Quân Lâm Thiên Hạ, Hoàng Hậu Này Trẫm Định Rồi

”Vũ, tiểu tử này tính tình thật là bướng bỉnh.” Mặc vẫn mặc một y phục màu
đen, bọc hành lý bằng vải xám sau lưng tựa hồ là vật bất ly thân của
hắn.

”A, cũng hợp với khẩu vị của ta, chẳng qua là đáng tiếc...” Vũ lau miệng, nhìn phương hướng rừng cây cười khẽ.

Trong rừng trúc, thanh âm đốn cây liên tiếp truyền ra, trên người vài người thiếu niên mồ hôi nhiều như mưa.

Lâm Tử Thần đã ở nơi này chặt cây được hai ngày rồi, ăn ngủ cũng ở đây,
không biết Lâm Tử Lộc thế nào, có bị người ngoài khi phụ hay không.

Càng nghĩ như vậy, hắn càng gấp gáp, động tác trên tay càng nhanh, một gốc
cây Lục Trúc ngã xuống đất, cành lá run rẩy, một trận ma sát trên mặt
đất tạo âm thanh “sha … sha”.

Không, không ngừng, còn có...


” Cạch”

Đao trong tay rớt xuống đất, Lâm Tử Thần hô to một câu: “Chạy mau! Một bầy ong mật đang hướng tới chỗ này!!!”

Vài người thiếu niên hai mặt nhìn nhau, ăn ý cười ra tiếng, nói đùa gì vậy.

”Thật sự có ong mật đang bay tới đây, hơn nữa số lượng nhiều kinh người, hiện chúng ta chạy trốn vẫn kịp.” Lâm Tử Thần thấy bọn họ không tin, lại vội vàng nhắc nhở.

Nhưng mấy người kia vẫn thờ ơ, tiếp tục chặt cây, trước khi mặt trời lặn không có chặt xong... Sẽ phải chịu phạt, vừa
nghĩ tới hình phạt, bọn họ cả người run lên, rối rít tăng nhanh động
tác, căn bản không đem lời nói Lâm Tử Thần vào đầu.

Lâm Tử Thần
muốn bỏ chạy, nhưng lại không nỡ để bọn họ lại, vội vàng giải thích: “Ta từ nhỏ thính giác so sánh với thường nhân nhạy bén hơn rất nhiều. Triệu Tiểu Bảo, bụng ngươi mới vừa kêu hai tiếng, Viên Dân, ngươi vừa nuốt
nước miếng.”

Hai người bị điểm tên, mở to hai mắt nhìn Lâm Tử
Thần, mặt đỏ bừng, cũng sắp giờ ăn cơm rồi, tất cả mọi người đều bắt đầu thấy đói bụng, ai biết hắn đoán đúng hay là ăn may chứ.

Bị những người còn lại chê cười, Lâm Tử Thần thật sự nổi giận, bỏ lại một câu:“Không muốn sống liền lưu lại.” rồi bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu.

Chỉ chốc lát sau, các thiếu niên chạy ra rừng cây, đứng ở bên cạnh một con đường nhỏ, thở hồng hộc.

”Ta chạy chậm, quả nhiên thấy rất nhiều ong mật.”

” Đúng vậy a, ta cũng nhìn thấy, bị dọa sợ, thiếu chút nữa ngã xuống đất.”


Mọi người sau khi chứng khiến sự việc vừa phát sinh, đều hướng Lâm Tử Thần cảm tạ.

Đột nhiên hai đạo bóng đen xuất hiện, Vũ cùng Mặc rõ ràng mang theo vẻ mặt tức giận xuất hiện trước mặt bọn họ.

” Là người nào? Người nào cho các ngươi ra đây?” Mặc tóm cổ áo một thiếu niên, ép hắn nói.

” Là hắn.” Trong nháy mắt người kia mặt liền trắng bệch, sợ hãi, giơ cái tay đang run rẩy chỉ vào Lâm Tử Thần nói.

Nghe vậy, Mặc đem thiếu niên kia ném qua một bên, bộ mặt dữ tợn, bước nhanh tới chỗ Lâm Tử Thần, nhấc Lâm Tử Thần lên.

” Tiểu tử, đừng tưởng rằng Vũ lưu lại ngươi, ngươi có thể vô pháp vô
thiên.” Mặc nhìn chằm chằm Lâm Tử Thần đang run rẩy, gằn từng chữ.

” Ta, không có....” Lâm Tử Thần nói chuyện khó khăn vì không thể thở được.

”Trả lời thuyết phục, nếu không sẽ quất chết ngươi.” Mặc vung tay muốn tát Lâm Tử Thần một cái.

Vũ nhanh hơn một bước ngăn cản hắn lại, nói: “Buông hắn xuống.”


Mặc không hiểu nhìn Vũ một cái, nhưng vẫn buông lỏng Lâm Tử Thần ra, hai
chân Lâm Tử Thần mềm nhũn, trực tiếp ngồi dưới đất ho mãnh liệt một
trận.

” Nói một chút, ngươi tại sao dẫn bọn hắn chạy đến đây?” Vũ liếc Lâm Tử Thần một cái, khẩu khí câu hỏi mặc dù bình thản, nhưng Lâm
Tử Thần có thể cảm giác được sự áp bách khổng lồ, so sánh với bị Mặc
ghìm chặt còn đáng sợ hơn nhiều lần.

” Bởi vì có một đoàn ong mật bay tới.” Lâm Tử Thần thành thật khai báo.

” Ong mật, làm sao ngươi biết chúng sẽ bay tới?” Vũ nhẹ nhàng nhíu mày,
hơi kinh ngạc. Ong Thúy Trúc này không phải ong mật bình thường, bọn
thiếu niên tay trói gà không chặt này nếu như đụng phải chúng chắc chắn
sẽ chết, không có chỗ chôn, nếu không phải phát hiện sớm, tuyệt đối là
không thể còn sống.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận