Sau khi cơm no rượu say, cơ bả bọn họ có thể xuất môn được rồi.
Quân Lâm đỡ Lâm Tử Lộc, còn Dạ Ẩn đỡ Tức Mặc Hành Vân.
Người ta lúc nhậu nhẹt ăn uống thường là uống nhiều hơn ăn, còn hai người bọn họ thì ăn nhiều hơn uống, vì vậy mà không có cách nào đi được.
Còn chưa đi đến đại môn của Mễ Kỳ Lâm, bọn họ đã bị đoàn người của Đoạn Chi Vân ngăn cản.
"Lộc công tử, thực khéo quá đi, chúng ta lại đụng nhau ở đây."
"Đoạn tiểu thư, đúng là thật khéo." Khéo cái đầu ngươi ấy, không thể để cho con cái nhà người ta tự do hoạt động một chút sao, đi ra cửa một chút cũng có thể đụng nàng ta, chuyện này là ngẫu nhiên mới là lạ người.
"Đã nhiều ngày ta cũng chưa có dịp gặp Lộc công tử, không biết Lộc công tử có thể hay không nể mặt tiểu nữ, có thời gian rảnh đến quý phủ uống một ly trà." Đoạn Chi Vân tiến lên lôi kéo cánh tay Lâm Tử Lộc, nàng ta lúc này chỉ lo tiếp cận Lâm Tử Lộc, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt đã tối sầm của Quân Lâm.
"Ngày khác có được không? Ngày khác tại hạ nhất định phụng bồi tiểu thư đây. Hôm nay thật sự là thân thể của tại hạ không khoẻ, muốn sớm đi nghỉ tmột chút." Khóe miệng Lâm Tử Lộc giật giật, lại uống thêm một chén trà nữa phỏng chừng nàng sẽ phun hết thức ăn trong bụng ra ngoài.
Vừa nghe thấy lời này, trong ánh mắt của Đoạn Chi Vân chứa đầy nước mắt, bẹt bẹt cái miệng nhỏ nói: "Lộc công tử có phải bởi vì kh không muốn cùng Vân nhi uống trà nên mới dùng lý do thân thể không khoẻ để từ chối tiểu nữ?"
"Không phải không phải, Đoạn tiểu thư hiểu lầm rồi, tại hạ là thật sự thân thể không khoẻ, lần sau nhất định đáp ứng lời mời này của Đoạn tiểu thư." Đúng vậy, ta chính là không muốn uống trà cùng ngươi, còn muốn người ta phải nói thẳng ra sao? Thật là, Lâm Tử Lộc vô lực châm chọc.
Mặc dù mỹ nữ nàng cũng rất ưa thích, nhưng mà loại mỹ nữ này rõ ràng vừa ngốc nghếch vừa háo sắc, vẫn là để cho người khác hưởng phúc đi.
"Vậy thì ngày mai đi, ngày mai Lộc công tử tới Đoạn phủ ngắm hoa, công tử thấy như thế nào?" Nước mắt của Đoạn Chi Vân nói thu liền thu, lập tức đã vui vẻ hỏi ý kiến của Lâm Tử Lộc.
"Không được." Lâm Tử Lộc đang muốn đáp ứng, đã bị Quân Lâm đoạt trước, chỉ nghe hắn trảm đinh tiệt thiết cự tuyệt.
Đoạn Chi Vân căm giận nhìn về phía Quân Lâm, thấy hắn hôm nay lại đeo mặt nạ, ngây ra một lúc vì kinh ngạc, sau đó lại bị ánh mắt lạnh như băng đằng sau lớp mặt nạ của hắn dọa sợ tới mức chỉ biết trốn tránh phía sau Lâm Tử Lộc. Chính là người nam nhân đáng giận này, mỗi lần hắn ta đều cản trở nàng tiếp cận Lộc công tử.
Lâm Tử Lộc vỗ vỗ tay Đoạn Chi Vân để trấn an nàng ta, lại tùy cơ trừng mắt Quân Lâm một cái, vị tiểu thư này không thể tùy tiện đắc tội đó, không biết tiểu tử kia có hiểu điểm này hay không?
"Đoạn tiểu thư, ngày mai tại hạ sẽ đến nơi hẹn, hôm nay sắc trời không còn sớm nữa, ngươi vẫn nên sớm hồi phủ đi."
"Lộc công tử nhất định phải tới đó." Đoạn Chi Vân trước khi đi vẫn còn không quên dặn dò Lâm Tử Lộc.
Lâm Tử Lộc gật gật đầu, tỏ vẻ sẽ không quên.
"Tiểu Lâm tử, ngươi làm chi đối xử với tiểu mỹ nữ hung ác như vậy." Nàng tựa vào người Quân Lâm, miễn cưỡng mở miệng hỏi hắn.
Quân Lâm nhíu nhíu mày, phun ra một chữ: "Phiền."
"Có phiền đâu, người ta mời ta đi uống trà ngắm hoa, chuyện này rất tốt mà, họ lại không cần bạc của chúng ta." Lâm Tử Lộc không cảm thấy như vậy.
"Nguyệt nhi, nàng thật sự rất thiếu tiền sao?" Quân Lâm nhíu mày, lo lắng có phải hắn nên cấp vương phi một chút tiền tiêu vặt hay không.
"Đúng vậy, ta thật sự thiếu, tiền trong túi nhà người ta chạy hết sang túi ta thì thật tốt, khà khà... Ôi!" Lâm Tử Lộc nhịn không được cười lớn, bởi vì trận cười này mà bị đau bụng, nàng vừa ôm bụng vừa kêu rên.
Quân Lâm bị tiếng kêu đau đớn của Lâm Tử Lộc dọa sợ tới mức trời đất quay cuồng, chỉ biết giờ này hắn nên nhanh chóng bế nàng lên rồi đuổi theo bọn người Tức Mặc Hành Vân ở phía trước.
Lâm Tử Lộc đang còn ngu ngơ vẫn không quên phản ứng kịp lúc, mở miệng ngăn cản hành động của Quân Lâm: "Đừng, ngươi đừng chạy mà, người mà chạy ta sẽ nôn hết đồ ăn trong bụng ra mất."
"Được, không chạy, vậy thì bay."
Lâm Tử Lộc bật cười: "Phốc, khà khà, bay còn không phải giống... Đợi chút, ngươi sẽ bay sao?"
Đến nơi đây lâu như vậy rồi, nàng còn chưa có cơ hội chân chính chứng kiến qua khinh công, loại công phu thần kỳ này vẫn chỉ được nhìn trong phim kiếm hiệp, nàng kéo kéo vạt áo Quân Lâm: "Tiểu Lâm tử, ngươi dẫn ta bay đi, chúng ta đi xem mặt trời lặn."
"Đau bụng không nghiêm trọng lắm sao?" Quân Lâm thập phần hoài nghi nàng còn có thể chịu đựng được cơn đau bụng hay không.
"Không đau nữa rồi, thật sự đó, ngươi có thể mang ta bay không? Chỉ một lần thôi, được không..." Lâm Tử Lộc khó có khi làm nũng, cái đầu ở trong lòng hắn cọ tới cọ lui.
Quân Lâm cười thầm, giọng nói có chút run rẩy khàn khàn: "Tốt... Vậy nàng ôm ta thật chặt đi."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...