Tin được xác nhận, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Đồng thời hắn rất tò mò về Thập cục.
Nghĩ đến Thập cục do Tổng bí thư trực tiếp lãnh đạo, Vương Trạch Vinh biết mình là quan chức tiến vào thì càng có cơ hội tiếp xúc với Tổng bí thư, đây chính là cơ hội trở thành Lâm hệ.
Vương Trạch Vinh lúc này cũng không vội đi xem quyển sách, hắn có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Ông lão Uông Nhật Thần không ngờ chạy tới tìm Hạng Nam nói việc của mình và Uông Phỉ.
Đối với việc này Vương Trạch Vinh rất lo lắng. Lữ Hàm Yên là vợ nhưng vẫn ngầm chấp nhận hắn có phụ nữ khác, vì thế Vương Trạch Vinh càng thêm kính sợ cô, đồng thời thấy rất có lỗi.
- Hàm Yên đâu?
Vương Trạch Vinh đi ra và hỏi bảo mẫu.
- Chị Hàm Yên nói phải làm thêm nên muộn mới về.
Bảo mẫu là cô gái không nói nhiều, làm việc nhanh nhẹn, Vương Trạch Vinh rất hài lòng với bảo mẫu này.
Vương Trạch Vinh gật đầu ra ngồi xem Tv.
Bảo mẫu lúc này cũng đi nấu cơm.
Trên Tv không có chương trình gì Vương Trạch Vinh thích xem. Hắn đang suy nghĩ có nên gọi cho Hạng Nam không, nhưng bây giờ hắn không dám gọi.
Vương Trạch Vinh đang nghĩ rất nhiều và không biết nằm thiếp trên ghế từ lúc nào.
- Sao anh lại ngủ ở đây?
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên đang nhìn mình với ánh mắt rất lạ.
- Ồ, ngồi chờ em về nhưng không ngờ lại ngủ thiếp đi.
Vương Trạch Vinh cười nói.
Người trong chốn quan trường ai cũng thấy Vương Trạch Vinh đang rất nổi tiếng, nhưng ai biết hắn cũng rất mệt, đây là mệt vì tư tưởng phải suy nghĩ quá nhiều. Mỗi ngày không ngừng điện thoại, mỗi một việc truyền đến hắn đều phải phân tích, xử lý. Có đôi lúc Vương Trạch Vinh nghĩ mình học đám thiếu gia kia, bỏ hết mọi việc và sống theo điều mình muốn. Nhưng làm quan sẽ như bị nghiện vậy, làm quan càng lúc càng lớn, trong lòng chỉ muốn tiến bộ.
Vương Trạch Vinh biết một điều không tiến sẽ lùi, hắn bây giờ căn bản không dám lui ra, chỉ có thể không ngừng tiến bộ.
- Có phải là làm mệt không? Anh vào giường ngủ đi.
Lữ Hàm Yên quan tâm nói.
Lữ Hàm Yên nhìn Vương Trạch Vinh đầy dịu dàng, Vương Trạch Vinh không nhịn được đứng dậy ôm chầm lấy cô.
Vương Trạch Vinh làm như vậy khiến Lữ Hàm Yên có chút ngạc nhiên, trong lòng lại lo lắng nói:
- Trạch Vinh, có phải xảy ra chuyện gì?
Vương Trạch Vinh ôm Lữ Hàm Yên ngồi xuống rồi nhỏ giọng nói:
- Hàm Yên, xin lỗi em.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Lữ Hàm Yên lúc này mới hiểu, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống. Ngày hôm qua bố cô đã gọi tới nói chuyện về Uông Phỉ. Trong giọng Hạng Nam tỏ rõ sự tức giận đối với Vương Trạch Vinh, ông không ngờ Vương Trạch Vinh lại quan hệ với cháu gái Uông Nhật Thần. Lúc ấy Lữ Hàm Yên còn nói giúp Vương Trạch Vinh, nói rằng mọi việc cô biết.
Bây giờ nghe Vương Trạch Vinh xin lỗi mình, Lữ Hàm Yên rất buồn bã. Là một người phụ nữ, cô không thể không để ý việc chồng mình có quan hệ với người phụ nữ khác. Chẳng qua nghĩ đến Vương Trạch Vinh làm quan lớn như vậy, từ trước đến giờ vẫn luôn tốt với mình, quan niệm gia đình cũng mạnh, cũng không như người khác luôn đi trêu chọc phụ nữ nên cô cũng mắt nhắm mắt mở cho qua. Cô bây giờ bực nhất là trước đó Vương Trạch Vinh không nói cho cô biết.
Vương Trạch Vinh làm quan càng lúc càng lớn, Lữ Hàm Yên biết chồng mình đã không hoàn toàn thuộc về mình, bên ngoài có quá nhiều thứ hấp dẫn.
Vương Trạch Vinh đâu biết suy nghĩ của Lữ Hàm Yên, thấy cô khóc thì càng áy náy hơn. Hắn không biết nói gì mà móc thuốc ra định hút.
Khẽ đấm vài cái vào ngực Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên dùng khăn giấy lau nước mắt và nhìn Vương Trạch Vinh:
- Anh có Tiểu Giang thì em đồng ý, có Long Hương Băng em cũng đồng ý. Anh tự nghĩ xem, em có bao giờ ngăn cản anh. Em còn biết anh có quan hệ với Lưu Băng Tinh kia, những việc này em không nói gì. Nhưng sao anh lại trêu vào Uông Phỉ?
Cô nói làm hắn rất xấu hổ, hắn biết tật xấu của mình đó là khó qua khỏi ải nữ sắc.
- Hàm Yên …
Vương Trạch Vinh định nói gì nhưng lại không thể nói.
- Anh nói thật cho em biết, anh còn người phụ nữ nào mà em không biết không?
Lữ Hàm Yên hỏi.
Thấy Lữ Hàm Yên đau buồn như vậy, Vương Trạch Vinh liền lắc đầu nói:
- Không còn ai.
- Thật chứ?
Lữ Hàm Yên có vẻ không tin.
Vương Trạch Vinh nói:
- Thật sự không có.
- Tại sao có thể như vậy?
Lữ Hàm Yên lẩm bẩm một tiếng.
Nghe Lữ Hàm Yên nói như vậy, Vương Trạch Vinh cười khổ nói:
- Thật sự không còn mà.
Lữ Hàm Yên lúc này đột nhiên cười cười, dùng sức véo tay Vương Trạch Vinh mà nói:
- Còn quan hệ với người phụ nữ khác không?
Vương Trạch Vinh đâu dám nói thật:
- Không có.
Lữ Hàm Yên nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh rồi gật đầu. Cô tin Vương Trạch Vinh nói thật.
Lữ Hàm Yên bây giờ đã không còn như hồi ở xã, sau khi rời khỏi huyện Khai Hà, cô thấy rất nhiều việc. Ví dụ như ở cơ quan thì người đàn ông thi thoảng nói chuyện quan hệ với phụ nữ, đặc biệt là quan chức có tiền, có quyền thì càng quan hệ nhiều hơn.
Bởi vì thế nên cô lo lắng Vương Trạch Vinh đi cũng giống như bọn họ rồi mang bệnh về nhà. Cho nên với việc Vương Trạch Vinh có Tiểu Giang và Long Hương Băng cô đành phải cho qua.
Làm cho Lữ Hàm Yên vui là Vương Trạch Vinh sau khi hết giờ nếu không phải quá đặc biệt thì đều về nhà ăn cơm. Bình thường hắn cũng không tham gia các cuộc nhậu nhẹt, Vương Trạch Vinh cũng xem như có chút khác biệt.
- Anh nói thật với em, có phải là Uông Phỉ cứ quấn lấy anh không? Em sớm nghe nói cô ấy vẫn luôn nghĩ đến anh.
Lữ Hàm Yên nói.
Vương Trạch Vinh có chút chột dạ nên phải cúi đầu, nhỏ giọng nói:
- Đều do anh sai.
- Mai em mang con về Bắc Kinh, mẹ bây giờ rất giận.
Lữ Hàm Yên nói.
Lữ Hàm Yên đã tha thứ cho mình.
Vương Trạch Vinh có chút xấu hổ nhìn Lữ Hàm Yên:
- Thiệt cho em.
- Ai bảo Uông Phỉ có tác dụng với anh. Bố nói rằng ông Uông Nhật Thần nói, anh và Uông Phỉ chỉ là vợ chồng ngầm, con sinh ra cũng mang họ Uông, bố cũng muốn một đứa con của chúng mình mang họ Hạng.
Vương Trạch Vinh há hốc mồm nhìn Lữ Hàm Yên, việc này hắn không ngờ đến.
- Nhìn cái gì, em chẳng lẽ không thể sinh con thứ 2 sao?
Lữ Hàm Yên trừng mắt nhìn Vương Trạch Vinh.
- Em là nhân viên nhà nước mà, sao có thể vi phạm chính sách?
Vương Trạch Vinh nói.
- Lần này em về Bắc Kinh sẽ từ chức đi kinh doanh. Cô đã sớm muốn em đến giúp.
Vương Trạch Vinh biết người Hạng gia có thể đã sớm bàn bạc. Lữ Hàm Yên sang kinh doanh là tránh được chuyện quan trường, cho dù sinh thêm thì cũng phạt vài trăm ngàn là cùng.
Không ngờ. Hạng Nam sau khi biết Uông Nhật Thần muốn Uông Phỉ sinh con cho Uông gia, ông cũng nghĩ đến chiêu này.
Biết suy nghĩ của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh liền bế bổng Lữ Hàm Yên vào phòng ngủ.
Lữ Hàm Yên đỏ mặt rồi lén nhìn về phía phòng bếp:
- Anh làm gì đó, cẩn thận Tiểu Dư thấy.
Vương Trạch Vinh cười phá lên nói:
- Nhiệm vụ của em rất nặng, anh phải làm tốt công tác mới được.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, bao buồn bã trong lòng Lữ Hàm Yên đã bay đi, cả người mềm nhũn nằm trong lòng Vương Trạch Vinh.
Tâm trạng Vương Trạch Vinh bây giờ rất phức tạp, vừa áy náy với Lữ Hàm Yên, vừa có chút bất mãn với việc Uông Nhật Thần và Hạng Nam cùng muốn con mình mang họ khác. Hắn muốn phát tiết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...