Quân Lâm Thiên Hạ Chi Tàn Cục

Kinh thành nơi đây, trước đi ra thì rất dễ, giờ muốn trở lại thì nan càng thêm nan.

Cùng Hình Huân nhiều đêm thần tốc chạy về kinh thành, Đường Mật cứ tùy hứng lúc thì biến mất lúc lại nhảy ra, lần này, như thường lệ lại cấp cho chúng ta mấy thông tin chẳng hề tốt đẹp gì: “Vương gia, hành động chậm rồi nga! Lục Vương gia cùng với mấy vị chư hầu đã sớm mài sẵn đao, thủ ở cửa thành phụ cận chờ ngươi, chỉ cần ngươi có ý muốn vào thành, sẽ rơi vào tay bọn họ ngay. Vậy nên, ta thành thật khuyên ngươi nên ở lại ngoại thành mà bày mưu tính kế đi. Ha hả –“

“Đa tạ nhắc nhở…” chán ghét gạt cánh tay đang mân mê dụ dỗ của Đường Mật ra, phải thừa nhận là hiện nay hắn là người yêu mị mê hoặc nhất trong đám luyến sủng của “Phạm Cửu Tiêu”, nhưng cũng chính vì nguyên nhân như vậy, mà hắn trở thành người ta không muốn tới gần nhất.

Hình Huân thực sự rất tuấn tú, nhưng cũng rất thận trọng dè dặt, Lưu Quan trong mắt ta thì giống với một mầm non cần che chở, chạm vào không cẩn thận sẽ bị sét đánh chết, về phần Thương thần y… Khụ khụ, hắn cũng với Tam Vương gia đều tựa như sát tinh!

Đường Mật thì ngược lại, vị thiếu chủ Đường Môn bất luận quý tiết khí hậu thế nào cũng không mặc thêm hơn nửa kiện y phục, đường cong bên dưới lớp bạc sam lưu sướng lả lướt lại tinh tế vi diệu, một đôi mị nhãn câu hồn mà bình thường nhìn vào ta vẫn hay nhầm với của nữ nhân.. Và trọng yếu hơn cả — cái gã gia hỏa của Đường Môn kia phiêu lượng là vậy mà da mặt cũng lại thực dày, trước mặt bao nhiêu người mà vẫn bám lấy người ta động tay động chân! Một nam tử bình thường đối với một thục nữ nóng bỏng có bao nhiều phần kích động, thì thân thể dâm long “Phạm Cửu Tiêu” đối với Đường Mật có gấp mấy lần cái kích động đấy… Biết rõ tình thế nghiêm trọng, vậy mà hắn vẫn còn tinh thần mà hướng xuống dưới tập kích!

“Đường thiếu hiệp, toàn bộ kinh thành đều là quan binh, ngươi là người giang hồ, có cách nào có thể vào thành không?” Vẫn là Hình đại suất ca có nghĩa khí, mặt không đổi sắc thay ta đẩy Đường mỹ nhân đang nằm úp sấp trên người đi, còn có thể khiến kẻ khác dù có khó chịu tới đâu cũng phải nghiêm túc mà trả lời.

Bất quá, Đường Mật cũng không mấy quan tâm: “Hanh hanh, không sai a, chúng ta người giang hồ đương nhiên có cách của người giang hồ. Vương gia muốn vào thành cũng không thành vấn đề, ha hả, chỉ cần cho ta nếm qua mấy điểm ngon ngọt, ta lập tức mang ngươi đi vào. Bất quá, Vương gia a, việc đã đến nước này, ngươi hiện tại vào thành thì được lợi lộc gì? Sẽ không phải là muốn gặp tiểu chất tử Hoàng Đế mà kể khổ đi? Ha ha –”

“Đường thiếu hiệp yên tâm, bách túc chi trùng thượng thả tử nhi bất cương [ một câu thành ngữ, ý chỉ tiềm lực hùng mạnh, dù có suy yếu, nhưng hoàn toàn không ảnh hưởng gì, tựa như con trùng trăm chân có mất đi một cũng không ảnh hưởng. Mình cũng không biết, search google nó ra thế]. Vương gia tại trong thành còn có một nhóm tử sĩ, nguyện ý vì Vương gia mà trung thành tuyệt đối, chỉ chờ Vương gia vào thành hội hợp mà đồng mưu đại sự!”

Lời đáp lại của Hình Huân với Đường Mật lại dẫn ra ký ức kia trong đầu “Phạm Cửu Tiêu”: không sai, thế lực dâm long trải rộng khắp thiên triều, ngoại trừ thay hoàng đế chỉ huy mười vạn ngự lâm quân ra, còn tư truân [ tự mình nắm giữ ] không ít gia binh. Ở trong triều cũng có không ít vương công đại thần được hắn bao che vì chờ hắn về mà cùng với Lục Vương gia giằng co dây dưa, chỉ cần bản thân “Phạm Cửu Tiêu” không để rơi vào tay Lục Vương gia, chí ít chúng ta vẫn còn nắm được ba phần thế cục.

Nhưng ba phần này thực sức quá ít a. Cũng như vô số các vị hiền triết đã đúc kết lại, ta cùng đám bạn đồng môn ở trường cao trung lúc kéo bè kéo lũ đi đánh nhau cũng đã nghiệm chứng được — bất luận người lãnh đạo có tài ba đến thế nào, thì số lượng cũng là rất quan trọng! Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được hỗ trợ!

Thoáng suy nghĩ một chút, đúng là nước cờ này nguy hiểm, nhưng ta thực sự nghĩ không ra biện pháp nào cao minh hơn nữa: “Đường Mật, ngươi đêm nay nghĩ biện pháp giúp ta đột nhập vào Tam Vương phủ, ta muốn tìm Tam Vương gia mật đàm.”

“Vương gia!” Hình đại suất ca vừa muốn mở miệng thao thao bất tuyệt đã bị ta giơ tay ngăn trở, ta biết hắn phản đối ta đi gặp cáo già Phạm Cửu Hâm là hợp tình hợp lý, nhưng hiện tại ta nhất định phải gặp mặt người kia, “Đường Mật, có thể không?”

“Có thể lo liệu được, nhưng Vương gia kêu ta khổ cực vô công sao?” Mỹ nam tử này suốt ngày ngạo mạn kiêu căng trong đầu cũng toàn suy nghĩ dâm tà ở đây lại biết cân nhắc suy xét ha. Ta thì không rõ, bề trên còn đang cấp bách sốt ruột, hắn như vậy mà vẫn còn muốn mưu cầu danh lợi thật là đại biến thái a!

“… Không phải đã nói chờ khi thế cục ổn định, bản vương sẽ giúp ngươi leo lên vị trí minh chủ võ lâm sao?” Có ước định này giữa “Phạm Cửu Tiêu” và hắn mà còn chưa đủ sao?

“Nói vậy cũng không sai, thế nhưng Vương gia a, lúc ngươi và ta ước định thì thiên hạ Phạm quốc chí ít cũng có bảy thành là nằm trong tay ngươi. Nhưng hiện tại thì sao? Chỉ sợ ngươi lúc này vướng vào rắc rối, bản thân còn khó mà bảo toàn được đi?” Con ngươi trừng lên nhìn, Đường Mật tuy rằng bộ dạng có phần lăng nhăng phất phơ, nhưng khẩu khí đã phần băng lãnh nghiêm túc kỳ lạ: “Ta hiện tại muốn rút tay cũng không được, Vương gia… Ha hả, người không phải cũng hiểu rất rõ ràng rồi sao?

“… Ta hiểu.” Ngựa giống quả nhiên còn muốn kháo ngựa giống đến thuần phục! Nói đến đây còn không phải là chuyện trên giường sao?

Lại nói đêm này đi gặp Phạm Cửu Hâm thì tựa như đánh bạc mười phần chết chín rồi, sống chết còn chưa rõ, còn cố giữ cái gì dị tính luyến chứ!? Tầm phiền ý loạn kéo Đường Mật qua, không đáp lại Hình đại suất ca bất tán thành mà nhìn đầy phẫn nộ, liếc mắt liền thấy một gian tiểu điếm, ta mạnh tay túm lấy mỹ nam nhân cười mỉa mai không ngớt, lấy một ngân nguyên bảo ra xua lão chủ cửa tiệm, chạy vào buồng trong, hung hăng đem Đường Mật ném lên giường đất* cứng ngạch.


[ *:  1 loại giường của người phương Bắc Trung Quốc ]

“Vương gia! Người lẽ nào đã quên Đồ công tử!?” Bị ta nhốt ở ngoài của, Hình Huân trầm thống lớn tiếng chất vấn làm ta thẹn vô cùng, nhưng như ta đã từng đối với hắn cùng Lưu Quan nói rồi. “… Hình Huân, lui ra. Nhớ kỹ, Đồ công tử đã mất.” Nhưng các ngươi còn sống, các ngươi đã quyết định muốn theo ta, thì ta phải có nghĩa vụ vắt hét óc không từ một thủ đoạn nào để các ngươi sống tốt mà chính ta cũng sống sót!

“Đường Mật, nhớ kỹ –” Đáy mắt đỏ lên xé rách y bào, như thoát khỏi gông cùm mà triệt để tự do, chỉ trong nháy mắt tay ta đã trút đi vạt áo của Đường mỹ nhân, khẽ dừng động tác lại run nhẹ: “Đây là ngươi tự tìm đến…” Nếu như trước đây ta còn lo lắng không biết phải làm thế nào để thượng một nam nhân, như hiện tại khã dĩ có thể yên tâm, thân thể hoàn mỹ của dâm long đây nhớ rõ từng bước từng bước một, huống chi… đối phương lại chính là Đường Mật tự mình nghênh tiếp không chút kháng cự, làm không biết mệt!

Hai chân thon dài tự giác ôm lấy thắt lưng “Phạm Cửu Tiêu”, Đường Mật dáng vẻ tươi cười ẩn chứa thâm ý mà ngay cả ký ức của “ta” cũng không đoán ra được, gục đầu xuống, đem tất cả thuận lý thành chương giao cho bản năng, cánh môi ta chà lên khuôn ngực phong mãn trong mơ cũng không gặp được kia, nhẹ nhàng mở miệng ra, thở dài mà hàm trụ lấy điểm nho nhỏ nóng bỏng nữ nhân cũng không thể sánh được, người bên dưới so với phim cấp ba trên mạng  còn nhiệt tình kịch liệt hơn —

“A… Vương gia,thế nào, lâu ngày không làm khơi lại khẩu vị, chậm chạp thế này không giống ngươi nga!”

Cặp đùi thon dài quấn quít như muốn dùng sức đem thắt lưng ta giảo thành hai đoạn, trong lời của Đường Mật đại để muốn nhắc nhở ta “Dâm ma” ngày trước không có thích thú ngoạn lộng như mấy cái có trong phim. Nhưng mà ta lại không hiểu, chẳng lẽ tên kia vô lương tâm cứ vậy không đầu không đuôi trực tiếp tiến thẳng vào phủ Hoàng Long, như thế kết quả không phải máu chảy thành sông, lưỡng bại câu thương sao!? Chẵng lẽ là Đường gia thiếu chủ võ công cao cường đồng da thiết cốt không cảm thấy đau, chính là tiểu yêu tinh này thích ngoạn cái thú SM?

Lý giải không được suy nghĩ của Đường Mật, ta cũng lười, không lẽ ngay cả bản năng sơ đẳng tối trọng yếu của nam nhân là làm tình cũng đều theo “Phạm Cửu Tiêu” sao. Ta là “Phạm Cửu Tiêu”, nhưng tại đây, ta là chính bản thân ta.

“Câm miệng! Muốn làm thì ngoan ngoãn theo ta làm!” Hung hăng oán giận dừng lại quát tháo Đường Mật, nếu như “Phạm Cửu Tiêu” làm tình như một đoàn hỏa xa, nhất định phải làm cho đối phương tổn thương bi thống cùng với sướng khoái, thì ta ân ái tựa như ôn thôn tự thủy, hỉ hoan từng chút từng chút xâm nhập đối phương đến tứ chi bách hối, sau đó lại bình tĩnh cuồn cuộn khởi lên sóng lớn nghìn trọng.

“Chậm chết luôn… Vương gia, ngươi rốt cuộc có thành ý muốn sáp tiến vào không a?” vòng eo diêu động không mấy tự nhiên, nhũ đế Đường Mật bị ta liếm láp nhấm nháp mà nổi lên cứng ngạnh, khó nhẫn nhịn mà dùng sườn đùi trong vuốt ve ta, người kia tim đập nhanh mở miệng thở dốc: “Ân… Ha a — Đừng mút… A… Đừng, không phải nương môn… mút cũng không ra sữa ô ân….”

Sau ta lại phát hiện, kỳ thực Đường đại thiếu gia không phải ý kiến nhiều, mà là người này khi hưng phấn sẽ không tự chủ được mà nhiều lời hẳn lên, giồng như sau này ta dần dần khai phá ra khi Hình đại suất ca hưng phấn sẽ cắn môi lộ ra vẻ mặt biểu tình như vì nghĩa mà hy sinh hùng hồn vậy.

Thế nhưng, giờ khắc này, ta đã lười không chú hắn nói ta cái gì cái nọ. Liều mạng kiềm nén xuống cái trùng động nam tính thảm thương, ta tuy rằng chưa làm qua nhưng ký ức “Phạm Cửu Tiêu” thì đã làm, ta biết rõ trước khi tiến vào, nếu như không muốn nhìn thấy máu, nhất định phải tận tâm khuếch trương nơi nào đó…

Thật là, ta đương niên thế nào cũng chưa từng nghĩ “trinh tiết” của bản thân không những không phụng hiến cảm nhận cùng nữ nhân, trái lại còn luân lạc trong hậu huyệt của nam nhân. Phiền muộn đưa ngón tay thống tiến vào hậu huyệt không ngừng hưng phấn co rút của Đường Mật, ít nhiều gì người kia dâm loạn thành tính, ta tiến nhập vào hậu diện của hắn không chút trắc trở gì. Nói kiểu khác, Đường đại thiếu gia hiển nhiên đã quen thuộc với nam nhân.

“Tiến đến… Vương gia… Mau…” Mị nhãn như tơ mà thúc giục, Đường Mật vẩn khởi thân thể tận lực tách hai chân ra yêu thỉnh, là một nam nhân thì vô pháp cự tuyệt một thịnh yến như vậy. Hầu như không còn hy vọng, ta cầm lấy hung khí “Dâm long” sấm nhập vào thân thể Đường Mật, bị vây bọc lại trong chớp mắt, trùng động đến muốn khóc…

Ai, Mười chín năm xử nam của ta! Mười chín năm dị tính luyến của ta! Đến ngón tay của bạn gái vẫn còn chưa có mà đụng… Ta có lỗi các ngươi a —

Lệ nam nhi không có nhẹ, nhưng mà thương tâm. Xấu hổ ngửa đầu, thừa dịp lúc Đường Mật lên cao trào mà trở mình lặng lẽ gạt đi anh hùng lệ bên khóe mắt, ngẩng đầu, hảo có chết hay không mà ngoài cửa sổ kia, có một kẻ không hay từ khi nào đã đứng đấy nhìn trộm bao lâu, chính là Hình đại suất ca!

Chờ, chờ một chút! Hắn nhìn lén cái này làm gì — đây rốt cuộc có được xem là xâm phạm đời tư của ta không? Cho dù là ở nơi cổ đại này cũng được tính vào tội mạo phạm Vương gia đi? Uy! Còn nữa — hắn kia dáng dấp một mặt vui vẻ là có ý tứ gì? Uy –


Hết lần này tới lần khác Đường Mật đem ta hấp chặt muốn chết, khiến ta lý trí cùng sắc dục lẫn lộn một chỗ, muốn tiến lên khua cửa sổ đuổi Hình đại suất ca đi, nhưng lại không rút thân ra được: “Vương gia, a… Muốn chết… A a…”

“…” Chết cái đầu ngươi! Đường Mật… Ta bị ngươi hại mất mặt muốn chết mới đúng — hăng hái giảm đi rồi vội vã kết thúc dây dưa cùng Đường Mật, vỗ vỗ tấm lưng bóng mượt nằm lê kết trên giường của đối phương, cũng không phải ta vô tình, ăn đến sạch sẽ sau lại không để cho người ta thở dốc, nhưng thật sự là chuyện quá khẩn cấp, không rảnh ở nơi này chờ hắn chậm rãi hồi phục, “Uy, hiện tại lập tức giúp ta đột nhập vào thành đi gặp Tam Vương gia! Đừng nói với ta là ngươi không làm được.”

“Thực là khắc nghiệt, ta bị ngươi làm hại đến hai chân uy nhuyễn a! Ha hả –” Quyến rũ khai bài tay chân một chút, Đường Mật nửa thân nằm sấp trên giường đất liếc mắt nhìn ta một cái, khóe miệng cong lên tựa như tiểu miêu trộm được miếng thịt cười thỏa mãn: “Bất quá, khắc nghiệt mới là bản tính của ngươi a, Vương gia. Yên tâm, ta nghỉ một lát, chờ trời tối ta liền mang ngươi vào.”

“Vậy có cần ta phân phó Hình Huân đi chuẩn bị y phục dạ hành gì đó không?”

Thoáng có điểm hứng thú, trước đây xem kịch truyền hình cổ trang hay võ hiệp tiểu thuyết, suốt ngày thấy các đại hiệp cùng tiểu tặc hay vận dạ hành phục cùng với nhân bì diện cụ gì đó, hôm nay cư nhiên chính bản thân lại có thể tự thể nghiệm, ít nhiều gì đấy, tâm tình mẫu thuẫn bởi việc đi gặp Tam Vương gia cũng có chút giảm bớt.

Ai, xem ra ta mới chỉ là một mao đầu tiểu tử không làm nổi việc lớn, so với Phạm Trọng Yêm* lão tiến bối “Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ mình bi” còn cách vài dặm a.

*Phạm Trọng Yêm (989 – 1052), tựHy Văn, thụyVăn Chánh, là một nhà chính trị, nhà văn, nhà quân sự, nhà giáo dục thời Bắc Tống. Tham khảo thêm 

“Ngươi đang nói cái gì a Vương gia, cái loại y phục dạ hành là dành cho đám bọn tiếu bối đông tây công phu không đến nơi đến chốn dùng. Ha hả, có Đường Mật ta xuất thủ, ôm ngươi đường đường chính chính theo đại môn ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào luôn!” Trong lòng đã có sẵn đáp án cho ta, Đường mỹ nhân thản nhiên ngáp một cái, hắn một dạng không đáng tin cậy quay lại giường tìm đến xuân thu đại mộng.

Thấy hắn mệt mỏi như vậy, ta cũng không định tàn nhẫn đánh thức hắn dậy. Nhìn ngoài cửa sổ thấy sắc trời bất quá mới qua giờ ngọ, mặc lại y phục mất trật tự, ta quyết định đẩy cửa đi ra ngoài tìm Hình Huân lý luận chuyện hắn rình coi khi nãy, thật là — nam nhân cùng nam nhân có cái gì để nhìn, hắn không sợ đau mắt sao!?

Nhưng mà, ta hiển nhiên đã đánh giá thấp Hình đại suất ca sành sỏi lõi đời, ta thật vất vả vượt qua tầng tầng lớp lớp cây cỏ đến bên cạnh hắn, đã bị hắn đánh đòn phủ đầu dời đi trọng tâm câu chuyện: “Vương gia, giờ hẵng còn sớm, đã tới đây rồi, người có muốn đến thăm phần mộ đang kiến xây của Đồ công tử không?”

“A?” Không nói đến ta cũng quên, trước có phân phó dùng vương hầu chi lễ mà táng hạ thân thể của mình, sau lại biết được vương hầu chi lễ phiền phức vô cùng, mà hay cái là đến tận bây giờ cái mộ quan trọng nhất vẫn còn chưa làm xong!

May là thân thể “Ta” nhờ Đường Mật ăn dấm chua mà ban tặng cho hóa thành cốt thủy rồi, bằng không thì thi thể khi đặt xuống mộ đã được hoàn thành không có mùi mới lạ. Thảo nào các bậc đế vương đều tranh thủ lúc mình còn sống mà hảo hảo xây dựng rầm rộ…

Đoán không ra nam nhân tuấn dật trước tột cùng có chủ ý gì, tòng thiện như lưu [ biết nghe lời, biết phục thiện ], ta tiếp nhận lời đề nghị của Hình Huân. Chỉ là… “Hiện tại khắp nơi đều là tai mắt ngầm của Lục Vương gia, chúng ta tùy tiện đến trước lăng tẩm sẽ không phải đánh cỏ động rắn sao?”

“Nếu như Vương gia chỉ đứng xa xa nhìn một chút thì không thành vấn đề.” Tự tin mỉm cười, Hình Huân cầm cương ngựa tiến lên: “Cho dù bị phát hiện… Vương gia cũng không cần lo lắng. Thủ đoạn trộm đạo thì thuộc hạ tự nhận không bằng Đường thiếu hiệp, nhưng bằng võ công của thuộc hạ, đột phá vòng vây hộ giá Vương gia không có vấn đề gì cả. Vương gia, thuộc hạ biết người vẫn đặt tâm ở Đồ công tử, tình thế bức bách, tin tưởng có những việc Đồ công tử dưới cửu tuyền dù biết cũng sẽ không suy tính gì. Dù sao… Người đối với hắn là thật tâm, vậy là đủ rồi.”

“Ách…” Nói thật là hắn không đề cập tới ta thực sự đem chuyện hậu sự của thân thể “Đồ Lâm” quên sạch, gần đây xảy ra nhiều chuyện quá mà, ha ha. —

Cười khan vài tiếng, Hình đại suất ca biểu tình vui vẻ hàm chứa sự chân thật đáng tin nghiêm túc, trái lo phải nghĩ, ta cho là hiện tại không nên làm trái lại lời của đối phương, cho dù nghĩ hiện tại việc xuất đầu lộ diện là phi thường không khôn ngoan, ta vẫn theo hắn lên ngựa, đi thăm dò phần mộ của “Ta”.


Bất luận là quý tiết nào thì sau giờ ngọ đều là nắng đến chói chang mệt mỏi. Giục ngựa đi trên con đường nhỏ ở ngoại kinh, ta một bên né tránh nhãn thần của Hình đại suất ca mà ngáp lấy mấy cái, một bên cau mày đố kị với người hảo mệnh nào đó ở trạm dịch ngủ say sưa.

Ai, nói một lời công đạo, dù thượng diện nhưng cũng là người, lao động lâu như vậy cũng mệt chết đi được!

Vì sao tất cả mọi người đều cho rằng chỉ cần hạ diện mới cần hảo hảo nghỉ ngơi, còn thượng diện có thể tiếp tục làm lụng đi?

[*A, khụ, thượng diện với hạ diện ở đây, QT đại nhân nói, thượng diện: là người có vai vế cao, vai trên, trái với hạ diện là người có vai vế thấp hơn, nhưng cứ hiểu chung đơn giản, word by word là mặt trên với mặt dưới đi ]

Ai oán liếc mắt Hình Huân một cái, dù gì người mất mặt cũng chẳng phải ngươi, ta vừa định không để ý đến mặt mũi của “Phạm Cửu Tiêu” mà ghìm ngựa hãm lại, cây cỏ xanh tươi kéo dài bỗng nhiên trở nên trống trải.

Ra khỏi rừng cây, hiện lên trước mắt là một công trình tu mộ khí thế ngất trời, trong nháy mắt ta liền quên đi mệt nhọc, toàn thân tâm chìm đắm tại nơi cổ nhân khí phách bao la hùng vĩ huy hoàng.

Không có máy móc, không có bất luận thứ gì hiện đại phụ trợ, ta nhìn thấy các người thợ cúi sát trên mặt đất kéo theo những thạch liêu so với thân thể họ còn lớn hơn tiến tới. Huyệt hầm sâu, còn có rất nhiều thợ thủ công tinh xảo mà không có ai đến thưởng thức đang điêu khắc những hoa văn tuyệt lệ đa sắc lên mộ thất.

Mỗi người bọn họ đều mang theo biểu tình chất phác, nhưng nhãn thần mỗi người lại rất nghiêm túc chăm chú. Cõ lẽ là do uy thế còn sót lại của “Dâm long” di? Bọn thái giám làm đốc công quơ roi, âm thanh thúc giục, sắc mặt khó coi, một bộ tư bản chủ nghĩa áp bức nghiền ép mấy người thợ kia.

Với xuất thân của ta, nếu sinh tại nơi cổ đại này, chắc hẳn là cũng như những người thợ này này đi?

Tức cảnh sinh nộ, ta đột nhiên cảm thấy mấy tiếng roi kia thật chói tai, không chút do dự xoay người xuống ngựa, ta đang nghĩ muốn tiến đến đoạt lấy trường tiên trong tay tên thái giám đang quơ lên, lại bị Hình Huân yên lặng không động tĩnh kéo tay áo: “Vương gia là ái ốc cập ô*, thương hại những công nhân đang tu mộ cho Đồ công tử?”

[ *: yêu người yêu cả con quạ đậu trên nóc nhà người mình yêu ]

“… Cứ xem là vậy đi.” Kỳ thực ta thỏ tử hồ bi mới đúng.

“A, không nghĩ Vương gia cư nhiên cũng có đồng tình chi tâm…” Lộ ra một bộ dạng biểu tình trào phúng, Hình Huân nhàn nhạt thở dài một hơi, đối với ta nổi bão phía trước, chậm rãi lắc đầu: “Kỳ thực, Vương gia an tâm, biết được người vì có tình ý với Đồ công tử mà tích âm phúc, các thanh niên trai tráng từ nhiều nơi đã tự nguyện đến đây xây mộ, Tứ Vương gia phủ không những trả tiền công đúng hạn, hơn lại lại trả cao hơn rất nhiều, vậy nên mặc dù khổ, nhưng người vẫn chen chúc nhau mà đến, về phần mấy vết thương da thịt thế này, chắc hẳn bọn họ cũng không để ở trong lòng. Cho dù bảo bọn chúng đổi chủ, sợ là cũng không ai nguyện ý.”

“Làm sao mà…” Đều là người, bị roi da quất trên người như vậy sao lại có thể không đau. Thế nhưng theo ánh mắt Hình Huân trông theo, những người bị đánh đập nhục mạ xác thực là không hề biểu lộ chút oán giận. Đột nhiên, ta nghĩ muốn cảm khái Lỗ Tấn tiên sinh trong sách giáo khoa trung học hồi trước… Thật là ai kỳ bất hạnh nộ kỳ bất tranh a!*

[ *: một câu đúc kết nổi tiếng của Lỗ Tấn, có nghĩa :thương cho họ phải sống đau khổ, giận vì họ không biết đấu tranh ]

Tuy rằng ta thương cảm bọn họ, nhưng bọn họ lại không biết thương cảm chính bản thân mình…

“Ha hả… Ha ha ha ha!” Như được tỉnh ngộ, mặc kệ Hình Huân kinh ngạc nhìn chằm chằm, ta đột nhiên cười rộ lên như phát cuồng.

Thực sự là thật đáng buồn a, ta cư nhiên còn đang trách bọn họ, trái lại vừa nghĩ, ta cùng bọn họ chẳng phải chính là tương đồng sao?

Không sai, bọn họ xuất thân nghèo hèn, cho rằng có thế đến tu kiến lăng tẩm của đế vương chư hầu để nuôi dưỡng gia đình sống tạm qua ngày là phúc khí lớn nhất. Đúng vậy, bọn họ cho rằng bọn họ chỉ có thể làm được đến thế thôi. Không phải lão Thiên Gia thiên vị, mà vì chính bọn họ nghĩ như vậy… Dừng ở đây.


Còn ta? Ta cũng như vậy. Mượn cớ mình xuất thân trong một tiểu hộ mà trốn tránh người, cho rằng chính mình trời sinh không có tố chất quân lâm thiên hạ tranh giành tứ hải cùng với người khác mà cam chịu, mỗi ngày chỉ biết than trời oán đất tìm cách đào thoát.

Cho rằng chính mình chỉ có thể an vu nơi phố phường mà không dám huyễn tưởng lãnh đạo nghìn quân, cho rằng vạn dân là chuyện của kẻ khác, vậy nên chỉ dám len lén tiêu sái trong mộng. Cho rằng dù thấy mỹ nữ hỉ hoan đến mấy cũng không dám theo đuổi, cho rằng bản thân thiếu tài năng liền không dám cao phân thành tích, cho rằng chính mình cả đời cơm rau đạm bạc, mục tiêu cũng chỉ là tìm một công ăn việc làm ổn định, cưới về một người vợ hiền, chưa bao giờ nghĩ bản thân mình có thể tiến xa hơn, leo cao hơn.

Đúng vậy… Cáo già Phạm Cửu Hâm một điểm nói cũng không sai, ta không phải “Phạm Cửu Tiêu”, không có khí phách tài hoa của hắn… “Phạm Cửu Tiêu” là hổ, còn ta chỉ là sơn dương, ngay cả ta cũng tin tưởng trời sinh mình là để làm sơn dương!

Ta cư nhiên lại không biết xấu hổ dõng dạc nói với hắn không phải ai sinh ra từ nhỏ cũng đã là kẻ hèn… Nhưng nguyên lai từ đầu đến cuối, ngay từ đầu, chính bản thân ta đã khiến mình trở thành kẻ hèn –!

“Hình Huân, chúng ta quay về, đêm nay, còn phải mưu hoa [ tính toán ] đại sự.” Chẳng lẽ không có tam thập lục kế cùng binh pháp Tôn Tử, liền chưa đánh đã chịu nhận thua? Không tinh thông thiên văn địa lý, tiếng Đức cũng mới chỉ biết chút ít liền như vậy chứng minh ta là kẻ bất tài? Không giết người vượt trội hơn mình thì địa vị cao, tay cầm giang sơn này nhất định ngồi không vững? Địch đông ta ít thì liền tham sống sợ chết sao? Lẽ nào, cả đời ta chỉ có thể nước chảy bèo trôi, bị địch nhân thay mình làm chủ cứ vậy từng đao lấy đi huyết lệ hay sao!? —

Chẳng lẽ không phải “Phạm Cửu Tiêu”, “Đồ Lâm” thực sự không được sao —!?

“Tối nay, Vương gia thật sự muốn mạo hiểm đột nhập Tam Vương phủ?” Mày kiếm không tán thành mà chau lại, Hình đại suất ca vì lo lắng mà thành thật nói: “Vương gia, thứ cho thuộc hạ nói thẳng, Tam Vương gia rõ ràng là đứng bên Lục Vương gia, hiện tại đi vào đúng là hữu dũng vô mưu! Thỉnh Vương gia nghìn vạn lần suy nghĩ lại!”

“Hình Huân…” Ta đã tự hỏi mình lâu rồi, cũng đã tự hỏi rất nhiều rồi: “Cái gọi là mưu này, khả dĩ là thứ bị bức tới đường cùng mà ra. thế nhưng cái dũng cảm này thì khác… Dũng, là ở trong lòng vĩnh viễn không thể mất đi.”

Trên đời này cái đáng sợ nhất cũng là cái thảm thương nhất, chính là cho rằng mình không thể, cho rằng mình chỉ có thể ở trình độ này mà thôi.

Mười chín năm qua, ta đã luôn cho mình là thứ gì đó nhỏ bé, không thể… tiếp tục nhỏ bé mãi như vậy được nữa!

“Vương gia?” Đại khái đọc được trong mắt ta khí thế dứt khoát không nhân nhượng, Hình Huân bất giác cúi đầu nói: “Thuộc hạ minh bạch, như vậy đêm nay, thỉnh cho thuộc hạ đi theo!”

“Không cần, nhiều người lại thêm phiền phức, Đường Mật đã thề có thể đem ta thần không biết quỷ không hay tiến vào Tam Vương phủ, có thể tin được hắn. Ngươi còn có nhiệm vụ khác, khi ta quay trở về, ngươi đem danh sách các thế lực lớn mạnh không rõ lập trường chưa đầu quân cho lão lục liệt kê ra cho ta.”

“… Thuộc hạ lĩnh mệnh.” Tâm tình phức tạp nghiền ngẫm, Hình Huân trở mình xuống ngựa, quỳ một chân xuống đất, cứu vậy trịnh trọng hành lễ: “Như vậy… cũng thỉnh Vương gia nhất định phải bình an trở về.”

“Ân, nhất định.” Thật buồn cười, ta còn chưa có đi đã nghĩ tới cửu tử nhất sinh lành ít dữ nhiều? Thận trọng là không sai, nhưng thận trọng quá mức lại thành nhát gan. Tam Vương phủ không phải Diêm La điện, Phạm Cửu Hâm cũng không phải Diêm Vương Gia. Hắn có thể làm được, ta cũng không nhất định không thể làm được, hắn có yêu cầu này nọ, ta cũng không nhất định không thể thỏa mãn được!

Hít một hơi sâu, nhìn về phía những con người đang vì “Ta” mà làm việc, chợt nghĩ, biết đâu với xuất thân của ta, sinh ra tại nơi cổ đại này bất quá cũng như bọn họ bị mang ra làm bia đỡ đạn. Nhưng dù sao ta cũng không phải sinh ra ở đây, cũng không phải một thường dân, hiện tại ta là “Phạm Cửu Tiêu”, đường đường Nhiếp chính vương của đại Phạm quốc!

Thiên hạ Phạm quốc, vốn dĩ, cũng không phải là không có khả năng, nằm trong lòng bàn tay của ta!

Được rồi, buông ra đi là được rồi!

Hi sinh cũng được, thống khổ cũng được, chuyện thất bại, để đến khi thua thật rồi mới phiền não đi —

Lại nói, sớm biết bản thân tại giờ khắc này có thể phát phẫn đồ cương [ phẫn nộ mà phấn đấu ], ta thật thấy thương cảm cho một thân xử nam… Nhất đóa tiên hoa lại vùi dập trong tay Đường Mật sành sỏi, thực sự là lãng phí oan uổng a a a a —


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui