"Đoạn Lệ đã cho Đoạn Chi Vân uống bao nhiêu thuốc mê? Đến tận lúc chết mà nàng ta vẫn còn tin tưởng người phụ thân kia." Lâm Tử Lộc không hiểu, một người phụ thân như vậy sao nàng ta vẫn mãi không nỡ buông bỏ.
"Một người phụ thân như vậy không có còn tốt hơn, Nguyệt nhi có một mình ta là đủ rồi." Quân Lâm làm sao không biết suy nghĩ trong lòng Lâm Tử Lộc cơ chứ.
Thuở nhỏ không cha không mẹ Lâm Tử Lộc, đối với tình thương của cha nàng rất là xa lạ, nàng không hề cảm giác được vai trò của một người phụ thân có điều gì trọng yếu, nàng chỉ cần có đệ đệ là đủ rồi.
"Ha ha, ta muốn ngươi để làm gì?" Lời nói của Quân Lâm thành công chọc Lâm Tử Lộc cười, nàng cần một tiểu bạch kiểm để làm gì, chẳng lẽ để ngày ngày ngắm sao?
"Để ta hầu hạ Nguyệt nhi không phải rất tốt sao?" Quân Lâm không biết bản thân mình nên vui hay là nên buồn đây, Lâm Tử Lộc chỉ cảm thấy hứng thú với việc kiếm tiền, mà để buộc bản thân với nàng thì cũng chỉ có cách này thôi.
"Người hầu? Không được, cảm tình chúng ta rất tốt, về sau ngươi chỉ cần đàng hoàng tử tế đứng ở bên người ta, thay ta trả tiền là được rồi." Vừa nhắc tới tiền, hai mắt Lâm Tử Lộc đều sáng lên, kém chút từ trong lòng hắn nhảy xuống.
"Tốt, Quân Lâm nguyện ý nuôi Nguyệt nhi." Hắn cúi đầu cười, nuôi nàng cả đời hắn đều cam tâm tình nguyện.
"Khụ khụ, ta có tay có chân có đầu óc, bản thân có thể tự kiếm tiền nuôi gia đình được không hả? Chỉ là mấy ngày gần đây cần ngươi tiếp tế một chút mà thôi. Về sau chờ ta trở thành phú thương đệ nhất thiên hạ, ta nhất định sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, cùng lắm đổi lại, đến lượt ta nuôi ngươi!" Lâm Tử Lộc hào khí nói đến mục tiêu to lớn của bản thân mình.
"Nguyệt nhi phải nhớ kỹ đó, nàng đã đáp ứng sẽ nuôi ta." Quân Lâm không chút nào cảm thấy tôn nghiêm của bản thân mình đã bị khiêu chiến, ngược lại cảm thấy, có thể được Lâm Tử Lộc nuôi là một chuyện hiếm có, ít nhất ở trong tiềm thức của Lâm Tử Lộc, điều này đại biểu cho tương lai của hắn và nàng buộc chặt vào nhau, phân không ra nữa rồi.
"Ta là người nói lời giữ lời... Đúng rồi, ngươi cứ như vậy mà buông tha cho Đoạn gia sao?" Lâm Tử Lộc dựa vào trực giác đoán ra được mọi chuyện sẽ không kết thúc đơn giản như vậy.
"Nguyệt nhi cảm thấy nên xử trí bọn họ như thế nào?" Dựa vào tính cách trước kia của Quân Lâm, tự nhiên là diệt sạch.
"Xử trí như thế nào đều được?" Lâm Tử Lộc nhô đầu ra, hai mắt lóe sáng.
Quân Lâm gật đầu, hiển nhiên là đồng ý rồi.
"Vậy không bằng chia cho ta một ít gia sản của bọn họ đi, ngươi không phải là vương gia sao? Có thể vận dụng đặc quyền gì đó không?" Trong đầu Lâm Tử Lộc tất nhiên không có gì khác ngoài tiền rồi.
Quân Lâm dở khóc dở cười, ý tứ của hắn là xử trí những người đó như thế nào, mà Lâm Tử Lộc lại trả lời một điều khác, hoàn toàn không thèm để ý đến những người kia, chỉ nghĩ đến tài sản của bọn họ.
"Gia sản của bọn họ tự nhiên là của Nguyệt nhi rồi, bởi vì bọn họ đã mạo phạm nàng..."
Lâm Tử Lộc khoát tay nói: "Ta có không am hiểu làm mấy việc này, muốn xử trí bọn họ như thế nào là chuyện của ngươi. Bọn họ là mạo phạm vương gia, mà không phải là đắc tội ta nha."
"Được..." Quân Lâm không có nghĩ tới Lâm Tử Lộc lại quăng vấn đề lại cho hắn, thôi, làm điều ác cứ để cho hắn làm đi, tất cả đều ném đi khai hoang hết vậy.
Hai ba câu của hai người bọn họ đã quyết định vận mệnh mấy thế hệ của cả Đoạn gia, chắc mãi về sau Đoạn mới kịp hối hận, tâm huyết của mấy thế hệ Đoạn gia cứ đơn giản bị hủy hoại vì một chuyện lãng xẹt như vậy.
Lúc Quân Lâm ôm Lâm Tử Lộc về tới chỗ trọ thì nàng đã ngủ mê man rồi, nàng nằm trong lòng hắn, phá lệ ngủ ngon.
Dè dặt cẩn thận đặt nàng lên trên giường, xong xuôi Quân Lâm mới xoay người đi về phía phòng Tức Mặc Hành Vân.
"A, đường đường là Lê Vương đại nhân, ai lại có thể làm cho ngươi chật vật tới thế này?" Tức Mặc Hành Vân bắt được cơ hội, phải hảo hảo trào phúng Quân Lâm một phen, không thì quá đáng tiếc rồi.
Quân Lâm không có phản ứng gì, coi Tức Mặc Hành Vân như khôn khí, hắn lập tức ngồi xuống bên cạnh bàn, cởi ngoại bào ra, lộ ra miệng vết thương dọa người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...