Khi Vương Trạch Vinh đến Thanh tuyền quan liền thấy Quách Vận Lâm đang đứng ở cửa.
- Quách sư phụ, sao đến Thường Hồng mà không báo cho tôi một tiếng.
Vương Trạch Vinh từ xa đã nói.
- Ha ha, lần này tôi theo sư phụ đến đây, nghĩ đến cậu bận công việc nên không quấy rầy. Tôi vẫn nghe nói chuyện của cậu, lần này đến Thường Hồng cũng thấy Thường Hồng phát triển, làm rất tốt.
Quách Vận Lâm rất hài lòng với sư phụ này của mình, ông không ngờ mình lại có đệ tử là Thường vụ tỉnh ủy.
Thấy Quách Tinh Chi đứng sau Quách Vận Lâm, Vương Trạch Vinh cười nói:
- Tiểu Chi, Quách sư phụ không cho anh biết, cô phải báo cho anh chứ?
Quách Tinh Chi thấy Vương Trạch Vinh đứng trước mặt mình nhưng không thể nào so sánh với Vương Trạch Vinh trước đây.
- Vương ca, bố em không cho quấy rầy anh.
Không biết sao cô lại hơi đỏ mặt.
Phổ Vân Hà nói:
- Bí thư Vương, ngài và Quách sư phụ không dễ gặp nhau, tôi bảo người bên dưới bố trí bữa ăn. Đồ ăn Thanh tuyền quan rất tốt.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Làm phiền anh.
- Không sao, đây là điều tôi nên làm.
Phổ Vân Hà vội vàng rời đi.
- Trạch Vinh, đi gặp sư phụ.
Quách Vận Lâm thấy Vương Trạch Vinh vẫn tôn trọng mình như trước thì rất vui vẻ.
Vương Trạch Vinh cũng muốn gặp Quan chủ Ngưu Thanh quan, bây giờ nghe nói hai Quan chủ ở đây liền rất vui vẻ.
Đi lên đỉnh núi thì thấy hai đạo trưởng đang cười cười nhìn mình.
Quách Vận Lâm chỉ vào đạo trưởng gầy mà nói:
- Trạch Vinh, đây là sư phụ của tôi, Bích Vân đạo trưởng.
Vương Trạch Vinh không phải đệ tử đạo gia, y cũng chỉ là theo Quách Vận Lâm học Thái cực quyền mà thôi. Hắn liền đi tới trước cúi người chào:
- Kính chào Bích Vân đạo trưởng.
Bích Vân đạo trưởng cười nói:
- Bí thư Vương, rất vui được gặp anh.
Quách Vận Lâm lại chỉ vào đạo trưởng còn lại:
- Trạch Vinh, đây là Bích Ngọc đạo trưởng.
Vương Trạch Vinh nói:
- Kính chào Bích Ngọc đạo trưởng.
Bích Ngọc đạo trưởng nói:
- Nhờ phúc của Bí thư Vương nên Thanh tuyền quan mới phát triển được như hiện nay.
Bích Vân đạo trưởng chỉ vào mấy cái ghế trên đỉnh núi mà nói:
- Hôm nay Bí thư Vương đến đây, mọi người đều là có duyên sao không ngồi xuống nói chuyện.
Phổ Vân Hà lúc này đã chạy tới nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, tôi đã bố trí xong, trong quan sẽ làm mấy món ăn đặc sắc.
Thấy Phổ Vân Hà tích cực như vậy, hơn nữa trước kia cũng chưa từng nghe y có vấn đề gì, chỉ là muốn làm quan lớn mà thôi. Chẳng qua Vương Trạch Vinh cũng hiểu cho suy nghĩ này của y.
Vương Trạch Vinh cười cười với Phổ Vân Hà.
Thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh, Phổ Vân Hà có chút đắc ý. Hôm nay không biết may mắn gì mà mình tạo được quan hệ với Vương Trạch Vinh.
Bích Vân đạo trưởng từ sau khi Vương Trạch Vinh vào vẫn quan sát hắn. Ông nghe Quách Vận Lâm giới thiệu về Vương Trạch Vinh, lần này đến Thường Hồng và thầm gật đầu với sự phát triển nơi này. Nghĩ đến nơi đây từng là khu tai nạn, không ngờ Vương Trạch Vinh chỉ dùng thời gian ngắn như vậy mà thay đổi, ông khá khâm phục.
- Bí thư Vương …
Bích Vân đạo trưởng đang định nói thì Vương Trạch Vinh nói:
- Bích Vân đạo trưởng, các ngài gọi tôi là Trạch Vinh là được.
Bích Vân đạo trưởng cười ha hả nói:
- Được rồi, tôi gọi cậu là Trạch Vinh. Nghe Vận Lâm giới thiệu nói cậu đã thay đổi Thái cực quyền một chút, uy lực lớn hơn nhiều. Không biết có thể học hỏi chút không?
Bích Ngọc đạo trưởng cũng thấy hứng thú:
- Chẳng lẽ còn chính tông hơn chúng ta?
Bích Vân đạo trưởng cười nói:
- Sư huynh, nếu không như vậy đi, tôi và Trạch Vinh đánh một bài Thái cực quyền, sư huynh nhìn xem?
Bích Vân đạo trưởng hỏi Vương Trạch Vinh:
- Trạch Vinh, cậu thấy sao?
Vương Trạch Vinh sớm muốn bàn luận với bọn họ, hơn nữa còn thấy Quách Vận Lâm cười cười với mình, hắn liền gật đầu nói:
- Tôi đang có ý này.
Ở đỉnh núi có một chỗ trống trải, Bích Vân đạo trưởng liền đi tới đứng đó điều chỉnh tâm trạng.
Đúng là khác người bình thường.
Thấy Bích Vân đạo trưởng như vậy, Vương Trạch Vinh phát hiện đạo trưởng này là người theo Đạo giáo, vì nghiên cứu Thái cực quyền mà không suy nghĩ đến các việc khác.
Mới đầu động tác của Bích Vân đạo trưởng rất chậm rãi, Vương Trạch Vinh nhìn thì thấy giống Thái cực quyền của Quách Vận Lâm.
Chẳng qua Bích Vân đạo trưởng dần có biến hoá, không khí xung quanh cũng bắt đầu được điều động lên.
Vương Trạch Vinh có thể thấy rõ những sợi tia năng lượng đang luân chuyển trên người Bích Vân đạo trưởng.
Chẳng lẽ luyện được ra ngoại công?
Bốp.
Bích Vân đạo trưởng đánh một chưởng vào chiếc ghế đá. Theo chưởng này mọi người thấy chiếc ghế đá bắt đầu có dấu hiệu nứt.
Phổ Vân Hà thấy thế không nhịn được kêu một tiếng.
Miệng Quách Tinh Chi há hốc, đầu lưỡi đỏ xinh còn thò ra liếm liếm vài cái, điều này làm Vương Trạch Vinh thấy sáng mắt.
- Sư đệ có tiến bộ rồi.
Bích Ngọc đạo trưởng nói.
Bích Vân đạo trưởng thu công đi tới cười nói:
- Chút công lực này của tôi sao sánh bằng sư huynh.
Quách Vận Lâm khen:
- Sư phụ, không ngờ Thái cực quyền còn có lực lượng mạnh như vậy, nếu muốn đập nát cái ghế thì không có sức mạnh ngàn cân là không thể.
Bích Vân đạo trưởng lắc đầu nói:
- Vận Lâm, chút năng lực này của chúng ta vẫn còn kém, anh chưa thấy lực lượng mạnh hơn.
Bích Ngọc đạo trưởng cũng gật đầu.
Vương Trạch Vinh khó hiểu hỏi:
- Hai vị đạo trưởng, trên đời này chẳng lẽ có điều đó?
Bích Ngọc đạo trưởng vuốt râu rồi nói:
- Trên đời không gì không có. Tôi tin có thể thành tiên
Thấy Bích Vân đạo trưởng lộ vẻ đồng ý, Vương Trạch Vinh cười thầm trong lòng. Câu hỏi không đúng đối tượng, hai người này tu đạo nên sẽ tin thành tiên.
- Trạch Vinh, cậu cũng đi một bài?
Bích Ngọc đạo trưởng cười nói với Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lúc này mới nhớ đến lượt mình.
Vương Trạch Vinh không hề do dự, hắn cởi âu phục ra và định tìm chỗ đặt xuống thì Phổ Vân Hà đi lên nói:
- Bí thư Vương, tôi cầm giúp ngài.
Vương Trạch Vinh biết năng lực duy nhất của mình là quan khí, hắn cũng từ từ đánh Thái cực quyền. Thực ra Thái cực quyền không khác gì mấy Bích Vân đạo trưởng đánh, hắn chỉ là dùng quan khí cải biến vài điểm không thuận lợi.
Vương Trạch Vinh không biết sao quan khí của mình rất tích cực, hắn như si mê trong bài Thái cực quyền.
Quan khí như một quả cầu lớn bao Vương Trạch Vinh vào trong.
Nhìn Vương Trạch Vinh đi quyền, hai vị đạo trưởng nở nụ cười. Theo bọn họ nghĩ Vương Trạch Vinh còn trẻ như vậy thì sao lợi hại như mình. Nhưng nhìn một lúc, Bích Ngọc đạo trưởng lại lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ đều là người tu đạo, ngay khi Vương Trạch Vinh đi quyền thì bọn họ cảm thấy không khí bắt đầu có biến hoá.
- Trí hư cực, thủ tĩnh đốc (ạt đến “chỗ cùng cực của hư không”, “giữ vững cái tĩnh”) Bích Vân đạo trưởng nói.
- Hoảng hề hốt hề, kỳ trung hữu vật (Hoảng hoảng hốt hốt nhưng trong vẫn có bản thể (của Đạo)
Bích Ngọc đạo trưởng nói
- Tịch hề liêu hề ((trống vắng trở về trống vắng)
Bích Vân đạo trưởng nói
- Trọng vi khinh căn, tĩnh vi táo quân (Nặng là gốc của nhẹ. Tĩnh là chủ của động) Bích Ngọc đạo trưởng nói.
…..
Nhìn Vương Trạch Vinh đi quyền, hai vị đạo trưởng không ngừng nói mấy câu khó hiểu.
- Bố, hai vị đạo trưởng nói gì thế?
Quách Tinh Chi có chút khó hiểu, cô thấy Vương Trạch Vinh chỉ luyện Thái cực quyền nhưng sao hai vị đạo trưởng lại bàn tán như thế.
Quách Vận Lâm đã đi theo Bích Vân đạo trưởng một thời gian dài nên nói:
- Điều hai vị đạo trưởng nói là trong Đạo Đức kinh, có lẽ là thấy Trạch Vinh đi quyền mà có hiểu biết thêm.
Trạch Vinh cuối cùng sờ sờ hòn đá trên mặt đất, hòn đá biến thành đá vụn trong tay hắn.
- Tốt.
Phổ Vân Hà lớn tiếng nói.
Phổ Vân Hà trừng mắt nhìn y, trong lòng rất tức giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...