Ra khỏi trụ sở Tỉnh ủy, Bàng Vũ Hán nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, cần quân đội giúp thì cứ nói.
Vương Trạch Vinh bắt chặt tay đối phương mà nói:
- Vậy cảm ơn nhiều.
Mặc dù không nói nhiều nhưng tâm trạng Vương Trạch Vinh rất vui vẻ. Bàng Vũ Hán là người Lâm hệ, y ủng hộ mình đã nói rõ vấn đề.
Đối với Bắc Dương bây giờ, Vương Trạch Vinh không thèm để ý. Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy thì sao, chẳng qua chỉ là phê bình mình mà thôi, có thể làm gì mình? Mình là Thường vụ tỉnh ủy, Phó bí thư Tỉnh ủy, Tỉnh ủy Bắc Dương không có biện pháp làm gì hắn. Hơn nữa Tổng bí thư còn hy vọng mình tạo thành lỗ thủng lớn ở Bắc Dương mà.
Ngồi trong xe, Vương Trạch Vinh gọi điện cho Trâu Tùng Diệu mà nói:
- Thông báo các Thường vụ thị ủy tham gia hội nghị sau một tiếng nữa.
Trâu Tùng Diệu hôm nay rất lo lắng, nhận được điện của Vương Trạch Vinh ả vội vàng đi thông báo.
- Không thể thấy rõ.
Trâu Tùng Diệu thông báo xong liền lẩm bẩm một tiếng.
Lần trước thái độ của Tư Mã Sơn làm ả rất kích động. Nhưng sau khi Tư Mã Sơn rời đi, ả liền tỉnh táo lại. Ả càng lúc càng không rõ tình hình Xuân Dương bây giờ.
Là một quan chức, ả rất phản cảm với việc hôm qua. Khi tự mình tới hiện trường, ả cảm thấy kẻ dùng biện pháp quá khích này là không có lý trí. Làm như vậy có tác dụng gì chứ?
Trâu Tùng Diệu rất thông minh, cẩn thận suy nghĩ và phát hiện việc này không hề bình thường. Nghĩ đến công tác phản hủ của Xuân Dương trong thời gian này, Trâu Tùng Diệu rất lo lắng. Trâu Tùng Diệu thực ra cũng không to gan, ả không tham gia việc tham ô, không phải ả không muốn mà là do nhát gan.
Chẳng qua Trâu Tùng Diệu cũng làm một chút chuyện nhỏ. Vấn đề như gọi người nhà lén mua rất nhiều hóa đơn, đừng xem thường việc này. Là một Trưởng ban thư ký Thị ủy, góp ít thành nhiều. Ả báo tuy ít nên không làm ai chú ý nhưng thu nhập hàng tháng không hề ít.
Hôm nay Vương Trạch Vinh đến Tỉnh ủy tham gia, Trâu Tùng Diệu biết. Nghĩ đến chuyện hôm qua, ả biết Tỉnh ủy nhất định nghiên cứu việc này. Trâu Tùng Diệu đoán có lẽ tỉnh sẽ có tình hình mới, Vương Trạch Vinh muốn kịp thời truyền đạt.
Trâu Tùng Diệu thầm nghĩ không biết Vương Trạch Vinh có bị đẩy đi không?
Trâu Tùng Diệu đổi một chiếc váy có thể lộ ra bộ ngực trắng nõn của mình, trang điểm rồi đi tới phòng hội nghị.
Tâm trạng mọi người trong phòng hội nghị không tốt mấy, bận cả đêm nên rất mệt mỏi. Các thường vụ bây giờ rất nhàn nên mấy khi vất vả như thế.
- Trưởng ban thư ký Trâu, Bí thư Vương không phải lên tỉnh họp sao, sao lại thông báo họp?
Hứa Thư Lâm hỏi.
- Tôi không biết, vừa nhận được điện của Bí thư Vương.
Trâu Tùng Diệu nói.
Trần Quốc Minh nói:
- Chuyện lần này quá đột nhiên, ảnh hưởng rất xấu. Tỉnh ủy nhất định không hài lòng với công tác của Xuân Dương.
Không khí phòng hội nghị rất nặng nề.
Một lúc sau, Phó thị trưởng thường trực Đồng Trường Hải nói:
- Lần bạo động này có tổn thất không nhỏ, không ít cửa hàng bị đốt. Tôi thấy lần này Xuân Dương sẽ nổi tiếng.
Cận Trung Thuận lúc này cũng từ từ đi vào, thấy mọi người đã tới, y không hề mỉm cười bắt tay như mọi người mà sa sầm mặt ngồi xuống vị trí.
Thấy Cận Trung Thuận như vậy, Trần Quốc Minh hỏi:
- Thị trưởng Cận, xảy ra chuyện gì?
Cận Trung Thuận nghe Trần Quốc Minh hỏi như vậy liền nhìn mọi người mà nói:
- Lần bạo động này của Xuân Dương nhất định sẽ ảnh hưởng tới kinh tế Xuân Dương, thậm chí là toàn tỉnh. Tin rằng sau đây sẽ có nhiều cán bộ bị điều chỉnh.
Cận Trung Thuận trước khi đến đã nhận được tin là Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy hôm nay đã chèn ép Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến Bí thư tỉnh ủy Tư Mã Sơn chiếm ưu thế, Cận Trung Thuận biết nhất định sẽ có một quyết định có lợi.
Chẳng qua Cận Trung Thuận không nghĩ việc này, tối qua y cũng nhận được điện thoại của Thiết Dũng Nghị.
Cận Trung Thuận rất e ngại Thiết Dũng Nghị. Đối phương là kẻ liều mạng, mà mình là quan to, mạng mình quý hơn đối phương nhiều. Y không muốn qua lại nhiều với Thiết Dũng Nghị.
Không ngờ tên tội phạm truy nã trong cả nước này vẫn còn ở Xuân Dương.
Nhưng những lời của Thiết Dũng Nghị làm Cận Trung Thuận rất sợ hãi.
Không ngờ chuyện mình làm đã bị Thiết Dũng Nghị nắm giữ.
Càng làm Cận Trung Thuận sợ hãi là lần đó y uống rượu lên giường với Quản Ngọc Hân không ngờ bị Thiết Dũng Nghị ghi lại.
Chơi gái thì Cận Trung Thuận không sợ nhưng Quản Ngọc Hân là tình nhân của Tư Mã Sơn, mình ngủ với ả thì đúng là muốn chết.
Cận Trung Thuận vẫn không hiểu rõ mình nếu biết Quản Ngọc Hân là người phụ nữ của Tư Mã Sơn thì sao có thể lên giường với ả. Bây giờ nghe Thiết Dũng Nghị nói thì mới biết mình đã trúng kế đối phương.
Thiết Dũng Nghị nói hôm nay Vương Trạch Vinh sẽ bị chèn ép trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, yêu cầu mình phải công kích Vương Trạch Vinh ở Thị ủy.
Dễ như vậy sao?
Cận Trung Thuận rất khinh bỉ với suy nghĩ này của Thiết Dũng Nghị, nhưng y không thể không nghe theo lời Thiết Dũng Nghị.
Lúc này Vương Trạch Vinh đã đi vào.
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, mọi người không nhịn được nhìn y.
- Sao không có vẻ gì khó chịu nhỉ?
Cận Trung Thuận lẩm bẩm một tiếng.
Vương Trạch Vinh ngồi xuống và nói thẳng:
- Trong Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy hôm nay có người chỉ trích cán bộ Xuân Dương chúng ta không làm gì, cho rằng các cán bộ mới được đề bạt không giữ được sự ổn định, không giữ được an ninh trật tự của Xuân Dương. Tôi không thể chấp nhận quan điểm này. Bây giờ đang là lúc rất quan trọng, Xuân Dương xảy ra chuyện lớn như vậy và thành tâm điểm của cả nước. Tôi hy vọng cán bộ Xuân Dương đoàn kết, dùng tốc độ nhanh nhất làm giảm ảnh hưởng không tốt. Hội nghị hôm nay nhằm thống nhất tư tưởng và sẽ tiến hành phân công. Mọi người phải xâm nhập cơ sở hiểu nỗi khổ của quần chúng nhân dân. Hội nghị lần sau tôi sẽ nghe mọi người báo cáo.
Hôm nay Vương Trạch Vinh đã dùng chỉ thị.
Đối với cách nói chuyện này của Vương Trạch Vinh, mấy người không quen, mấy người phản cảm.
Cận Trung Thuận nói:
- Bí thư Vương, ý kiến của Xuân Dương rất đúng. Cục Công an thay đổi nhiều lãnh đạo như vậy thì đã có một vài vấn đề. Tôi cho rằng nên bắt đầu dùng lại các đồng chí trước đây.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thị trưởng Cận, Thị ủy tiến hành công tác công khai cạnh tranh nhân viên Cục Công an thì anh đã biết, không phải Thị ủy có cái nhìn với các đồng chí cũ, cũng không phải không sử dụng các đồng chí này. Đối với các đồng chí có đủ tư cách thì vẫn sử dụng, sao anh có thể nói chúng ta không dùng các đồng chí cũ?
Chủ tịch Liên đoàn lao động Kỳ Hiền Mẫn cũng cười nói:
- Thị trưởng nói hơi quá, theo tôi biết sau khi điều chỉnh Cục Công an cũng sẽ tổ chức học tập lại cho các đồng chí, đủ tư cách sẽ lên chức.
Lý Ích Tài nói:
- Cả quá trình tuyển chọn đều công khai, công bằng, công chính, không có hành vi sai phạm. Điểm này Thị trưởng Cận phải tin vào chúng tôi.
Bùi Vân Hoa biết bây giờ mình phải kiên định đứng về phía Vương Trạch Vinh:
- Cán bộ sử dụng phải nghiêm khắc tuân theo tiêu chuẩn, Thị trưởng Cận nếu không tin công tác của chúng tôi thì có thể đến Ban Tổ chức cán bộ tìm hiểu.
Đối với những người khác dựa vào Vương Trạch Vinh, Cận Trung Thuận không hề có chút ngạc nhiên, nhưng nghe Bùi Vân Hoa nói như vậy, y biết lại có kẻ đi theo Vương Trạch Vinh.
Cẩn thận nghĩ đến chuyện của mình, rất nhiều chuyện Bùi Vân Hoa đều biết. Nghĩ đến việc Bùi Vân Hoa cũng nhận hối lộ, Cận Trung Thuận không thể hiểu sao đối phương làm như vậy.
Trâu Tùng Diệu cũng rất giật mình, thấy mấy người đã dựa vào Vương Trạch Vinh, ả bắt đầu có chút do dự. Nhìn Cận Trung Thuận, lại nhìn Vương Trạch Vinh, ả không biết mình nên làm như thế nào.
Tâm trạng các thường vụ khác đều không giống nhau. Không ai ngờ Bùi Vân Hoa vốn là người của Cận Trung Thuận lại dựa vào Vương Trạch Vinh. Cứ như vậy Vương Trạch Vinh đã khống chế được công tác tổ chức. Bây giờ thế lực của Vương Trạch Vinh ở Xuân Dương rất mạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...