Cuộc cải cách ở Cục Công an đang diễn ra, Vương Trạch Vinh nhìn tới các công ty. Xuân Dương có nhiều vấn đề như vậy nguyên nhân là do nhiều công ty khó khăn, công nhân mất việc rất nhiều. Nếu như không giải quyết tốt việc này thì vấn đề khó giải quyết hoàn toàn.
Đi theo chủ tịch Liên đoàn lao động Kỳ Hiền Mẫn, Vương Trạch Vinh liên tục kiểm tra các công ty khó khăn, đến đâu đều tổ chức hội nghị. Về cơ bản hắn đều mời các cán bộ từng cấp ở từng công ty đến nói chuyện.
Thông qua kiểm tra công tác, Vương Trạch Vinh phát hiện một hiện tượng rất lạ. Đến đâu thì lãnh đạo công ty đó đều tỏ vẻ rất tự tin vào việc cải tổ, bọn họ rất ủng hộ việc Bắc Dương đang tiến hành cải tổ công ty, đặc biệt đối với định giá tài sản rất đồng tình. Cho rằng một công ty muốn phát triển thì phải học tập đoàn nước ngoài, phải vứt tất cả những thứ ảnh hưởng đến sự phát triển, như vậy công ty mới phát triển mạnh.
Một vài lãnh đạo công ty đã cải tổ đều nói những chỗ tốt của việc này.
Khi đến Xuân Dương Xuân Dương, Vương Trạch Vinh nghĩ tới việc công nhân về hưu nằm đường tàu, vì thế hắn càng chú tâm tìm hiểu việc này, còn mời một vài công nhân mất việc đến nói chuyện.
Thấy những người đến tham gia đều do công ty mời tới, Vương Trạch Vinh biết muốn nghe được gì đó là rất khó.
Quả nhiên người tham gia hội nghị đều không dám nói nhiều. Những người này đều có vẻ sợ hãi lãnh đạo công ty.
Nhìn một người đàn ông gầy gò, Vương Trạch Vinh hỏi:
- Cuộc sống của anh bây giờ như thế nào?
Một lãnh đạo công ty bên cạnh nhỏ giọng nói với Vương Trạch Vinh:
- Người này tên Trần Minh Nghĩa, hai vợ chồng đã được nghỉ việc sớm. Bây giờ đang mở hàng ăn khá được.
Trần Minh Nghĩa cười cười và nói:
- Cũng được.
- Vậy con cái học hành có tốn nhiều tiền không?
- Học phí đắt quá nên bảo nó ở nhà bán hàng giúp tôi.
- Cháu bao tuổi rồi?
- 15 tuổi.
Nghe đến đây, Vương Trạch Vinh biết tình hình của bọn họ không tốt.
Vương Trạch Vinh hỏi một người phụ nữ trung tuổi:
- Tình hình nhà chị sao rồi?
Lãnh đạo công ty lại nhỏ giọng nói:
- Chị ta tên Cố Tú Phương, mở một quán ăn nhỏ, làm ăn khá tốt.
Y còn cười nói:
- Còn thu nhập cao hơn công chức.
Cố Tú Phương cười nói:
- Sau khi công ty cải tổ thì cuộc sống gia đình tôi tốt hơn nhiều. Mặc dù cải tổ nhưng công ty rất lo cho gia đình chúng tôi. Bây giờ đang thuê địa điểm của công ty, giá thuê không cao.
Vương Trạch Vinh cười cười không hỏi nữa.
Nhìn những người này, Vương Trạch Vinh không biết nói gì. Trong thời gian này hắn đã ngầm tra xét không ít công ty và biết cuộc sống công nhân về hưu không tốt, có gia đình sắp không sống nổi. Nhưng bọn họ gặp lãnh đạo công ty đều rất sợ hãi.
Lãnh đạo công ty ngồi đó không ngừng kể khổ, nói công ty khó khăn, những gì nói như được lập trình và học thuộc từ trước. Vương Trạch Vinh đúng là thua.
Từ chối lời mời dùng cơm của công ty, Vương Trạch Vinh rời khỏi Xuân Dương. Lần này đến Xuân Dương Xuân Dương không có tác dụng gì, cả quá trình đều do công ty định sẵn, tài liệu và những công nhân về hưu mời tới đều nói công ty tốt, đều nói công ty đang đi lên trong gian khó.
Về văn phòng, thư ký Vương Trạch Vinh và Long Dũng Đình đã về.
Vương Trạch Vinh hỏi:
- Biết tình hình như thế nào rồi?
Vương Trạch Vinh lần này đi hai đường, một là do hắn đến công ty tìm hiểu tình hình, mặc khác là cho hai người bí mật vào công ty hỏi thăm tình hình.
Long Dũng Đình nghiêm túc nói:
- Vương ca, Xuân Dương có rất nhiều vấn đề. Em mặc dù chỉ nghe được một chút nhưng biết lần này Xuân Dương khi cải tổ có rất nhiều vấn đề.
Vương Trạch Vinh nhìn Vương Trạch Vinh và nói:
- Cậu nói chi tiết.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi là người Xuân Dương nên thông qua một vài quan hệ mà biết tình hình. Xuân Dương là một công ty có tài sản hơn 100 triệu, trước cải tổ thì sản phẩm còn có cửa tiêu thụ, coi như có thể hoạt động. Năm ngoái sau khi cải tổ thì định giá tài sản rất nhỏ, một tập đoàn trên tỉnh dùng 2 triệu mua lấy Xuân Dương. Các lãnh đạo của công ty đều có cổ phần trong công ty mới.
Vương Trạch Vinh gật đầu, việc này Mạc Đại Bưu đã nói. Không chỉ có công ty này, vài công ty sau khi cải tổ khác đều như vậy. Một nhóm người dựa vào cải tổ mà giàu có. Nhưng hầu hết công nhân về hưu lại khó khăn.
Vương Trạch Vinh châm thuốc hút. Hắn nghĩ đến nhiều nhất là cuộc sống của công nhân về hưu sau cải tổ. Bây giờ Xuân Dương có vấn đề rất lớn. Cải tổ công ty sẽ khiến các công ty ot nhất định, nhưng sự phát triển này lại trả giá bằng cuộc sống của công nhân, điều này là không thể bù đắp.
Đây là vấn đề mang tính xã hội.
Vương Trạch Vinh nói tiếp:
- Trước cải tổ thì công ty có hơn 1000 công nhân, sau cải tổ thì có hơn 200 công nhân nhận tiền trợ cấp mà rời đi. Có hơn 800 công nhân ở lại làm việc cho công ty mới. Nhưng công ty cũng không chính thức dùng bọn họ, để bọn họ ở nhà nghỉ, mỗi tháng cấp 100 tệ tiền sinh hoạt. Điều này khiến cuộc sống gia đình công nhân rất khó khăn.
Vương Trạch Vinh nghe vậy liền trầm ngâm suy nghĩ.
Vương Trạch Vinh nói thêm:
- Xuân Dương có đất ở trung tâm thành phố, bây giờ công ty đã bán hết các khu tập thể dành cho công nhân. Nghe nói công ty mới đã thu được hơn 100 triệu từ việc này.
Vương Trạch Vinh nhíu mày. Lần này khi tới Xuân Dương mình luôn nghe lãnh đạo công ty này nói rất khó khăn, còn không biết có chuyện như vậy.
- Nhà ở bị hủy, không có nhà thì công ty này làm ăn như thế nào?
Vương Trạch Vinh nói.
- Bí thư Vương, vấn đề bây giờ là công ty này lại một lần nữa bán sang tay cho tập đoàn bên ngoài. Nghe nói đây là một tập đoàn không thực sự làm ăn.
- Chuyện này là như thế nào?
Vương Trạch Vinh cười khổ một tiếng:
- Công ty trước đó lấy hết chỗ tốt và để lại nhà xưởng không có giá trị, muốn gì cũng không có, ngay cả máy móc cũng bán. Bây giờ bán với giá vài trăm ngàn cho một công ty bên ngoài. Mà công ty bên ngoài đang làm thủ tục xin phá sản.
Vương Trạch Vinh đúng là muốn chửi người. Nếu làm như vậy thì bao công nhân sẽ như thế nào? Tùy tiện lấy một người ra gánh tội rồi một công ty sẽ thành số không.
Vương Trạch Vinh không tin không có sự phối hợp của chính quyền. Bây giờ tồn tại vấn đề như vậy, gan đám người này to thật.
Ngay khi Vương Trạch Vinh ngồi nghe Vương Trạch Vinh báo cáo thì trong một biệt thự ở Xuân Dương, một người phụ nữ rất xinh đẹp đang nói chuyện với vài người đàn ông.
- Vương Trạch Vinh đang đi kiểm tra các công ty, đây là muốn gây chuyện. Chuyện ở trong các công ty ở Xuân Dương, mọi người đều có chỗ tốt. Các anh thấy nên làm như thế nào?
Một người đàn ông đeo kính nói:
- Giống lần trước, giăng bẫy đuổi hắn ra khỏi Bắc Dương là được.
Người đàn ông béo nói:
- Lần này sau khi Cục Công an công khai cạnh tranh nên hắn về cơ bản đã khống chế được hệ thống công an. Lợi dụng quyền lực của Cục Công an, hắn nhất định sẽ nhằm vào Xuân Dương, phải mau chóng xử lý.
Ả phụ nữ nói:
- Vương Trạch Vinh không thể so sánh với người bình thường. Y có lai lịch rất lớn, ông chủ cũng không làm gì được hắn. Trong thời gian ngắn không thể đuổi hắn đi.
Một người đàn ông rất hung ác nói:
- Chuyện quyết không thể xảy ra chuyện, nếu không được thì …
Cả phòng lập tức yên lặng.
Người đàn ông béo nói:
- Vấn đề chưa nghiêm trọng đến mức đó chứ?
Tên kia nói:
- Chờ đối phương thu đủ chứng cứ và bắt rồi mới ra tay sao?
Lời này làm mọi người đều im lặng.
Người đàn ông đeo kính nói:
- Lần này Vương Trạch Vinh đến Bắc Dương đã nói rõ Trung ương đã cảnh giác với Bắc Dương. Mọi người chắc đều biết nếu lộ ra thì hậu quả không ai gánh nổi. Nhiều người liên quan như vậy thì hậu quả như thế nào.
Tên béo do dự một chút rồi nói:
- Thật sự không thể đuổi hắn đi sao?
Ả phụ nữ nói:
- Tôi đã hỏi, ông chủ nói chỗ dựa của Vương Trạch Vinh quá mạnh, chèn ép thì có thể nhưng không thể nào khống chế được hắn.
Một người phụ nữ trung niên từ đầu chưa lên tiếng, bây giờ nói:
- Lần trước dùng chiêu đó ở nhà hắn nhưng không thành công, việc này đã làm hắn chú ý. Vương Trạch Vinh đến Xuân Dương đều sống rất đơn giản. Hắn chưa bao giờ vào các câu lạc bộ, tìm cơ hội là rất khó.
- Mẹ nó chứ, quan chức mà không gần gái sao?
Tên béo mắng.
Ả phụ nữ nói:
- Lần này khi Vương Trạch Vinh đi điều tra thì hắn còn phái thư ký và lái xe thầm điều tra. Tôi đoán bây giờ hắn đã có vài thứ.
Nghe thấy thế mọi người đều rất lo lắng. Ả phụ nữ xinh đẹp nhìn người đàn ông hung ác:
- Như vậy thử đi, chẳng qua không thể để liên lụy đến mọi người.
Người đàn ông này nói:
- Mấy người yên tâm, không phải lần đầu làm như vậy mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...