- Trạch Vinh, tan học chưa?
Vương Trạch Vinh vừa tan học thì nhận được điện của Lăng Vũ Trình, giọng của đối phương rất thân thiết.
Mặc dù không biết tại sao Lăng Vũ Trình lại gọi, Vương Trạch Vinh vẫn vui vẻ nói:
- Cảm ơn Bí thư Lăng quan tâm, tôi vừa tan học và chuẩn bị đi ăn.
- Ha ha, tan là tốt rồi. Tôi đang ở Bắc Kinh, chúng ta ngồi chứ?
- Ồ, Bí thư Lăng ở Bắc Kinh?
- Ha ha, lên Bắc Kinh họp. Tôi định đến trường thăm cậu nhưng lại sợ không tiện.
Lăng Vũ Trình vừa cười vừa nói.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bí thư Lăng ở đâu, tôi lập tức tới.
Lăng Vũ Trình là Bí thư tỉnh ủy nên y tới Bắc Kinh thì Vương Trạch Vinh không có lý do nào không đi gặp.
Vương Trạch Vinh biết địa điểm liền lái xe tới đó.
Khi Vương Trạch Vinh đến thì thấy ngoài Lăng Vũ Trình, còn có thư ký và Chủ nhiệm chi nhánh trên tỉnh.
Hoàn cảnh nơi này rất đẹp, có thể thấy Lăng Vũ Trình đã chú ý trong việc lựa chọn.
- Ha ha, Trạch Vinh à, học chắc vất vả lắm phải không?
Lăng Vũ Trình thấy Vương Trạch Vinh tới liền đứng lên bắt chặt tay đối phương giống như hai người rất thân thiết.
Đây là lần đầu tiên hai người thân thiết như vậy sau Hội nghị thường ủy.
- Mấy người đi ra ngoài, tôi nói chuyện với Trạch Vinh.
Lăng Vũ Trình cười cười đuổi mấy người đi theo ra ngoài.
- Nào, chúng ta từ từ ăn.
Lăng Vũ Trình giơ chén lên mời Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh coi như hiểu Lăng Vũ Trình lần này lên Bắc Kinh là vì mình. Nghĩ đến việc mình phải đi, Vương Trạch Vinh có lẽ đoán Lăng Vũ Trình nghe ngóng được tình hình.
Là một Bí thư tỉnh ủy, Lăng Vũ Trình nhất định đang suy nghĩ về tình huống tiếp theo. Mình rời đi khiến tình hình tỉnh Giang Sơn xảy ra biến hoá lớn. Lăng Vũ Trình bây giờ sẽ bắt đầu bố trí.
Vương Trạch Vinh ra vẻ không rõ, không ngừng mời rượu Lăng Vũ Trình.
Uống vài chén, Lăng Vũ Trình chủ động nói:
- Trạch Vinh, xem ra cậu sẽ rời khỏi tỉnh Giang Sơn.
Vương Trạch Vinh nói:
- Gần đây tôi vẫn ở trong trường nên không nghe nói đến việc này.
Lăng Vũ Trình cười nói:
- Trạch Vinh, hai chúng ta vẫn hợp tác tốt ở trong tỉnh. Nói thật là không muốn cậu đi, nghe cậu rời đi tôi liền lập tức đến gặp. Ôi, chuyện tổ chức thì tôi không có cách nào.
Vương Trạch Vinh nhìn Lăng Vũ Trình có vẻ rất muốn giữ mình lại mà cười thầm trong lòng. Lăng Vũ Trình này có lẽ nằm mơ cũng hy vọng mình rời đi.
- Bí thư Lăng, chẳng lẽ là thật sao?
Vương Trạch Vinh nói.
Lăng Vũ Trình nghe thấy Vương Trạch Vinh vẫn không thừa nhận thì mắng thầm trong lòng.
Lăng Vũ Trình liền nói thẳng:
- Trạch Vinh, tin này là thật.
- Ồ.
Vương Trạch Vinh không nói gì.
- Trạch Vinh nếu như cậu phải rời khỏi tỉnh Giang Sơn thì cậu có dự định gì với công tác ở Thường Hồng?
Thấy Lăng Vũ Trình vội vàng nói việc này ra, Vương Trạch Vinh đã sớm phân tích. Tôn Thiệu Bình là người của Lăng Vũ Trình, y đã sớm muốn khống chế Thường Hồng. Bởi vì có mình nên Lăng Vũ Trình không thể làm gì. Bây giờ mình sẽ đi, y nhất định sẽ nhúng tay vào.
Nghĩ đến Tôn Thiệu Bình, Vương Trạch Vinh thầm lắc đầu. Trên Bắc Kinh tranh đoạt mạnh như vậy, Tôn Thiệu Bình này sao có thể lên làm Bí thư thị ủy Thường Hồng. Rất có thể là Bắc Kinh sẽ đưa một người Lâm hệ tới làm Bí thư thị ủy Thường Hồng.
Từ tình hình của Lăng Vũ Trình có thể thấy y cũng không đoán được tình hình Thường Hồng sau đây, chỉ là không hy vọng người của mình dựa vào người khác.
Lăng Vũ Trình nhất định muốn khống chế Thường Hồng, chẳng qua bây giờ Thường Hồng lại không phải nơi Lăng Vũ Trình muốn bắt là được. Ở đây có lực lượng đủ các nhà, Lăng Vũ Trình nhìn về lực lượng của mình ở Thường Hồng. Nghĩ đến ý của Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh đoán ông cũng không bỏ qua Thường Hồng. Bây giờ có căn cơ tốt như vậy thì chỉ có thể tăng thêm. Lại nghĩ đến tình hình Hạng Nam, Hạng Nam cũng sẽ không dễ bỏ qua Thường Hồng. Nếu hai nhà Uông Hạng đều không muốn bỏ Thường Hồng, mình dù đi thì trong thời gian ngắn Thường Hồng cũng không biến hoá nhiều.
Vương Trạch Vinh cảm thấy bây giờ là cơ hội tốt để trao đổi lợi ích với Lăng Vũ Trình. Từ tình hình trước mắt thì hợp tác với Lâm hệ mới có thể sống.
- Bí thư Lăng, nói thật tôi chưa nghĩ đến vấn đề này. Chẳng qua nếu Bí thư Lăng đã hỏi thì về tôi sẽ suy nghĩ kỹ.
Lăng Vũ Trình đương nhiên không thể vì mấy câu này mà bỏ qua:
- Ừ, cũng nên suy nghĩ kỹ.
Hai người ăn một lúc nữa, Lăng Vũ Trình nói:
- Đồng chí Tôn Thiệu Bình có năng lực mạnh. Trạch Vinh, cậu cần phải giúp Tôn Thiệu Bình nhiều hơn.
- Thị trưởng Tôn đúng là rất được, làm việc rất chú ý. Tỉnh ủy có lẽ cũng nên coi trọng đồng chí hết lòng vì công việc.
- Ha ha, Trạch Vinh, các đồng chí Vu Dương thể hiện rất tốt. Nếu bước tiếp theo mọi người hợp sức thì tin rằng Thường Hồng phát triển càng nhanh hơn.
- Bí thư Lăng, nói đến vấn đề cán bộ thì tôi có việc muốn báo cáo một chút. Tôi dự định điều chỉnh cán bộ Thường Hồng trên quy mô lớn.
- Ồ.
Lăng Vũ Trình dừng đũa, suy nghĩ một chút rồi nói:
- Đây là việc tốt, cậu định làm như thế nào?
Vương Trạch Vinh nói:
- Tôi đang định bàn với đồng chí Tôn Thiệu Bình một chút.
Lăng Vũ Trình cười càng tươi hơn:
- Có Trạch Vinh ủng hộ, đồng chí Tôn Thiệu Bình làm việc sẽ tốt hơn.
Lăng Vũ Trình cảm thấy rất tốt. Vương Trạch Vinh nói muốn bàn với Tôn Thiệu Bình, đây là nói với mình là sẽ cho người của y hợp tác với Tôn Thiệu Bình.
Sau mấy câu, hai người coi như đã đạt thành hợp tác ở Thường Hồng. Vương Trạch Vinh nhìn Lăng Vũ Trình.
Vương Trạch Vinh đã nghĩ kỹ, mình dù sao cũng sẽ đi, Lăng Vũ Trình cũng nóng lòng muốn xen vào Thường Hồng, mọi người có thể tiến hành giao dịch. Vương Trạch Vinh sẽ giúp Tôn Thiệu Bình bố trí vài người nhưng Lăng Vũ Trình cũng phải bỏ ra vài thứ mới được.
- Trạch Vinh, Thường Hồng là nơi Trung ương rất chú ý, bộ máy lãnh đạo không thể dễ dàng động tới. Dù là bây giờ hay tương lai, Tỉnh ủy đều ủng hộ bộ máy hiện nay của Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh biết Lăng Vũ Trình mặc dù nói như vậy nhưng sao có thể là thật. Nước ở tỉnh Giang Sơn quá đục.
Hai người không nói quá rõ, Vương Trạch Vinh định nói thẳng để Lăng Vũ Trình đỡ đi đường vòng.
- Bí thư Lăng, hôm nay nghe thấy phải rời khỏi tỉnh Giang Sơn, tôi không biết có chuyện này xảy ra không? Nhưng tin rằng lời Bí thư Lăng nói là chính xác. Tôi bây giờ lo rằng nếu mình đi thì sẽ ảnh hưởng tới sự phát triển của Thường Hồng.
Lăng Vũ Trình gật đầu nói:
- Trạch Vinh, đây là điều tôi lo lắng. Tình hình Thường Hồng bây giờ rất tốt, bộ máy ổn định là việc rất quan trọng. Sau đây cậu nhất định phải bố trí tốt, dù xảy ra chuyện gì thì cán bộ nhất định phải đoàn kết xung quanh Thị ủy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Tin rằng cán bộ Thường Hồng đều nghe lời Tỉnh ủy.
Lăng Vũ Trình nghe được lời này liền nói:
- Trạch Vinh yên tâm, Tỉnh ủy sẽ không ngừng đưa các đồng chí có năng lực lên cương vị tốt.
Hôm nay Lăng Vũ Trình mời Vương Trạch Vinh tới đây chủ yếu là biết Vương Trạch Vinh sẽ đi, lo lắng người Vương Hệ sẽ dựa vào lực lượng khác, nếu xảy ra chuyện này thì dù trên tỉnh hay Thường Hồng đều nguy hiểm. Lần này tuy chỉ đạt được vài thứ nhưng y biết người của Vương Trạch Vinh sẽ không đứng phía đối lập mình, nhiều nhất là trung lập.
Bởi vì có tin này, Lăng Vũ Trình nói:
- Trạch Vinh, gần đây toàn tỉnh muốn điều chỉnh cán bộ, có yêu cầu gì thì cậu có thể nói trước với tôi.
- Cảm ơn Bí thư Lăng ủng hộ và quan tâm đến công tác của chúng tôi. Tôi sẽ mau chóng báo cáo việc này.
Tiễn Lăng Vũ Trình, Vương Trạch Vinh nhận được điện của Ngũ Tĩnh.
Ngũ Tĩnh cũng hỏi Vương Trạch Vinh về khả năng của việc kia. Khi Vương Trạch Vinh tỏ vẻ mình sẽ đi, Ngũ Tĩnh suy nghĩ một chút rồi nói:
- Trạch Vinh, nếu cậu đi thì tình hình tỉnh Giang Sơn sẽ là biến số lớn. Mấy người chúng tôi đúng là bất đắc dĩ.
Vương Trạch Vinh cũng biết suy nghĩ của Ngũ Tĩnh, mình đi thì Ngũ Tĩnh sẽ gặp lực cản nhiều. Y nói:
- Bí thư Ngũ, ngày mai có rảnh thì lên Bắc Kinh một chuyến, tôi giới thiệu vài lãnh đạo với anh.
Ngũ Tĩnh vui vẻ nói:
- Trạch Vinh, ân tình này tôi nhớ. Mai tôi lập tức lên Bắc Kinh.
Thông qua việc của Ngũ Tĩnh, Vương Trạch Vinh cảm thấy trước khi đi mình phải giúp đồng minh một chút. Từ trước đến giờ nhờ bọn họ giúp nên mình mới có lực lượng lớn như vậy ở tỉnh Giang Sơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...