang huy vô lượng đem vầng mặt trời bị che phủ trước đó hoàn toàn lật đổ!

- Một bầu trời không thể có hai mặt trời, thế gian không thể có hai chúa! Đây chính là thiên mệnh!

Ngay khi trong đầu hắn hiện lên ý niệm này, khí trụ quanh thân Nhạc Vũ bỗng dưng dâng cao xuyên thẳng lên chín tầng trời mênh mông.

Cùng hai viên đế tinh cộng hưởng lẫn nhau, hô ứng hòa hài.

Nhưng khóe môi Nhạc Vũ lúc này chợt hiện lên tia cười khổ.


Hắn cũng đoán trước qua tình hình hôm nay, nhưng thật sự không ngờ lại có thanh thế lớn tới như vậy, xa xa vượt ngoài dự liệu của hắn, cũng không thể nào tiếp tục dùng Côn Luân Kính che giấu được nữa.

Chỉ sợ sau ngày này, cả hồng hoang sẽ trở thành sóng to gió lớn, muốn yên ổn cũng không thể nào.



Cơ hồ khi Nhạc Vũ hoàn toàn phá vỡ thiên khóa của Hồng Quân, bên trong Bát Cảnh Cung thất thải yên hà bao phủ quanh năm, một vị lão giả luôn ở trong đan phòng vẻ mặt mang theo vài phần kinh ngạc giật mình mở mắt.

- Thật không ngờ hắn thực sự thành tựu Thái Thượng! Chỉ mới hai mươi bốn năm ngắn ngủi, hai mươi bốn năm ngắn ngủi mà thôi, làm sao có thể…

Trong ánh mắt vô cùng thâm thúy lộ ra vẻ khó tin, kháp ngón tay suy tính, kiểm tra nhân quả, hoàn toàn không thu được chút tin tức, trên gương mặt hắn chỉ đành lộ ra vài phần bất đắc dĩ, đành dừng tay lại.

- Ba quyển đạo điển hoàn toàn không có tác dụng. Đổi cách khác mà nói, người này nắm giữ đại đạo pháp tắc đã có thể chống đỡ cho bản thân hắn ngưng tụ thân thể chi đạo hay sao?

- Nếu nói như thế, một phen tính kế xem như trộm gà không được còn bị mất nắm gạo, mười vạn năm thành tựu ngược lại biến thành viên đá lót đường cho người khác?

- Lại có thể không cản được hắn dù trăm năm thời gian…

Thở dài một tiếng, ít ít nhiều nhiều trong lòng hắn mang theo vài phần chua xót bất đắc dĩ. Lão nhân cũng không quá mức suy tư, sắc mặt chỉ thoáng chốc đã khôi phục lại như thường.

Ngay sau đó lông mày trắng khẽ động, thân hình chợt lóe đi ra ngoài Bát Cảnh Cung. Nhìn lên không trung kịch biến, cùng vầng mặt trời mới dâng lên ở phía đông, trong miệng cuối cùng hít sâu một hơi lạnh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi.

- Đây là chân mệnh Thiên Đế!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận