Khi Vương Trạch Vinh thấy Chủ tịch Tập đoàn Cự Phong Xuân Dương thì không khỏi thầm than người phụ nữ hơn 30 tuổi này đúng là một người rất quyến rũ.
- Bí thư Vương, sớm muốn đến gặp ngài nhưng không có cơ hội.
Người phụ nữ tên Quản Ngọc Hân cười cười đưa tay bắt tay Vương Trạch Vinh.
- Nghe nói Chủ tịch Quản đã có nhiều cống hiến cho sự phát triển của Xuân Dương, tôi cũng hy vọng sớm được gặp chị.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Người phụ nữ này là người đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý, mặc chiếc váy bó sát người lộ rõ những điểm nổi bật trên cơ thể, ngực to, eo thon nhỏ, từng bước đi đều làm người ta thèm muốn.
Cận Trung Thuận ở bên cười nói:
- Chủ tịch Quản là người rất giỏi ở Xuân Dương chúng ta. Xuân Dương muốn phát triển thì còn cần Chủ tịch Quản ủng hộ nhiều.
Vương Trạch Vinh có cảm giác Cận Trung Thuận như là cấp dưới của Quản Ngọc Hân vậy.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Vương Trạch Vinh tự nhiên ngồi ở chính giữa, Quản Ngọc Hân và Cận Trung Thuận ngồi hai bên. Ngoài ra còn có một cô gái rất đẹp mà Quản Ngọc Hân mang tới.
Sáng nay Cận Trung Thuận gọi điện cho Vương Trạch Vinh nói là Quản Ngọc Hân hẹn gặp mặt.
- Bí thư Vương, tôi sớm nghe nói có một Bí thư thị ủy trẻ tuổi đến Xuân Dương, không ngờ gặp mặt còn hơn nghe nói. Ngài còn trẻ hơn em nghĩ.
Quản Ngọc Hân vừa rót rượu cho Vương Trạch Vinh vừa nói.
Vương Trạch Vinh thi thoảng ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền từ người Quản Ngọc Hân truyền tới.
- Ha ha, xem Chủ tịch Quản cũng rất chú ý tình hình quan trường.
- Bí thư Vương, ngài còn trẻ như vậy thì em sẽ không gọi chức vụ, gọi ngài là Vương ca được không?
Khi nói chuyện, Quản Ngọc Hân dịu dàng nhìn Vương Trạch Vinh.
- Ha ha, nhận một Chủ tịch như thế này làm em gái đúng là hiếm có.
Vương Trạch Vinh nhìn thấy vẻ mặt Cận Trung Thuận khá kỳ lạ nên cười nói.
- Vương ca, ngài nhìn mình đó. Chúng ta đã là anh em mà ngài còn gọi em là Chủ tịch, ngài gọi em là Ngọc Hân hoặc Tiểu Hân là được.
Quản Ngọc Hân ra vẻ rất hưng phấn như một cô bé được thứ mình yêu thích vậy.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng và thầm than người phụ nữ này rất lợi hại. Từ cách nói chuyện có thể thấy đây là người phụ nữ rất có tâm cơ, hơn nữa còn rất biết lợi dụng ưu thế của mình.
Tâm trạng Cận Trung Thuận bây giờ rất phức tạp. Y đương nhiên biết tình hình của Quản Ngọc Hân, đây là tình nhân của Bí thư tỉnh ủy Bắc Dương – Tư Mã Sơn. Rất nhiều việc Tư Mã Sơn không tiện làm đều do Quản Ngọc Hân đi làm.
Thấy Quản Ngọc Hân đối xử với Vương Trạch Vinh như vậy, Cận Trung Thuận nhìn và thầm than hai người này không phải sẽ xảy ra chuyện gì đó chứ?
Chẳng qua y rất nhanh bỏ suy nghĩ này đi. Phụ nữ của Tư Mã Sơn thì ai dám động.
- Vương ca, ngài một mình đến Xuân Dương công tác, chị dâu sao không đến?
Quản Ngọc Hân hỏi.
- Cô ấy có công việc của mình nên không tới.
Vương Trạch Vinh nhìn Cận Trung Thuận và cười lạnh trong lòng. Hai người này hỏi đều như nhau.
- Vương ca, em bây giờ đã là em của ngài, chuyện của ngài là chuyện của em. Sau này có gì cần cứ nói với em, em sẽ cho Tiểu Quách đi làm.
Quách Mẫn Mẫn – Chánh văn phòng của Quản Ngọc Hân.
Nói thật Quách Mẫn Mẫn trông rất quyến rũ.
Quách Mẫn Mẫn lúc này nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, sau này có gì cần có thể nói em làm. Em nhất định làm ngài hài lòng.
Nói đến đây Quách Mẫn Mẫn nhìn Vương Trạch Vinh với ánh mắt đầy âu yếm và quyến rũ, giống như nói với Vương Trạch Vinh là chỉ cần ngài cần em sẽ thỏa mãn hết, dù là ngủ với ngài cũng được.
Vương Trạch Vinh cười ha hả nói:
- Nói thật, tôi đúng là không tìm được việc gì cần người khác giúp.
Cận Trung Thuận nói:
- Bí thư Vương còn đuổi cả trợ lý cuộc sống mà thành phố bố trí cơ mà.
Quản Ngọc Hân che miệng cười nói:
- Vương ca, ngài sợ vợ sao?
Vừa nói ả còn dùng tay khẽ đụng đụng vào tay Vương Trạch Vinh.
Ả làm nũng như vậy khiến Vương Trạch Vinh run lên và thầm than người phụ nữ này đúng là quyến rũ.
Vương Trạch Vinh không nói gì ở việc này. Hắn biết không thể để tình hình này, Quản Ngọc Hân rất biết dựa vào người.
- Tôi cũng hiểu một chút tình hình của Tập đoàn Cự Phong, có một số việc tôi có cái nhìn.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói.
- Vương ca, mời ngài nói. Chỉ cần là sai lầm của bọn em thì sẽ lập tức sửa lại.
Quản Ngọc Hân cũng thay đổi vẻ mặt mà nói.
- Gần đây tôi đến Nhà máy Cơ khí kiểm tra, nghe nói do Tập đoàn Cự Phong mua công ty này rồi bán hết đất đai, sau đó lại bán phải không?
Vương Trạch Vinh nói thẳng.
Vương Trạch Vinh cũng nghĩ ra Quản Ngọc Hân dù lợi hại nhưng cô ả còn trẻ như vậy thì sau lưng không có chỗ dựa mạnh thì sao làm gì được. Vương Trạch Vinh mặc dù cũng nghi ngờ ả được xx ủng hộ. NHưng bởi vì Quản Ngọc Hân không phải chan chức nên Vương Trạch Vinh không thể thấy rõ.
Nghe Vương Trạch Vinh nhắc đến Nhà máy Cơ khí, Quản Ngọc Hân nhìn Cận Trung Thuận.
Cận Trung Thuận nói với Vương Trạch Vinh:
- Việc này tôi biết một chút. Lúc đầu Nhà máy Cơ khí là một công ty nợ nần chồng chất, rất nhiều công nhân phải ở nhà. Tập đoàn Cự Phong không chỉ giải quyết vấn đề mà còn phát triển. Vì phát tiền lương cho công nhân, Tập đoàn Cự Phong gặp áp lực rất lớn. Bán công ty này đi cũng là bất đắc dĩ.
- Thị trưởng Cận rất hiểu cho chúng tôi. Công ty muốn phát triển, chúng tôi do bất đắc dĩ nên mới bán Nhà máy Cơ khí đi. Bây giờ tôi nghĩ đến cũng thấy rất lo lắng, chúng tôi xấu hổ với công nhân Nhà máy Cơ khí.
Quản Ngọc Hân ra vẻ đau lòng nói.
- Không thể trách Tập đoàn Cự Phong, sau đây thành phố còn cần Tập đoàn Cự Phong ủng hộ mạnh.
Cận Trung Thuận nói.
Nhìn hai người đóng kịch, Vương Trạch Vinh nói:
- Hoạt động của công ty là do bản thân mình, chính quyền nhất định không can thiệp. Nhưng bây giờ có nhiều người kiện cáo, tôi cũng phải nhắc Tập đoàn Cự Phong một chút. Trong thành phố sẽ một lần nữa nghiêm túc điều tra việc cải tổ của Nhà máy Cơ khí.
Cận Trung Thuận nhíu mày nói:
- Bí thư Vương, Tập đoàn Cự Phong là tập đoàn của tỉnh, thành phố phải lo lắng đến ảnh hưởng.
Lời này hoàn toàn không đứng trên lập trường chính quyền, Vương Trạch Vinh trừng mắt nhìn y.
Cận Trung Thuận cũng biết mình nói không phù hợp thân phận nên vội vàng nói:
- Đương nhiên chính quyền có quyền giám sát ở việc này.
- Ha ha, không nên vì việc này mà ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Vương ca, chén này em mời ngài.
Quản Ngọc Hân nói tránh vấn đề này.
- Vương ca, nghe nói ngài vẫn ở trong Thị ủy, ở đó rất không tiện. Em có một căn biệt thự để không, hay là ngài đến đó ở?
Quản Ngọc Hân nói.
- Cảm ơn, tôi thấy bây giờ rất được, không cần đổi.
Vương Trạch Vinh từ chối.
- Ôi, nhà đó mua từ nhiều năm trước và vẫn để không. Vương ca cũng đúng là, làm người chính trực quá. Hay là em chuyển nhượng lại cho ngài. Ngài yên tâm, có thể trả trước năm mươi ngàn, tiền về sau theo tháng trả.
Vương Trạch Vinh nhìn Quản Ngọc Hân, đang định nói chuyện thì Quản Ngọc Hân xua tay nói:
- Vương ca, ngài không nên nghĩ nhiều. Em quyết không hối lộ ngài. Chỉ là do ngài là anh của em, tiền trả theo tháng. Ngài yên tâm, em sẽ làm tốt thủ tục.
Vương Trạch Vinh biết trong này có ý gì. Quản Ngọc Hân nói là trả tiền theo tháng thực ra là sau khi làm tốt thủ tục thì biệt thự sẽ về tay mình. Năm mươi ngàn chính là biến tướng hối lộ biệt thự cho mình, đây là ả đang thử dò đường.
- Ha ha, tôi cũng không có nổi 50 ngàn.
Vương Trạch Vinh cố ý nói đùa.
Vương Trạch Vinh nói như vậy làm cả Quản Ngọc Hân và Cận Trung Thuận đều vui vẻ. Bọn họ thầm nghĩ chỉ cần Vương Trạch Vinh không nhận, chỉ cần nhận là dễ xử lý.
Cận Trung Thuận cười nói:
- Hay là tôi cho Bí thư Vương vay 50 ngàn. Cơ hội hiếm có mà. Xem ra Chủ tịch Quản rất quý người anh mới nhận, tôi sao không được may mắn như vậy nhỉ?
Quản Ngọc Hân cười hì hì nói:
- Đây là anh của tôi mà.
Ả nói với Vương Trạch Vinh:
- Không có 50 ngàn cũng không sao, em cũng không thiếu chút tiền đó. Chỉ là sợ ngài suy nghĩ. Như vậy đi, em không lấy 50 ngàn đó, bao giờ ngài có tiền thì đưa cho em là được.
Vương Trạch Vinh dứng dậy nói:
- Ý của Chủ tịch Quản tôi ghi nhận. Hôm nay tới đây thôi, tôi có việc nên đi trước.
Nói xong hắn gật đầu với Cận Trung Thuận và đi ra ngoài.
Không ai ngời Vương Trạch Vinh lại có thái độ như vậy, Quản Ngọc Hân và Cận Trung Thuận nhìn nhau, không biết nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...