Sau khi tổ công tác Trung ương tham gia, vấn đề của Xuân Dương đã thăng cấp. Chuyện từ Xuân Dương mở rộng ra. Nghe báo cáo, Vương Trạch Vinh rất giật mình. Bắc Dương không chỉ tồn tại xã hội đen, hơn nữa còn lộ ra một vấn đề. Đó là cải tổ các công ty khó khăn làm rất nhiều tài sản quốc gia thất thoát. Ở việc này không ít quan chức dính líu tới. Tin rằng theo điều tra thì càng nhiều người bị dính líu tới.
Chính ủy Cục Công an Trần Trọng Quang biết đã đến lúc quan trọng nhất của đời mình. Nếu không hành động thì sẽ mất cơ hội.
Nhìn Vương Thụ Sơn cùng Cảnh Hồng Vĩ nhảy lên nhảy xuống, Trần Trọng Quang cảm thấy rất mất mát. Cơ hội vốn đến với mình nhưng vì mình do dự nên cơ hội đã mất đi.
Trần Trọng Quang đã thấy rõ ràng lực lượng sau lưng Bí thư Vương quá kinh khủng, tiền đồ có thể nói là bay lên.
Hôm nay Mạc Đại Bưu đã đến Cục Công an, y đã tìm Vương Thụ Sơn cùng Cảnh Hồng Vĩ bàn công việc. Hai tên thành viên Đảng ủy kia đã bị Ủy ban kỷ luật bắt đi. Phó cục trưởng Lý Bân hôm qua cũng bị bắt đi. Bây giờ trong Cục Công an thì ngoài ba người Mạc Đại Bưu ra thì chỉ còn một mình mình.
Trần Trọng Quang biết thời gian không đợi người. Một lần nữa nhìn két, y biết những thứ này có thể làm Bí thư Vương thay đổi cái nhìn đối với mình.
Gõ cửa nhà Vương Trạch Vinh, Trần Trọng Quang đi vào.
Bây giờ Long Dũng Đình không hề rời khỏi nhà Vương Trạch Vinh. Sau chuyện lần trước hắn rất coi trọng công tác bảo vệ Vương Trạch Vinh.
Long Dũng Đình mở cửa thấy Trần Trọng Quang liền nhìn từ đầu đến chân, sau đó mới cho đối phương vào.
Mời Trần Trọng Quang ngồi xuống, Vương Trạch Vinh không đứng dậy đón.
Thấy thái độ của Vương Trạch Vinh như vậy, Trần Trọng Quang càng thêm hối hận, càng thêm cẩn thận.
Trần Trọng Quang lấy một bọc nhỏ từ trong áo khoác ra.
Ngay khi y lấy túi ra, Long Dũng Đình nhìn chằm chằm vào đó khiến Trần Trọng Quang rất lo lắng.
Đặt túi đến trước mặt Vương Trạch Vinh, Trần Trọng Quang nói:
- Bí thư Vương, đây là những tứ tôi âm thầm thu thập. Đây là tài liệu liên quan đến việc Tập đoàn Cự Phong thu mua Nhà máy Cơ khí, trong đó có cả băng ghi âm.
Nghe thấy là Tập đoàn Cự Phong, Vương Trạch Vinh liền nghĩ tới người phụ nữ Quản Ngọc Hân kia.
Hắn sớm biết người phụ nữ này có việc, sau đó nghe Cảnh Hồng Vĩ nói Quản Ngọc Hân là người phát ngôn của Tư Mã Sơn. Vương Trạch Vinh vẫn chú ý đến chuyện của Tập đoàn Cự Phong.
- Ừ, thứ này rất quan trọng, tôi sẽ chuyển cho tổ công tác Trung ương.
Vương Trạch Vinh cũng không xem thứ này.
Long Dũng Đình cầm túi kiểm tra rồi mới đặt lại xuống bàn.
Sau khi giao thứ đó cho Vương Trạch Vinh, Trần Trọng Quang thở dài một tiếng mà nói:
- Bí thư Vương, mục đích hôm nay tôi tới là giao thứ này cho ngài. Chỉ có giao cho ngài thì tôi mới yên tâm.
Vương Trạch Vinh nhìn thoáng qua Trần Trọng Quang, tên này lúc đầu không dựa vào mình. Bây giờ thấy vấn đề nghiêm trọng liền lấy thứ này ra để bảo vệ bản thân. Tuy nói làm cũng được nhưng hắn biết chỉ có thể lợi dụng mà không thể trọng dụng người này.
- Đồng chí Trần Trọng Quang, anh có thể lấy thứ này ra nói rõ trong lòng anh còn có quần chúng nhân dân, làm tốt công tác.
Vương Trạch Vinh nói.
Chưa thấy Vương Trạch Vinh tỏ thái độ rõ ràng, Trần Trọng Quang cười khổ trong lòng. Ai bảo lúc đầu mình không cùng dựa vào đối phương như Vương Thụ Sơn cùng Cảnh Hồng Vĩ. Chẳng qua tình hình bây giờ cũng được, ít nhất Vương Trạch Vinh hài lòng với hành vi của mình.
Trần Trọng Quang lặng lẽ đi ra và thấy rất hối hận vì mình không nắm đúng cơ hội.
Mặc dù trước mặt Trần Trọng Quang tỏ vẻ không coi trọng thứ trong túi, thực ra Vương Trạch Vinh đang nghĩ vấn đề này rất phức tạp.
Sau đó hắn lập tức chạy tới địa điểm của tổ công tác.
Hắn giao tài liệu cho tổ trưởng tổ công tác Cổ Kiến Sơn.
Cổ Kiến Sơn có ánh mắt rất sắc bén. Nghe Vương Trạch Vinh đây là tài liệu có liên quan tới Tập đoàn Cự Phong, y không khỏi động tâm. Thứ này đối với bọn họ là rất quan trọng. Từ sau khi đến Xuân Dương công tác, bọn họ phát hiện rất nhiều cuộc cải tổ công ty ở Xuân Dương đều có quan hệ với Tập đoàn Cự Phong.
Tổ công tác chuyển dần từ việc bắt các quan chức liên kết xã hội đen sang chuyện tham ô, tham nhũng trong khi cải tổ các công ty khó khăn.
Cổ Kiến Sơn tìm vài người đến nghiên cứu tài liệu và nói:
- Đây là chứng cứ rất rõ ràng. Trong thời gian này rất nhiều chuyện đều chỉ thẳng vào Tập đoàn Cự Phong, chỉ là không có chứng thứ cụ thể. Bí thư Vương, anh đã giúp chúng tôi rất nhiều. Có thứ này thì chúng tôi có thể lập tức bắt nghi phạm Quản Ngọc Hân.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chỉ cần có tác dụng là được.
Sau đó Vương Trạch Vinh về nhà.
Long Dũng Đình vừa lái xe vừa nói:
- Vương ca, lần này trong đợt diệt xã hội đen, em nghe nói tên đại ca Thiết Dũng Nghị chưa bị bắt. Anh phải cẩn thận kẻo y trả thù.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bây giờ cơ quan công an đang truy nã Thiết Dũng Nghị trong cả nước, tin rằng y không thể trốn thoát.
Long Dũng Đình nói:
- Em đoán y vẫn chưa ra khỏi Xuân Dương. Y ở Xuân Dương nhiều năm như vậy thì tìm một chỗ trốn là không hề khó khăn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Có những quan chức của chúng ta sợ này sợ kia, thấy người xã hội đen làm loạn thì cũng sợ. Chú thấy không, Đảng chúng ta dù sao cũng là Đảng chấp chính, đám xã hội đen dù mạnh đến đâu thì chỉ cần Đảng hạ quyết tâm diệt trừ là lập tức bị tiêu diệt.
- Vương ca, anh phải cẩn thận mới được.
Vương Trạch Vinh gật đầu.
Về nhà, Vương Trạch Vinh tắm và thấy rất thoải mái. Thông qua hành động lần này thì hắn đã đạt được thành tích huy hoàng.
Lúc này Lưu Băng Tinh ở Bắc Kinh gọi tới.
- Anh yêu đang làm gì thế?
Nghe giọng của Lưu Băng Tinh, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Em không đi đóng phim sao?
- Vâng, em vừa về. Mệt chết em.
Lưu Băng Tinh nũng nịu nói.
- Anh sẽ nói với Hạng Định bố trí ít việc cho em vậy.
Vương Trạch Vinh nói.
- Đừng, em bây giờ rất thích. Nếu không có việc thì em sẽ rất buồn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Một thời gian nữa anh sẽ về gặp em.
Nói chuyện với Lưu Băng Tinh một lúc, Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ tới mình đã bỏ Lưu Băng Tinh một thời gian, phải dành thời gian đi gặp cô mới được.
- Bí thư Vương, chuyện Tập đoàn Cự Phong ngoài anh biết ra thì còn ai khác biết không?
Sáng hôm sau Vương Trạch Vinh vừa đến văn phòng thì nhận được điện của Cổ Kiến Sơn.
Nghe thấy thế, Vương Trạch Vinh rất giật mình. Mới sáng sớm mà Cổ Kiến Sơn đã hỏi như vậy thì đã có việc. Vương Trạch Vinh liền vội vàng nói rõ tình hình.
- Đồng chí Trần Trọng Quang giao cho tôi thì không có ai khác biết.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Về phần trước khi giao cho tôi thì Trần Trọng Quang có tiết lộ hay không thì tôi không biết. Việc này y làm rất bí mật, chắc không có ai biết.
- Người chúng tôi hôm nay khi đến chỗ ở của Quản Ngọc Hân thì ả đã bị giết.
Cổ Kiến Sơn lộ rõ vẻ thất vọng. Việc vốn đang dễ dàng mà bây giờ đã rất phức tạp.
- Bị giết.
Vương Trạch Vinh có chút giật mình, ả này sao lại chết như vậy?
Vương Trạch Vinh rất khó hiểu.
Từ tình hình bây giờ có thể thấy rất nhiều công ty Bắc Dương khi cải tổ đều có liên quan tới Tập đoàn Cự Phong. Tin rằng chỉ cần Tập đoàn Cự Phong bị lôi ra thì sẽ có một loạt người bị kéo theo. Không ngờ Quản Ngọc Hân lại bị giết.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút rồi thấy không phải là Tư Mã Sơn làm đó chứ?
Vương Trạch Vinh đi đến Cục Công an để kiểm tra công việc.
- Bí thư Vương, ngài đến.
Mạc Đại Bưu mấy hôm nay dù vẫn chưa khỏe mà đã đi làm. Y dẫn thêm mấy cán bộ trong cục ra đón Vương Trạch Vinh.
- Đại Bưu, anh phải nghỉ ngơi cho tốt rồi hãy trở lại cương vị. Nơi đây có Vương Thụ Sơn cùng Cảnh Hồng Vĩ thì sẽ không xảy ra chuyện gì.
- Bí thư Vương, lão Cảnh và Lão Vương đều rất có năng lực, rất nhiều công việc đều do bọn họ làm. Tôi chỉ đến xem mà thôi.
Mạc Đại Bưu cười nói.
Nói chuyện với Mạc Đại Bưu vài câu, Vương Trạch Vinh bắt tay Cảnh Hồng Vĩ và nói:
- Các đồng chí vất vả rồi.
Cảnh Hồng Vĩ bây giờ rất vui. Sau khi tổ công tác Trung ương đến Xuân Dương, y biết mình dựa đúng rồi. Đây mới là lực lượng của Bí thư Vương, nghĩ đến chuyện sẽ không ngừng phát triển, Cảnh Hồng Vĩ rất kính phục Vương Trạch Vinh.
- Đây là việc chúng tôi nên làm.
Cảnh Hồng Vĩ nói.
Vương Trạch Vinh lại bắt tay Vương Thụ Sơn và nói:
- Chúng tôi công khai cạnh tranh phải tăng cường tiến hành.
Vương Thụ Sơn cũng rất vui. Thấy Xuân Dương và Bắc Dương thay đổi, y biết Bí thư thị ủy trẻ tuổi trước mặt đang tiến từng bước một. Cục diện quan trường Bắc Dương nhất định sẽ biến hoá.
- Xin Bí thư Vương yên tâm, tôi nhất định làm tròn nhiệm vụ.
Thấy Trần Trọng Quang đứng bên, Vương Trạch Vinh bắt tay y rồi nói:
- Phải phối hợp với Cục trưởng Mạc Đại Bưu.
Trần Trọng Quang vội vàng nói:
- Tôi nghe Bí thư Vương, nhất định sẽ làm tốt công tác dưới sự lãnh đạo của Cục trưởng Mạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...