Thiết Dũng Nghị vừa bị đưa đi, Chu Kiến Đào đã gọi tới cười ha hả nói với Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, tôi nghe thấy một tin tốt là Cục Công an Xuân Dương đã bắt được tên đại ca xã hội đen Thiết Dũng Nghị?
Nghe Chu Kiến Đào gọi tới hỏi việc này, Vương Trạch Vinh rất ngạc nhiên nói:
- Tôi vừa nghe Mạc Đại Bưu báo cáo. Nghe nói trong lúc bắt Thiết Dũng Nghị thì một đồng chí cảnh sát bị thương nhẹ.
Vương Trạch Vinh biết Chu Kiến Đào cũng có nhiều nguồn tin tức, chuyện bắt Thiết Dũng Nghị không thể giấu được y.
- Ừ, các đồng chí cảnh sát chúng ta làm rất tốt.
Chu Kiến Đào thừa nhận việc này rồi nói:
- Phó bí thư Vương, có thể bắt Thiết Dũng Nghị là chuyện tốt đối với toàn tỉnh, điều này nói rõ chính quyền chúng ta toàn lực đấu tranh chống cái ác. Đội ngũ công an chúng ta đầy sức chiến đấu.
Vương Trạch Vinh nói:
- Đúng thế, Thiết Dũng Nghị là nhân vật rất quan trọng. Sau khi bắt được y chính là thành quả lớn đối với toàn tỉnh. Y bị bắt nói rõ lực lượng cảnh sát chúng ta đáng tin cậy. Tôi cho rằng cần mạnh mẽ tuyên truyền.
- Tôi hoàn toàn đồng ý với ý kiến của Phó bí thư Vương, có nên tổ chức hội nghị nghiên cứu việc này không?
Vương Trạch Vinh nói:
- Có thể, việc này sẽ tăng hình ảnh của Bắc Dương lên.
Nói chuyện vài câu, Chu Kiến Đào liền chuyển đề tài sang Thiết Dũng Nghị.
- Đúng rồi, tôi thấy phải canh giữ chặt Thiết Dũng Nghị, quyết không được xuất hiện sai lầm.
- Đúng thế, bây giờ Thiết Dũng Nghị được canh giữ rất nghiêm ngặt.
Vương Trạch Vinh nói.
Chu Kiến Đào nói thêm:
- Tôi thấy lực lượng cảnh sát Xuân Dương sợ không đủ, anh xem có nên điều động nhân viên Sở công an tham gia không? Dù sao các đồng chí Sở công an có nhiều kinh nghiệm. Cục công an Xuân Dương mới điều chỉnh nên tôi sợ có thể xuất hiện vấn đề.
Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu, Chu Kiến Đào là chủ tịch tỉnh sao lại quan tâm đến Thiết Dũng Nghị như vậy?
Nghĩ trong đó nhất định có vấn đề, Vương Trạch Vinh cố ý nói:
- Việc này chúng ta không cần lo lắng. Các đồng chí tổ công tác Trung ương đã đưa Thiết Dũng Nghị đi.
- Ồ.
Chu Kiến Đào có chút ngạc nhiên mà nói:
- Vậy tôi yên tâm rồi.
Sau đó Chu Kiến Đào nói vài việc không quan trọng và dập máy.
Chu Kiến Đào vừa dập máy thì Bí thư đảng ủy Sở công an Đồ Cách Bình đã gọi tới. Đồ Cách Bình lớn tiếng nói:
- Bí thư Vương, tôi muốn phản ánh với anh. Anh nói Cục Công an Thành phố Xuân Dương làm ăn thế nào vậy hả. Bắt Thiết Dũng Nghị quan trọng như vậy mà không nói cho tôi biết, trong mắt bọn họ còn có tôi là Bí thư đảng ủy Sở công an không?
Nghe Đồ Cách Bình trách móc, Vương Trạch Vinh nhíu mày. Bình thường Đồ Cách Bình không gọi tới, hôm nay lại vì việc bắt Thiết Dũng Nghị mà gọi, trong này nhất định có vấn đề mình không rõ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có lẽ chuyện quá đột nhiên. Hơn nữa việc này cũng có gì đâu, anh là cảnh sát nên biết trên chiến trường mọi việc phải ứng phó thật nhanh. Nếu như bỏ lỡ cơ hội thì sẽ để Thiết Dũng Nghị chạy thoát.
Đồ Cách Bình nói:
- Bí thư Vương, tôi vẫn rất tôn trọng anh, chuyện Xuân Dương tôi cũng cố gắng không xen vào. Bây giờ thì hay rồi, Cục Công an Xuân Dương không coi Đảng ủy Sở công an vào đâu, đây là hiện tượng rất không tốt.
Đồ Cách Bình không ngừng phê bình Cục Công an Xuân Dương, Vương Trạch Vinh rất tức giận mà nói:
- Bí thư Đồ, hệ thống công an có tính chất đặc thù nên tôi không tiện nhúng tay. Nếu có vấn đề thì anh có thể phê bình.
Vương Trạch Vinh thầm mắng Đồ Cách Bình. Còn nói không nhúng tay vào Cục Công an Xuân Dương, mấy lần muốn nhúng tay nhưng đều bị chặn lại mà thôi.
Đồ Cách Bình có lẽ biết mình hơi quá nên nói:
- Bí thư Vương, anh cũng biết Tỉnh Bắc Dương xảy ra nhiều chuyện như vậy làm tôi rất lo lắng. Nghe tin Thiết Dũng Nghị bị bắt, tôi rất vui. Tôi sợ đám người Mạc Đại Bưu làm hỏng việc này. Bây giờ đã bắt được Thiết Dũng Nghị, tôi đương nhiên là vui. Ở việc này Mạc Đại Bưu làm rất tốt. Nhưng là cấp trên tôi có cái nhìn với hành vi không tổ chức không kỷ luật của bọn họ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Nếu bọn họ có điểm nào chưa đúng thì anh là cấp trên có thể phê bình.
Bị Vương Trạch Vinh nói một câu như vậy, Đồ Cách Bình nói:
- Bí thư Vương, do Thiết Dũng Nghị là nhân vật rất quan trọng, tôi cho rằng nên mau đưa y lên cho Sở công an thẩm vấn. Anh thấy sao?
Thì ra là muốn lấy Thiết Dũng Nghị về phía mình?
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, xem ra Thiết Dũng Nghị nắm giữ rất nhiều thứ, có người không thể ngồi yên.
Đối với Đồ Cách Bình vẫn đi theo Tư Mã Sơn, Vương Trạch Vinh rất cảnh giác. Nhân vật như vậy Vương Trạch Vinh tuyệt đối không tin y không biết chuyện mà Tư Mã Sơn làm, còn có thể là đồng lõa với Tư Mã Sơn.
- Bí thư Đồ, việc này đúng là chậm rồi. Lãnh đạo tổ công tác Trung ương biết việc này liền đưa Thiết Dũng Nghị đi ngay. Bây giờ tôi cũng không biết bọn họ đưa Thiết Dũng Nghị đi đâu.
Hả.
Vương Trạch Vinh có thể nghe thấy tiếng kêu của Đồ Cách Bình.
Vương Trạch Vinh bỏ máy xuống rồi cười lạnh trong lòng. Chỉ sợ mọi người không lo, lo là tốt rồi.
Ra khỏi Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh đi thẳng đến Cục Công an Xuân Dương. Bây giờ Cục Công an Xuân Dương đã thay đổi nhiều, Vương Trạch Vinh đã hoàn toàn khống chế được Cục Công an.
Xe vừa vào Cục Công an, Mạc Đại Bưu đã dẫn các lãnh đạo lớn nhỏ ra đón.
- Là ai chủ trì việc bắt Thiết Dũng Nghị?
Vương Trạch Vinh bắt tay Mạc Đại Bưu rồi nói.
Mạc Đại Bưu cười nói:
- Tôi không ra tiền tuyến, việc này do đồng chí Cảnh Hồng Vĩ đích thân chỉ huy.
Vương Trạch Vinh bắt tay Cảnh Hồng Vĩ, vỗ vai y rồi nói:
- Hồng Vĩ vất vả rồi.
Mặc dù động tác của Vương Trạch Vinh rất tùy ý nhưng Cảnh Hồng Vĩ lại hưng phấn. Cảnh Hồng Vĩ có cảm giác bây giờ Bí thư Vương mới thực sự đưa mình vào những người đáng dùng. Vì thế Cảnh Hồng Vĩ cảm động nói:
- Đây là việc chúng tôi nên làm.
Vương Trạch Vinh lại bắt tay Vương Thụ Sơn rồi nói:
- Lão Vương, anh công tác rất tốt, phải duy trì hiện tượng này.
Đến lượt Trần Trọng Quang thì Vương Trạch Vinh chỉ bắt tay và không nói gì. Điều này làm y rất buồn bực, trong lòng thầm suy nghĩ mình phải cố gắng nhiều, nếu không sẽ không theo kịp bước tiến của Bí thư Vương.
Ngồi nghe đám người Mạc Đại Bưu báo cáo về tình hình bắt Thiết Dũng Nghị, Vương Trạch Vinh hỏi cảnh sát bị thương.
Cảnh Hồng Vĩ nói:
- Bí thư Vương, đồng chí đó tên Chu Đại Binh, là đội trưởng đội một Đại đội cảnh sát hình sự mới được đề bạt lên.
Vương Trạch Vinh vui vẻ nói:
- Xem ra các đồng chí mới được đề bạt của Cục Công an làm rất tốt, chúng ta cần phải mạnh dạn sử dụng các đồng chí xuất sắc như vậy. Có sự dũng cảm xông về phía trước của bọn họ thì chúng ta mới có thể giữ ổn định của Xuân Dương.
Trần Trọng Quang cười nói:
- Bí thư Vương quyết định tổ chức công khai cạnh tranh ở Cục Công an đã thay đổi bộ mặt của cục. Bây giờ xem ra ánh mắt chiến lược của Bí thư Vương rất xa, đáng để chúng ta học tập.
Vương Trạch Vinh nhìn đối phương và có chút buồn cười, tên này bắt đầu nịnh bợ.
- Đi thăm đồng chí này.
Vương Trạch Vinh nói.
Chu Đại Binh không ngờ mình bị thương khi bắt Thiết Dũng Nghị mà lại được Phó bí thư Tỉnh ủy đến thăm. Chân băng bó nên không thể đứng lên, y nằm trên giường mà rất kích động nhìn Vương Trạch Vinh.
Sau khi Vương Trạch Vinh phổ biến công khai cạnh tranh ở Cục Công an, một loạt đồng chí có năng lực được lên chức, Chu Đại Binh cũng là đồng chí như vậy. Từ trong lòng bọn họ rất cảm kích với Vương Trạch Vinh. Nếu không có Vương Trạch Vinh thì bọn họ sao có thể lên chức.
Đối với Phó bí thư Tỉnh ủy Vương Trạch Vinh, bây giờ các cơ quan ở Bắc Dương đều rất coi trọng. Mặc dù hắn cũng không muốn kinh động ai nhưng vừa tới bệnh viện không lâu thì các phóng viên đã tới.
Thấy phóng viên đến, Vương Trạch Vinh nói:
- Các đồng chí là người phụ trách công tác tuyên truyền, tôi giao các đồng chí một nhiệm vụ chính là tuyên truyền người dũng cảm chống tội phạm là đồng chí Chu Đại Binh, phải tạo phong trào chống cái ác ở toàn Tỉnh Bắc Dương.
Nói xong Vương Trạch Vinh liền ra ngoài bệnh viện.
Có chỉ thị của Vương Trạch Vinh nên Chu Đại Binh lập tức được phỏng vấn, sau đó thành cảnh sát tiêu biểu trong cả nước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...