Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

Thực không hiểu nổi mấy người cổ đại này, rõ ràng về căn bản vân não của bọn họ và nàng hoàn toàn bất đồng.

"Đúng rồi, Liên Nhi, trước kia ngươi đã nói sau khi chuộc thân thì có thể mang họ của bản thân mình đúng không?" Lâm Tử Lộc đột nhiên nghĩ đến chuyện này, lên tiếng hỏi.

Họ? Liên Nhi nghe vậy thì biến sắc, đôi mắt hơi đỏ lên, có chút nghẹn ngào mở miệng: "Liên Nhi tự biết thân phận mình hèn mọn, nhận được đại ân của cô nương tử, nguyện ở bên cạnh hầu hạ cô nương, mong rằng cô nương ban cho Liên Nhi một cái tên."

Thấy bộ dáng của Liên Nhi sắp khóc đến nơi rồi, Lâm Tử Lộc vội vàng lấy khăn tay từ trong ngực ra, đưa cho nàng ấy, tiện thể hỏi ra nghi vấn trong lòng mình: "Liên Nhi, vì sao không tự đặt tên cho mình?"


Đôi mắt Liên Nhi lóe lên chút ánh sáng, nhẹ giọng nói: "Liên Nhi không có ý định mang theo cái tên dơ bẩn trước kia ở lại bên cạnh cô nương."

Lâm Tử Lộc lắc lắc đầu: "Liên Nhi cứ là chính bản thân mình là tốt rồi, không cần để đến suy nghĩ của người khác, loại sự tình bắt Liên Nhi vứt bỏ tính danh của bản thân mình ta làm không được, bằng không ta với Túy Yên Lâu có gì khác nhau đâu?"

Liên Nhi xấu hổ thấp cúi đầu, đúng vậy nha, cô nương chuộc thân cho nàng, ban cho nàng tự do, sao có thể cướp đoạt danh tính bản thân nàng chứ.

"Liễu, họ của Liên Nhi là Liễu, tên Xu Liên. Nhà ở phía đông ngoại thành huyện An Nhạc, phụ mẫu đều đã mất, một thời sau đó bị người ta lừa vào Túy Yên Lâu, cho nên Liên Nhi đã không có nơi để đi, cô nương nhất định phải thu lưu Liên Nhi, Liên Nhi sẽ hảo hảo hầu hạ cô nương."

Liễu Xu Liên lại một lần nữa nhắc tới chuyện làm nha hoàn cho Lâm Tử Lộc, nhưng Lâm Tử Lộc không có suy nghĩ như vậy. Tuổi của Liễu Xu Liên còn lớn hơn nàng, tính tình hiền lành, làm việc ổn trọng cẩn thận.

"Bản thân ta có thể tự chiếu cố bản thân, Liên Nhi muốn ở bên cạnh ta cũng có thể, nhưng mà không phải là thân phận của một nha hoàn, mà là làm tổng quản."

Liên Nhi nghi hoặc ngẩng đầu, không biết Lâm Tử Lộc chuẩn bị phân phó cho nàng việc gì.


"Chính là làm tổng quản cho Mễ Kỳ Lâm, bất quá không chỉ là tổng quản của một cái huyện An Nhạc này, về sau sẽ mở thêm nhiều chi nhánh, ngươi đều phải phụ trách chuẩn bị, bất quá ngươi không cần thiết phải đến tận nơi, ngươi chỉ cần quản lý chưởng quỹ của các chi nhánh là được rồi." Lâm Tử Lộc trực tiếp vứt cho Liễu Xu Liên một cái chức vị rất cao.

"Mễ Kỳ Lâm? Chính là căn tửu lâu vang danh ở phía Nam sao? Nó cư nhiên là do cô nương mở, thật sự là quá thần kỳ rồi." Liên Nhi lúc này mới kịp phản ứng, nàng thế nhưng lại không biết loại đại sự này.

"Ai ôi, bình thường mà, về sau Mễ Kỳ Lâm sẽ nổi danh khắp Ngự Quốc! Cho nên Liên Nhi nhất định phải hảo hảo thay ta chưởng quản nó cho thật tốt nha." Lâm Tử Lộc kỳ thực cũng không am hiểu phương diện quản lý, nàng cái gì cũng biết chút chút, không có chuyên sâu về ngành nghề gì cụ thể cả, nhưng kiến thức của nàng cũng đủ để hơn người ở cổ đại.

"Ta? Cái này..." Liễu Xu Liên có chút lo lắng, sau đó kiên trì gật đầu đáp ứng: "Ta nhất định sẽ thay cô nương quản lý tốt Mễ Kỳ Lâm, nhất định không phụ kỳ vọng của cô nương."


"Uh, vậy thì tốt quá." Lâm Tử Lộc vui vẻ nở nụ cười, sau đó dẫn đầu đoàn người, cầm lấy chiếc đũa bắt đầu thưởng thức mỹ thực, vừa ăn còn vừa tán thưởng.

Quân Lâm ở một bên lẳng lặng nhìn Lâm Tử Lộc, mặc dù hắn thấy nàng ủy thác trọng trách cho một cô nương chỉ mới nhận thức vài ngày là không đúng, nhưng chắc là nàng có suy tính riêng, hơn nữa trời sinh nàng thiện lương, dễ dàng tin tưởng người khác, nhưng cái cô gái này... lai lịch cần phải nghiên cứu thêm, thôi, có hắn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, liền tính nàng ta thật sự có mưu đồ gây rối, cũng không có lá gan để làm.

"Nguyệt nhi, nàng có lời gì dặn dò mấy người bên tửu lâu kia không? Nếu có thì hôm nay làm luôn đi, ngày mai chúng ta sẽ khởi hành đi kinh đô."

"Ngô... Nhanh như vậy sao?... Vậy được rồi..." Miệng Lâm Tử Lộc đầy thức ăn, nói ra có chút mơ hồ, không tròn vành rõ chữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui