Từ khi trải qua biến cố bị Linh Vương chặn kiệu, ta cảm giác được rất rõ ràng toàn bộ toàn bộ trên dưới vương phủ bầu không khí lúc nào cũng vô cùng nặng nề. Đám phó nhân hết thảy đều chăm chăm quan sát đánh giá khi nhìn thấy ta, so với hồi trước chúng nhìn thấy Phạm Cửu Tiêu thì tựa như chuột nhìn thấy mèo thì trái ngược hoàn toàn.
Không hề nằm ngoài sở liệu… Qủy kế của Tam Vương gia Phạm Cửu Hâm đã có hiệu quả. Uy tín của dâm long Phạm Cửu Tiêu này trong triều đình vì lần bại tích không đánh mà chạy kia đã tuột dốc không phanh.
Mặc dù cũng cảm thấy tiếc, nhưng bất quá cái ta lo lắng hơn cả là vạn nhất thực sự không giữ được vị trí Nhiếp chính vương nữa, thì giữa cái chốn cổ đại không quen không biết này lấy cái gì mà mưu sinh đây. Ách… Đấy là còn chưa nói đến việc nuôi sống tiểu thố tử Lưu Quan nữa.
Cảm giác này so với cái hồi học cấp ba, lúc mà lão mụ suốt ngày ở phía sau đốc thúc “Vạn nhất không đậu được vào đại học thì phải làm cái gì bây giờ ” cũng không khác là mấy, đáp án lúc đấy của ta là đem bút với sách kham khảo gộp lại ném đi, hào khí ngất trời mà rống: “Không thi được vào đại học thì đẩy là xe bán khoai dạo là xong! Tuổi trẻ có chân có tay làm sao mà chết đói được!?”
Vậy nên hiện tại ta vẫn thản nhiên vênh váo nằm bên cạnh cái ao ở hoa viên phía sau vương phủ, nằm dưới cái nắng gắt gỏng của tháng ba mà phơi nắng, một bên là bàn đồ ăn cống phẩm trân quý mà ta chưa nghe qua bao giờ, cách đây không xa, trong lương đình cùng với mấy người khác nhỏ tiếng nói chuyện với nhau là Hình đại suất ca, trong đầu tự hỏi không biết tại nơi cổ đại này mở cái khách điếm hay vân vân gì đó được không, hẳn là cũng có thể kiếm được chút ít tiền bạc.. Bất quá, cái này cũng cần có vốn phải không ta? Nhưng chắc vơ vét lấy mấy hòm vàng bạc cũng không phải là chuyện khó với tên dâm long Phạm Cửu Tiêu này…
“Vương gia? Người muốn đi đâu?” Thấy ta đứng dậy, Lưu Quan nãy giờ đứng bên cạnh phẩy quạt cũng vội vàng đi theo, cẩn thận kéo lấy góc áo của ta, Hình Huân đứng xa xa đằng kia vẻ mặt không mấy tốt trộm đưa mắt liếc nhìn.
Kỳ quái… Nhìn hai người bọn hắn mắt qua mày lại cho nhau mà chỉ có ta là mù tịt, ta đột nhiên cảm thấy từ ngày ta chán chường hồi phủ đến giờ, có phải hay không bọn họ đã âm thầm cùng nhau lập ra một hiệp định mà không cho ta biết. Mà có vẻ… ta chính là đối tượng của cái hiệp định kia!?
“Lưu Quan, ta mang ngươi đến bảo khố trong phủ đi dạo, nghe thế nào?” Dựa theo kí ức của Phạm Cửu Tiêu, nơi nào do quốc lập cũng đều có một cái khố phòng để chứa mấy thứ của cải dư dả cả. Đến lúc đó ta một người hai tay chắc chắn mang không hết, kêu Lưu Quan hỗ trợ cũng tốt.
“Thuộc hạ có thể hỏi vì sao Vương gia lại muốn đến bảo khố được không?” Thế nhưng đáp lại ta lại là Hình Huân không hay từ lúc nào đã ở ngay phía sau.
Chỉ thấy đối phương hai hàng lông mày tuấn đĩnh nhíu lại, tuấn nhanh suất khí không có chút ý cười: “Ngài biết không? Bọn thuộc hạ đã ngầm quay về hồi báo, Lục Vương gia đã phái tâm phúc đến phủ của mấy đại thần nắm quyền trong triều mà tung tin đồn đãi. Cái bọn chúng muốn, chính là đổ thêm dầu vào lửa, lại thêm Vương gia người ba ngày nay không vào triều, hiện trại trong triều trên dưới ngờ vực, có nhiều tin đồn nói Tứ vương gia đã thất thế!”
“…” Cái này là sự thật. Ngươi cho dù có nói ta cũng không có biện pháp a.
Thở dài, tiểu thố tử thấp thỏm lo âu. Hình Huân đau đầu vỗ trán, mới vài ngày mà người đã gầy hẳn đi: “Vương gia… Trước đây không cần thuộc hạ chen tay vào, người vẫn đem thiên triều nắm trong tay biến hóa không ngừng. Vì sao lần này đám người hiếu kỳ đã tụ họp lại xem náo nhiệt ngay ngoài cửa. người vẫn như cũ vững như núi Thái Sơn? Nếu đây là thượng sách của người… thì thuộc hạ tất sẽ chẳng phải lo nghĩ gì. Nhưng nếu giờ người không cấp cho triều đình một cái công đạo, thuộc hạ sợ rằng… Phạm quốc sẽ loạn a –”
“Loạn thì loạn chứ.” Dù sao cũng có Phạm Cửu Hâm tọa trấn, Lục Vương gia tranh quyền, thế nào cũng không đến phiên “Phạm Cửu Tiêu” hàng nhái lên sân khấu.
Mấy ngày nay ta cũng đã hiểu rõ, ta không phải Phạm Cửu Tiêu, mà ta mười chín năm đi học cũng không có chương trình học nào tên là Đế vương quyền thuật cả. Bất luận là hung ác hay gian trá, ta đều chưa từng thử qua chứ đừng nói là am hiểu sâu sắc như con cháu Phạm thị. Nếu miễn cưỡng chỉ huy, chỉ sợ là hao binh tổn tướng, hy sinh tính mệnh của rất nhiều thủ hạ mà vẫn không thể lấy lại quyền lực.
Ta cuối cùng cũng không có bản lĩnh để bản thân thử một lần, đem tính mệnh của người khác đi so đấu. Tất cả mọi người đều có ba mẹ sinh dưỡng, có nhà có cửa…
Có lẽ Phạm Cửu Hâm nói đúng, ta chỉ là một gã xuất thân nhà nghèo, một kẻ tầm thường sợ đầu sợ đuôi lòng dạ đàn bà.
Ai… Lão Thiên Gia ném ta vào cơ thể Nhiếp chính vương Phạm Cửu Tiêu tay nắm giữ thiên binh vạn mã triều trung thực quyền để làm chi? Nếu nhượng ném ta vào thân thể của một vương tôn quý trụ hữu danh vô thực nào đó, ta đảm bảo ta sẽ sống phóng túng hưởng thụ nhân sinh, tuyệt đối đảm bảo đó a…
Giữa lúc ta bắt đầu trốn tránh hiện thực, ảo tưởng nghĩ muốn cướp đoạt vàng bạc châu báu trong phủ của tên dâm long này đến Giang Nam mai danh ẩn tích, mua nhà mua cửa ăn chơi trác táng, thì bỗng một thanh âm châm chọc khiêu khích chói tai từ góc hành lang kia truyền tới.
” U, ta đang tự hỏi thật kỳ quái khi kinh thành náo loạn như vậy, Tứ Vương phủ một điểm động tĩnh cũng không có ha? Tứ Vương gia hảo cảm của chúng ta thay đổi khẩu vị chuyển qua ăn chay a! Một gã hạ lưu tầm thường, chết thì cũng chết rồi, người còn vì hắn mà không quản đến hồng trần? Hanh –”
“…” Đám người cổ nhân này ỷ mình có khinh công mà mỗi lần mở lời đều không thích đánh tiếng báo trước sao? Lại càng kinh hách hơn khi nhận ra thanh âm kia là của kẻ ta hận thấu xương nhưng lại không thể tìm ra được, Đường Mật, thù mới hận cũ đều phải tính, ta ba bước thành hai xông lên phía trước, nắm lấy vạt áo hắn kéo lên, “Đáng giận! Ngươi còn dám tới gặp ta! Có hay không ngươi đã thiêu hủy thân thể Đồ Lâm!” Ta cho dù tốt tính, nhưng sát “thân” chi cừu cũng không thể dễ dàng bỏ qua được.
“Bĩnh tĩnh lại đi, Vương gia! Bản thân người còn khó bảo toàn, còn muốn cùng ta tính toán cái gì nợ cũ a? Ha hả….” Một lực đẩy tay ta ra, trong con ngươi Đường Mật hiện lên rõ ràng một tia khinh thường. Ta còn chưa kịp nổi sùng, Hình Huân đằng sau đã xông tới lên tiếng cướp lời: “Đường thiếu hiệp — Chẳng lẽ là Lục Vương gia đã động thủ!?”
“Còn không, nhưng phỏng chừng cũng sớm thôi.” Cũng không thèm để mắt mà phẩy hai tay Hình Huân đang kích động bắt lấy vai hắn ra, Đường Mật tựa hồ không muốn đụng chạm với Hình Huân một chút nào, thần sắc so với lúc nói chuyện với ta nghiêm túc hơn mà đáp lại: “Gã sư đệ phụ trách ở Đường Môn hôm qua có dùng bồ câu đưa tin cho ta, nói là vài đại thế gia trên giang hồ đã âm thầm tỏ thái độ muốn giúp Lục Vương gia đoạt quyền, áp chế các chư hầu khác. Binh mã trong triều phân tán rất loạn, ta nghĩ Vương gia muốn thành thế [ kiểu như tập hợp thế lực], chỉ có thể lợi dụng thế lực giang hồ bên ngoài triều đình, bất quá không nghĩ tới ngay cả Thượng Cửu Môn luôn bất quản gia sự cũng quy phục.”
“Vậy Đường Môn thì sao?” Sốt ruột cắt ngang mấy lời lải nhải của Đường Mật, khuôn mặt Hình Huân giờ khắc này này tái nhợt tựa như không còn một giọt máu. Ta nhớ trước xem trong mấy quyển võ hiệp tiểu thuyết… Đường Môn ngoại trừ đê tiện ra cũng không phải loại gì hung ác, sao Hình Huân lại chỉ kịch liệt kiêng kị mỗi Đường Môn? Cá nhân ta cho rằng, nếu đánh một trận đường hoàng, Đường Mật xem chừng cũng không phải là đối thủ của Hình Huân a…
Hoàn toàn quên mất ta vẫn còn đang đứng tại đây, hai vị mà nửa tháng trước đây vẫn còn bị nam tử xuất chúng Phạm Cửu Tiêu đặt ở dưới thân đem ta gạt qua một bên, ngươi một lời ta một câu trao đổi tin tức: “Sư đệ Đường Môn nói là lão tổ đã đáp ứng lại với thuyết khách của Lục Vương gia, nói rằng dù là bên này hay bên kia cũng đều không ủng hộ. Bất quá ta hiểu quá rõ cái lão bất tử kia, người không thể nào lại không chụp lấy con ngựa của Lục Vương Gia! Hanh!” [ Ý nói là không bỏ qua cái lợi trước mắt ]
“Nói cách khác, Đường Môn có thể sẽ âm thầm bang trợ cho bên Lục Vương gia!?”
“Đại khái là vậy, lão tổ tông kì thực cũng thấy thằng nhãi hấp tấp nông cạn Lục Vương gia kia chướng mắt, bất quá thuyết khách đến Đường Môn lần này… Lại là nhân vật do chính Tam Vương gia phái đi.”
“Lại là Phạm Cửu Hâm…” Đứng một bên nghiến răng nghiến lợi ôm hận nói. Ta sớm biết cái người xem ta không khác gì rác rưởi kia sẽ không đơn giản từ bỏ ý đồ đâu mà. Thế nhưng không nghĩ tới để thay đổi tiềm lực, hắn căn bản không ngại làm náo loạn thiên hạ khiến sinh linh đồ thán! Lẽ nào trong mắt các vị Vương gia, chúng ta… những người dân chỉ đơn giản là những kẻ đi cống hiến, dù ủy khuất cũng không được phép lên tiếng mà trái lại phải ngoan ngoãn lấy tính mệnh của mình ra để phục vụ bọn họ hay sao!?
Không nghe thấy mấy thanh âm chửi bới do lòng ta quá căm phẫn không chịu được mà thốt ra, Hình Huân trong người khẽ dao động, lấy lại sắc mặt bình tĩnh băng lãnh nhìn Đường Mật: “Như vậy.. Nếu Đường Môn phản chiến, Đường thiếu hiệp ngươi –”
“Ha hả, ta sao, chỉ cần Tứ vương gia đảm bảo đáp ứng chuyện kia của ta, lúc này ta chính là người của Tứ Vương phủ. Ta mạo hiểm đến đây mật báo cho các ngươi bất chấp gia pháp của lão tổ tông cũng vì nguyên do này.” Đôi mắt giảo hoạt chớp mấy cái, Đường Mật tựa như hồ ly quay lại nhìn ta cười mà đậm mùi uy hiếp.
Dựa theo ký ức của “Phạm Cửu Tiêu”, hình như là sau khi trận mây mưa qua đi hắn đã đáp ứng sẽ cho lực lượng ám trung đến hỗ trợ đối phương giành lấy thực quyền Đường Môn. Bất quá, “Ngươi cho rằng với ta hiện tại, còn có thể thực hiện cái lời hứa kia?” Nói ta còn khó để tự bảo toàn bản thân cũng chính là ngươi a!
“Ha hả, yên tâm yên tâm, chẳng phải ta đã tới đây rồi sao?” Ngẩn ngơ, tựa hồ là nghe thấy điểm không vừa lòng trong câu nói của ta, Đường Mật lập tức cười quyến rũ lấy lòng, chỉ động tiến lại gần, “Có ta ở đây, đám người kia muốn thủ tiêu ngươi dễ dàng là không thể! Bất quá, ta cũng chỉ tranh thủ được cho ngươi chút thời gian thôi, ngươi muốn lấy lại cục diện thì phải động thủ càng sớm càng tốt, nếu còn vì thứ tầm thường cái gì Đồ a Lâm a mà thương xuân bi thu* hay cái gì tình thánh… Ta đây khuyên ngươi cũng đừng có lãng phí tinh lực của đại gia ta, cứ đơn giản sai Hình đại hộ vệ nhà ngươi lấy bảo kiếm ra giúp ngươi lau cái cổ của mấy người Lục Vương gia đi! Hanh hanh!”
[ *: buồn thương cho mùa xuân, xót đau cho mùa thu, ý nói nỗi buồn triền miên không thôi ]
Hắn vừa dứt lời, Hình Huân lập tức đề phòng lùi lại ba bước che đi bội kiếm bên hông. Thấy thế, ta lắc đầu giở khóc giở cười, vừa định mở miệng nói cho ta ba ngày để cân nhắc, lại chợt nghe ở hành lang bên kia đột nhiên truyền đến thanh âm đổ vỡ, ngay sau đó, một thị nữ kinh hô chói tai —
“Nha a a a a — Có người chết a a a a –”
Hai mặt đưa mắt liếc nhìn nhau, mắt thấy hai vị cao thủ thi triển khinh công, không ai ngoảnh lại nhìn ta mà cùng đạp bước rời đi, trong lòng như có lửa đốt, ta phải tự mình vén lên mấy tầng vải vóc của vương bào nặng trĩu, bước nhanh về hướng xảy ra sự tình.
Thực tình thì, trước đây ở bên kia được mười chín năm ngoài xem trên TV ra cũng chưa từng nhìn thấy người chết, ai biết được tới địa phương quỷ quái này, giống như muốn đem mười chín năm bình an kia đạp tan hết, ba ngày hết hai ngày thấy sát nhân, có trời mới biết lúc này là người Ất người Giáp nào không gặp may…
“Trời a! Lưu Quan –” Ngoặt qua chỗ rẽ tại hành lang dài, thì lại nhìn thấy Hình Huân đang ôm đỡ lấy một nhân ảnh, hết thảy oán giận trong đầu ta đều bị tống ra ngoài sạch sẽ. Tựa như toàn bộ thế giới đều mất đi màu sắc mà trở nên trắng xám, trong mắt ta chỉ còn tố y thiếu niên thần sắc đỏ hồng nằm trong lòng Hình Huân hấp hối, khóe miệng không ngừng rỉ máu.
“…” Miệng há to, ta nghĩ muốn gọi tên Lưu Quan, nhưng cổ họng lại nghẹn cứng không thể bật ra tiếng. Ngược lại đối phương vừa nhìn thấy ta đến, nhãn tình suy yếu vô lực không nhấc lên được, cả người đau đớn vật lộn, run rẩy mở miệng yếu ớt nói: “Vương gia… Không được ăn… Không được…”
“Lưu Quan… Đừng nói nữa, ngươi sẽ không có việc gì đâu.” Mấy lời trong kịch truyền hình này đúng là thối nát mà.
Lại nhớ chính mình đã từng cười nhạo nhân vật trong kịch nói mấy lời lừa mình dối người này, lại không nghĩ tới bản thân thực sự gặp phải hoàn cảnh này… Ngoại trừ việc nắm lấy bàn tay nhỏ bé mà lạnh lẽo của đối phương trở qua trở lại nhiều lần với mấy ngôn từ máy móc ra, thật không còn biết phải làm gì khác.
Sinh mệnh suy yếu của Lưu Quan có dấu hiệu càng lúc càng tàn lụi, nhưng thiếu niên kia vẫn quật cường nâng mí mắt lên, quyến luyến nhìn chăm chăm vào bàn tay ta đang nắm chặt hai tay hắn, dường như cảm thụ được cái ấm áp truyền tới, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng, ta nhất định phải nói… Vương gia, nhớ kĩ… Không được mất cảnh giác ăn bất luận thứ gì lung tung trong phủ… Đã có người lẻn vào phủ… Tại bát canh hoa quế bưng cho ngài… Hạ độc…”
“Cái gì –” Ta nhớ ra rồi, là ta buổi sáng đã phân phó trù phòng làm bát canh hoa quế cho bữa trà chiều!
Nói vậy —
“Lưu Quan! Ai kêu ngươi thử độc cho ta!? Là ai bảo ngươi làm vậy!?” Vì sao!? Ta là người ngươi cũng là người! Vì sao ngươi muốn chết vì ta, thay ta chịu những hành hạ này!? Nộ hỏa bức lên đầu, ta hầu như liền không suy nghĩ mà nắm lấy vạt áo Hình Huân, bàn tay nắm chặt thành đấm muốn đánh vào khuôn mặt tuấn mỹ của đối phương: “Là ngươi phải không! Hình Huân — Có phải là ngươi bức Lưu Quan làm vậy không?”
“Vương gia… Đây là nguyện ý của Lưu Quan! Đừng trách… Khụ khụ — Hình đại ca…”
Quay đầu đi chỗ khác, cánh tay ôm Lưu Quan nắm chặt, Hình Huân không thanh minh, cũng không chịu nhận lỗi với ta.
“Vì sao…” Vì sao các ngươi lại vì tên dâm long mà chọn cái chết chứ? Vì sao! Ngươi vẫn còn nhỏ như vậy… Lưu Quan, đáng vậy sao? Ta không hiểu… Mấy người các ngươi suy nghĩ điều gì? Đáng vậy sao —
“Vương gia, đây là ý nguyện của Lưu Quan… Phạm quốc thiếu Lưu Quan cũng không hề gì… Thế nhưng… Không thể thiếu Nhiếp chính vương… Không thể thiếu người a — ô –” Đường Mật bỗng nhiên xuất thủ, một ngón tay điểm hôn huyệt của thiếu niên hơi thở đã sớm yếu ớt mong manh. Sau đó bọn họ tay chân vội vàng làm cái gì đó mà ta cũng không rõ. Ta chỉ nhớ những lời Lưu Quan nói, ta chỉ nhớ rõ mấy lời của thiếu niên đang hấp hối kia với thanh âm tuyệt không chút hối hận nói: Phạm quốc, không thể thiếu được tên dâm long Phạm Cửu Tiêu hầu như không chút ưu điểm nào.
Thế đấy… Lão Thiên Gia, vì sao ngày đó… Không mặc kệ ta chết đi…
Phạm Cửu Tiêu đã chết, nhưng mọi người cần hắn, Phạm quốc không thể rời bỏ hắn.
Đồ Lâm còn sống, sinh mệnh của Đồ Lâm đối với muôn dân trăm họ mà nói, so ra thì còn chẳng bằng Lưu Quan…
Trông thấy Hình Huân cùng Lưu Quan sắc mặt xám lại, lòng lạnh một chút, rồi lại nhanh chóng sục sôi lên.
Tốt… Phạm Cửu Hâm, xem như ngươi lợi hại! Để đoạt quyền mà giết người bừa bãi, ngay cả mánh khóe dụng độc hạ lưu này cũng làm.
Hanh hanh… Bất quá có cái này nên nhắc nhở ngươi một chút —
Ta “Phạm Cửu Tiêu”, còn chưa có chết!
Một người khi mà trước mặt còn rất nhiều con đường để đi, hắn thường do dự dậm chân tại chỗ.
Thế nhưng khi hắn bị đẩy đến hoàn cảnh chỉ còn duy nhất một con đường có thể đi, thì sẽ lại quyết định thật nhanh mà dũng cảm tiến tới. Vậy nên, khi ta xác định bản thân mình là bị hồ ly Phạm Cửu Hâm kia nhắm đánh đến cùng, ta ngược lại lại vơi bớt đi mấy điểm đắn đo chồng chất. Vậy mới nói anh hùng từ xưa đến giờ đều bị bức mà thành cả —
“Đường Mật, điều kiện của ngươi ta đáp ứng!” Tay nắm chặt dõng dạc nói, ta lợi dụng một chút uy nghi trời sinh của dâm long Phạm Cửu Tiêu, ánh mắt nhiệt huyết đảo nhanh qua nhìn mọi người, “Bất quá ngươi trước hết phải cứu được Lưu Quan cho bản vương! Về phần Hình Huân, ngươi đem tình hình phân bố thực lực triều chính mấy hôm nay hỏa tốc báo lại cho ta, đồng thời truyền tin xuống cho toàn bộ trên dưới vương phủ, nếu ai dám đem tin tức Lưu Quan bị trúng độc tiết lộ ra ngoài — giết không tha!” Tại nơi cổ trang này thì giết người với thái rau cơ bản cũng không khác là mấy, vậy nên những lời này chắc chắn không sai.
Giọng nói có chút suyễn, thấy Hình Huân hoài nghi nhìn khi thấy ta bất thình lình thay đổi, ta nhanh kho khan hai tiếng, dừng một chút, đổi sang cái giọng có chút nghẹn ngào: “Ai… Kỳ thực lúc Đồ công tử hi sinh, bản vương đối với danh lợi vinh hoa đã sớm lãnh đạm. Trước đây hắn cũng thường khuyên bảo ta… Làm người thì phải biết tự thỏa mãn…” Thi cử trên đại học mười phần làm được sáu là tốt lắm rồi, nhất là với cái kẻ một buổi đi học thì nửa buổi ngồi chơi,”Khuyên ta không nên ham quyền thế địa vị cùng những vật ngoài thân…” Mà nay công việc sinh viên khó tìm, hà tất phải mù quáng tìm nơi lương cao, có một công việc kiếm ra tiền là ổn rồi, “Càng khuyên ta không nên dâm loạn vô độ…” Một chồng một vợ có pháp luật bảo hộ, này đây vài người vì yêu đương vụng trộm mà phải ngồi tù, “Thế nhưng… Ta lại không nghe theo hắn…”
Đố kị a, dâm long mỗi ngày đều ăn sơn trân hải vị, mặc lụa là gấm vóc, trong triều quyền to, ôm… ôm tuy rằng toàn là mỹ nam bất quá ngược lại thì kẻ dị tính luyến như ta thèm muốn cũng không được. A a a — hết thảy phúc phần hảo sự đều dành cho hắn, phúc hắn cũng hưởng rồi, nghiệt cũng tạo hết rồi, để tới bây giờ nảy sinh vấn đề, thì toàn bộ đều đổ lên đầu người vô tội là ta gáng vác! Đáng giận –
“Vương gia…” Mỗi lần ta hoài niệm “Đồ Lâm”, nhãn thần Hình Huân lại ánh lên một tia ẩn ý phức tạp mà không ai đọc ra được. Thở dài, đem Lưu Quan đã mất đi ý thức giao cho Đường Mật chăm sóc, hắn vững bước đến bên người ta, lần đầu tiên không phải ấu đả gì mà chủ động chạm vào cơ thể ta.
Ngơ ngác chết trân nhìn hắn đặt tay lên vai ta, rõ ràng lực đạo rất nhẹ, nhưng biểu tình huyễn nhiên* của hắn khiến lòng ta nặng tựa nghìn cân: “Vương gia, hiện tại không phải lúc tự trách chính mình. Lãng tử hồi đầu kim bất hoán… Ta tin tưởng lần này Vương gia xuất thủ là vì giang sơn Phạm quốc, huống hồ Lục Vương gia bọn họ khinh người quá đáng. Đồ công tử trên trời có linh thiêng, nhất định sẽ không trách tội người…”
[ *: QT đại nhân dịch là “lã chã ( nước mắt)” mà mình thấy có vẻ ko đúng lắm nên để nguyên, bạn nào có cách hiểu hay hơn thì nói mình nhé XD ]
Xem ra, Hình Huân thật sự đã bỏ qua chuyện cũ. Giờ khắc này, hắn an ủi ta, chính là đã hoàn toàn tin tưởng “ta” mà tha thứ cho “Phạm Cửu Tiêu”.
Tuấn nhan hắn năm sắc biến hóa, ngực thình lình siết chặt một cái… Không, không phải chứ!? Lẽ nào lại nói vì bầu không khí quá tốt này, đối phương quá anh tuấn, mà ta một kẻ mười chín năm chỉ thích nữ hài tử lại bắt đầu dao động!?
Lần trước là Lưu Quan, lần này là Hình Huân — tái nhìn xuống bên dưới, chẳng lẽ ta sớm hay muộn cũng sẽ theo cái thân thể “Phạm Cửu Tiêu” này mà kế tục cái phương hướng đồng tính!? Không được! Ta nhất định phải đem nhân sinh của dâm long này triệt để cải chính!
Sau khi giải quyết được vấn đề tranh quyền lần này, ta sẽ lập tức ly khai khỏi kinh thành mà đến Giang Nam mua một cái nhà, rồi thú mười hai mươi vợ mà ngày đêm tu luyện, ra sức lấy lại trạng thái động tâm với mỹ nữ như lẽ thường. Không thể để giống bây giờ, vì một người suất ca ôn nhu mà chân đứng xiêu vẹo, mặt đỏ hụt hơi… [ đời chú mà chạy thoát thì còn gì là truyện nữa… aiz… ]
“Vương gia? Người còn đang suy nghĩ về chuyện Đồ công tử?” Thấy mặt ta lúc trắng lúc xanh, thỉnh thoảng lại còn hồng hồng một chút, Hình Huân lo lắng đến gần hơn mấy phần, ân cần hỏi thăm. Cười gượng hai tiếng, ta liền xoay người đi đến chỗ Đường Mật, cứ mấy lần thế này* nữa, thì ta trước khi uốn đươc cong thành thẳng sợ là đã bị suy tim rồi.
[ thế này ở đây tức là cảnh bạn Hình Huân đẹp zai ghé sát vào mà ân cần hỏi thăm ý:”>]
“Uy! Đường đại hiệp, ngươi là người của Đường Môn, giải độc này lại làm khó được ngươi sao?” Ta rốt cuộc cùng minh bạch vì sao khi các đại môn phái đi theo địch, Hình Huân lại chỉ canh cánh lo lắng thái độ của Đường Môn. Rất đơn giản, tiểu hiệp đại hiệp dù võ nghệ cao cường lợi hại đến đâu thì triều đình cũng có đến hơn mười vạn binh mã đao sơn vũ tiễn, một người dù có bản lĩnh đến đâu cũng không thể một hơi giết được mấy nghìn người trong vương phủ. Thế nhưng hạ độc lại không giống như vậy… Một giọt độc dược vào giếng nước, thì có khả năng độc chết cả chó gà của vương phủ luôn. Thậm chí như lúc này, lặng lẽ đầu độc vào thức ăn, thực khiến người ta khó mà phòng bị được.
Bất quá dựa theo ký ức của “Phạm Cửu Tiêu” với Đường Mật, tiểu tử này tuy rằng dâm loạn vô độ, tùy hứng làm bậy nhưng bản lĩnh dĩ độc trị độc thì khỏi phải bàn đến. Hiện tại hắn tới đúng lúc, chỉ cần cứu được Lưu Quan một mạng, ta quyết định sẽ không tính toán cừu hận gì với hắn về việc tiêu hủy thi thể của “mình”! Dù sao… Người sống quan trọng hơn người chết rất nhiều.
Nhưng mà, Đường Mật sau khi bắt uyển mạnh [ động mạch cổ tay ] Lưu Quan xong lại nhanh chóng thu hồi lại cái dáng vẻ cợt nhả, thần sắc ngưng trọng hết sức im lặng hồi lâu, như chịu không nổi bầu không khí áp lực này, hờn dỗi bỏ cổ tay Lưu Quan xuống, đứng dậy vén lại mái tóc đen nhánh, lòng đầy ủy khuất bĩu môi nói: “Đáng ghét! Lão tổ tông ngay cả “Đoạn tràng” trấn bang cũng đem đi hạ độc, xem ra đã quyết tâm giúp Lục Vương gia đầu độc chết ngươi! Không có biện pháp, độc này vô sắc vô vị vô hình vô tung, không phát tác thì căn bản nhìn không ra cái gì khác lạ, đã phát tác thì may ra có Thiên Vương lão tử mới cứu về được… Toàn bộ Đường Môn kể cả lão tổ tông cũng không thể giải được loại kịch độc này! Tiểu tử đây — Ta không thể cứu được!”
“Cái gì –”
Ta không biết “Phạm Cửu Tiêu” ở tình huống này sẽ phản ứng thế nào, nhưng ta biết được có người vì mình mà chết thì không thể tỉnh táo được. Nắm lấy vạt áo Đường Mật, ta kích động không kiềm chế được muốn rít gào lên: “Đừng có nói đùa! Độc là của Đường Môn các ngươi hạ, ngươi thế nào lại giải không được –”
“Buông ra!” Không mấy hài lòng mà liếc mắt trừng ta, Đường Mật chụp hai tay ta gạt ra, thương tiếc vuốt lấy mấy móng tay vừa dài vừa nhọn do chính mình bảo dưỡng, mị nhãn khẽ đảo, nổi lên ba phần lạnh lẽo, “Đường Môn chúng ta là thiên về dụng độc, giải độc cũng chỉ là thứ phụ thôi. Ai quy định một hội giết người thì cũng phải cứu người đâu? Huống hồ lão tổ tông lúc này là xuất ra “Đoạn tràng” là bảo bối đáy rương của Đường Môn chúng ta, trước giờ chưa dùng đến lần nào, có ai lại đi khổ tâm nghiên cứu giải dược của nó!? Lại nói về tiểu gia hỏa kia, ta chỉ có thể kéo dài thọ mệnh của hắn được mười ngày, đến lúc đó mà không tìm được cứu tinh, thì cứ chuẩn bị sẵn hậu sự cho hắn đi! Hanh –”
“Ngươi –” Còn muốn tranh cãi thêm với Đường Mật thái độ khó coi kia thì tâm tư đã bị mấy lời cắt ngang của Hình Huân làm cho chú ý: “Được rồi! Vương gia! Người quên rồi sao? Còn có Thương thần y được mệnh danh là Diêm Vương Địch! Có hắn xuất thủ, không có độc nào trong thiên hạ mà không giải được!” Hưng phấn mở to hai mắt, Hình Huân cấp thiết cầm lấy tay ta, trước mắt phảng phất thấy vô vàn hi vọng. Nhưng mà trong trí nhớ của “Phạm Cửu Tiêu”, không rõ sao, ta lại thoáng nghĩ đến cái gì âm tào địa ngục…
Trên giang hồ hỉ nộ vô thường này có ai mà không biết đến đại danh thần y trẻ tuổi Thương Duyệt Cẩm? Phạm Cửu Tiêu không chỉ gặp qua vị thần y trẻ tuổi mà lạnh lùng nghiêm nghị thanh lệ này… Mà thậm chí còn đã từng thượng hắn!
Hình như năm ấy tiên đế lâm bệnh nặng đã thỉnh Thương Duyệt Cẩm đến cung… Vừa vặn đúng lúc dâm long đem Hình Huân ra chơi đùa đến thổ huyết, đang khó chịu bực mình vì cái bụng đầy oán khí không chỗ nào phát tiết, hảo có chết hay không mà ngay lúc đi ngang qua hậu cung lại thấy tuấn mỹ thần y đang đi ra —
Đang bất mãn muốn tìm nam nhân thì lại gặp con mồi thích hợp, tình huống tiếp theo thì có dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được ra…
Tên hỗn đản này cư nhiên đuổi đám thái giám cung nữ đi, thừa dịp Thương Duyệt Cẩm không phòng bị, trực tiếp đem y phục trên người xé xuống, buộc lấy tóm gọn rồi đem đến ôn tuyền trì [ hồ nước nóng ] gần đó. Khi đó, không thèm quan tâm đến ánh mắt băng lãnh muốn đem người sống hù đến chết của người kia, vấn cứ tùy tiện lấy hương dịch trong ao bôi trơn vài cái liền xxoo — [ tác giả dùng đúng từ xxoo =.= ]
Hiện tại nhắm mắt lại, ta vẫn có thể nhớ được lúc đó mãn trì huyết sắc, thật giống với hiện trường giết người…
Gặp tình huống như vậy, Thương Duyệt Cẩm kia không quay lại trả thù cũng coi như là kỳ tích rồi, giờ ta lại tự thân chạy đến không phải là dâng cổ lên mời người ta chém sao? Khổ nhất là, cứ để hắn chém đi, nhưng hắn chưa chắc đã đáp ứng chịu giúp Lưu Quan “của ta “.
Một bằng hữu là một con đường, một oan gia là một bức tường. “Phạm Cửu Tiêu” a “Phạm Cửu Tiêu”, chẳng lẽ ngươi không bao giờ suy xét trước khi động dục ư!?
“Vương gia? Người còn chần chừ gì nữa!? Chúng ta cấp tốc mang Lưu Quan đi tìm Thương thần y nhanh…” Một bên sai người chuẩn bị ngựa, Hình Huân một bên thúc giục nói. Mà bên kia Đường Mật không rõ là vô tình hay cố tình đem ta đá vào hố lửa: “Đúng vậy, đúng vậy, có Thương thần y ra tay thì khẳng định không chết được! Bất quá tiểu tử Thương Duyệt Cẩm tính tình kỳ quặc có tiếng, chúng ta kẻ van người lạy chưa chắc hắn đã chịu a.”
“Bất kể thế nào cũng phải được.” Cắn răng, ta cắt ngang lời bọn họ, e bản thân giữa đường khiếp sợ, chủ động ngẩng đầu bước đi hướng về phía phủ ngoại: “Bất luận làm sao, bản vương sẽ phải thuyết phục được hắn cứu Lưu Quan! Nhất định là vậy!” Chỉ không biết là ta giải thích với Thương thần y rằng năm đó cường bạo hắn là cái “người kia” chứ không phải “ta”… Hắn có chịu tin hay không…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...