Vương Thụ Sơn cũng không biết chính là khi y rời khỏi nhà Vương Trạch Vinh còn có một người ở Cục Công an thấy.
Cũng đến chỗ Vương Trạch Vinh là Phó cục trưởng Cảnh Hồng Vĩ. Cảnh Hồng Vĩ bề ngoài ai cũng nghĩ là người của Cố Hiến Cao, sau khi hội nghị kết thúc, Cố Hiến Cao gọi Cảnh Hồng Vĩ ra.
Trong một câu lạc bộ đêm, Cố Hiến Cao một bên hưởng thụ cô gái phục vụ, một bên nói chuyện cùng Cảnh Hồng Vĩ.
Cố Hiến Cao ở câu lạc bộ này như ở nhà vì do tình nhân y mở. Là bí thư đảng ủy công an, từ trước đến giờ y có quyền lực rất lớn trong hệ thống công an. Nếu không phải Vương Trạch Vinh xen vào Cục Công an, Cố Hiến Cao coi như khống chế cả Cục Công an và xã hội đen Xuân Dương.
Bởi vì Vương Trạch Vinh đến nên Cố Hiến Cao rất khó chịu. Y nằm mơ cũng hy vọng đuổi Vương Trạch Vinh ra khỏi Xuân Dương.
Tuy nói có ý nghĩ như vậy, nhưng là Cố Hiến Cao cũng hiểu Vương Trạch Vinh khác những kẻ trước đây. Hắn có chỗ dựa rất mạnh, nếu muốn đổi Vương Trạch Vinh đi thì không phải chuyện đơn giản.
Đưa tay véo vú cô gái, hắn nhìn vào ngực cô ta.
- Cảnh Hồng Vĩ, anh thấy chuyện hôm nay như thế nào?
Cố Hiến Cao nhìn về phía Cảnh Hồng Vĩ mà hỏi.
Cảnh Hồng Vĩ tuy được một cô gái bóp vai nhưng cũng không quá thích. Chẳng qua muốn tiến vào vòng tròn của Cố Hiến Cao thì phải hùa theo đối phương.
- Bí thư Cố, tôi không rõ, chẳng lẽ nói Vương Trạch Vinh trả quyền lực lại cho cục Công an?
Cảnh Hồng Vĩ cũng không muốn lộ ra suy nghĩ thật của mình. Cảnh Hồng Vĩ đã phân tích suy nghĩ của Vương Trạch Vinh, nhưng y không thầm quan sát như Vương Thụ Sơn nên không hiểu ý đồ làm như vậy của Vương Trạch Vinh. Y chỉ cảm thấy Vương Trạch Vinh muốn phân chia quyền lực Cục Công an thành ba phần.
Từ trước đến giờ Cảnh Hồng Vĩ biết một điều là Cố Hiến Cao không thể đứng quá lâu. Y biết cấp trên kiểu gì cũng xử lý đám người Cố Hiến Cao.
Nhìn Cố Hiến Cao đang bóp vú cô gái, Cảnh Hồng Vĩ thầm khinh bỉ. Cố Hiến Cao này không có chỗ dựa thì với năng lực của đối phương thì sao có thể ngồi vào vị trí Bí thư Đảng ủy công an.
Đúng là thấy nguy cơ nên Cảnh Hồng Vĩ vẫn tìm đường ra, cũng biết đi theo đám người Cố Hiến Cao rất nguy hiểm nên y cố không dính vào chuyện vi phạm pháp luật.
Cảnh Hồng Vĩ biết mình nhất định phải nắm bắt được cơ hội ngày hôm nay.
Dù Vương Trạch Vinh nghĩ như thế nào, y có thể dùng mình tức là nói coi trọng mình. Bây giờ Mạc Đại Bưu nằm trong bệnh viện, Vương Trạch Vinh cần người phát ngôn trong Cục Công an, đây là cơ hội để mình dựa vào. Không cần nhìn cái khác, chỉ riêng tuổi của Vương Trạch Vinh thì người trong tỉnh còn ai hơn Vương Trạch Vinh này?
- Cảnh Hồng Vĩ, nếu Vương Trạch Vinh giao công tác nghiệp vụ cho anh, đây là một cơ hội, anh phải làm tốt và đưa người của mình lên.
Cố Hiến Cao nói tới đây liền ngừng một chút rồi duỗi chân vào váy cô gái:
- Lần trước mấy người tôi nói với anh, anh mau đưa bọn họ lên vị trí quan trọng.
Cố Hiến Cao nói chuyện như ra lệnh.
Nghe Cố Hiến Cao nói như vậy, Cảnh Hồng Vĩ khó chịu trong lòng. Cố Hiến Cao nói chính là đám người đã tặng tiền, tặng cả em vợ cho Cố Hiến Cao.
Ngoài miệng tuy đồng ý nhưng trong lòng Cảnh Hồng Vĩ lại nghĩ mau chóng đến chỗ Vương Trạch Vinh.
Cảnh Hồng Vĩ lấy cớ ra khỏi câu lạc bộ. Hắn nghĩ Cố Hiến Cao đang thác loạn bên trong, Cảnh Hồng Vĩ coi như hạ quyết tâm.
Cảnh Hồng Vĩ ngồi trên xe một lúc và không ngừng hút thuốc. Phân công hôm nay làm Cảnh Hồng Vĩ chấn động.
Người trên tỉnh chẳng qua chỉ là giãy dụa mà thôi. Cảnh Hồng Vĩ có cảm giác lần này Vương Trạch Vinh tới thì Tỉnh Bắc Dương sẽ bị vạch trần ra hết.
Nghĩ tới Bắc Dương mà bị lột mặt nạ, Cảnh Hồng Vĩ cảm thấy mình muốn điên lên. Đây đâu phải việc nhỏ.
Lại nghĩ tới công tác thí điểm công khai cạnh tranh ở Cục Công an Xuân Dương, Cảnh Hồng Vĩ hiểu thêm về năng lực của Vương Trạch Vinh. Hắn nếu có thể đạt được lệnh thí điểm từ Bộ Công an, điều này nói rõ Vương Trạch Vinh có năng lực tận trời. Người Bắc Dương có thể chống lại sao?
Khiến Cố Hiến Cao bị tai nạn xe là có thể dọa được Vương Trạch Vinh sao? Đây là quá coi thường Vương Trạch Vinh. Từ việc Vương Trạch Vinh không muốn Cố Hiến Cao nhúng tay vào Cục Công an có thể thấy hắn muốn thay đổi toàn bộ tình hình Xuân Dương.
Cảnh Hồng Vĩ lái xe về phía Thị ủy, nhưng đi được nửa đường y lại lái xe về nhà.
Về nhà, Cảnh Hồng Vĩ đổi bộ đồ khác, đội mũ và lái xe của vợ chạy đến Thị ủy.
Trước khi rõ ý đồ của Vương Trạch Vinh, Cảnh Hồng Vĩ dự định đến gặp đối phương và nói chuyện. Nếu Vương Trạch Vinh có thể coi mình là người thân tín thì mình phải dựa vào. Đương nhiên nếu Vương Trạch Vinh chỉ lợi dụng mình thì phải duy trì tình hình bây giờ.
Đỗ xe, Cảnh Hồng Vĩ ngồi đó mà nhìn về phía nhà Vương Trạch Vinh.
Bởi vì trời lạnh nên không có mấy người đi đường, Cảnh Hồng Vĩ thấy đây là cơ hội.
Y đang định xuống xe thì thấy có một người từ nhà Vương Trạch Vinh đi ra.
Nhìn qua cửa kính, Cảnh Hồng Vĩ có chút giật mình khi thấy đó là Vương Thụ Sơn.
Cảnh Hồng Vĩ không ngừng suy nghĩ Vương Thụ Sơn ẩn giấu quá sâu.
Sau khi thấy việc này, Cảnh Hồng Vĩ càng hạ quyết tâm đi theo Vương Trạch Vinh.
Vương Thụ Sơn cũng có thể thấy rõ tình hình, mình chẳng lẽ lại không thấy ư?
Sau khi Vương Thụ Sơn đi xa, Cảnh Hồng Vĩ xuống xe.
Vương Trạch Vinh thấy Cảnh Hồng Vĩ đi tới liền cười thầm trong lòng.
- Bí thư Vương, hôm nay ngài phân công công tác nghiệp vụ cho tôi, tôi đến để muốn nghe chỉ thị của ngài. Ngài có yêu cầu gì với công tác của Cục Công an không?
Cảnh Hồng Vĩ cung kính nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- An ninh trật tự của Xuân Dương phải chú trọng đến quần chúng nhân dân. Trách nhiệm của các đồng chí rất nặng, phải đảm bảo ổn định.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Cảnh Hồng Vĩ nói:
- Tình hình Xuân Dương rất phức tạp.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi tin anh có năng lực làm tốt công tác.
- Không biết cấp trên có ủng hộ không?
Cảnh Hồng Vĩ dò hỏi.
Vương Trạch Vinh nói:
- Dù có vấn đề lớn đến đâu cũng không sao, nếu cần thì quân đội sẽ tham gia.
Vương Trạch Vinh nói như vậy khiến Cảnh Hồng Vĩ rất yên tâm. Xem ra Vương Trạch Vinh đã có chuẩn bị.
Đồng thời Cảnh Hồng Vĩ cũng giật mình. Năng lực của Vương Trạch Vinh quá mạnh, ngay cả quân đội cũng có thể ảnh hưởng. Bắc Dương dù phức tạp hơn nữa nhưng cũng đâu thể đấu lại quân đội.
Sau khi biết Vương Trạch Vinh còn có chuẩn bị, Cảnh Hồng Vĩ nhìn Vương Trạch Vinh nhưng không thấy vẻ mặt gì.
Nghĩ đến đây, Cảnh Hồng Vĩ có chút cảm động, xem ra Vương Trạch Vinh là kẻ đã dùng người thì không nghi ngờ.
Vương Trạch Vinh thấy vẻ mặt này của Cảnh Hồng Vĩ liền quyết định thêm một mồi lửa:
- Vài hôm nữa con của Bộ trưởng Bộ Công an Vương Tiến Minh sẽ tới Xuân Dương, đến lúc đó tôi sẽ mang anh đi gặp mặt.
Nghe thấy thế, mắt Cảnh Hồng Vĩ sáng lên. Lời này của Vương Trạch Vinh có sức hấp dẫn quá lớn đối với y.
Chỉ cần có quan hệ với Bí thư Vương thì dù Vương Trạch Vinh xảy ra chuyện gì, mình cũng có nhiều cơ hội. Đây là Vương Trạch Vinh bố trí đường lui cho mình.
Dùng người đầu tiên là chuẩn bị sẵn đường lui, đi theo lãnh đạo như vậy thì có gì mà do dự?
Cảnh Hồng Vĩ rất kiên định nhìn Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, chỉ cần ngài tin tôi, tôi nhất định làm tốt công tác.
Cảnh Hồng Vĩ tỏ thái độ.
Vương Trạch Vinh nói:
- Anh phải nhớ một điều là dù ở đâu chỉ cần dưới cờ Đảng thì dù gặp vấn đề như thế nào, Đảng ta cũng có năng lực, quyết tâm giải quyết.
Lời này làm Cảnh Hồng Vĩ rất kích động, y nói:
- Bí thư Vương yên tâm, dù đối mặt vấn đề gì thì tôi cũng sẽ theo sát ngài.
- Lão Cảnh, cứ mạnh dạn làm việc, nếu có gì khó xử thì đến gặp tôi.
Vương Trạch Vinh coi như thở dài một tiếng. Bây giờ đã có hai trong ba người tới là vượt quá mong đợi của hắn. Sau khi Mạc Đại Bưu ra viện thì hắn hoàn toàn có thể khống chế Cục Công an nhờ ba người này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...