Tiếng tút tút làm Vương Trạch Vinh chói tai, hắn đặt máy xuống.
Đối với thái độ của Hạng Quang, Vương Trạch Vinh rất giận. Hạng gia có ba con trai, ngoài Hạng Định, Hạng Đào đã chết, bây giờ chỉ có mình Hạng Quang làm quan. Thằng này có lẽ thấy Hạng gia không có ai ngoài mình nên cho rằng Hạng gia tương lai do y khống chế. Vì thế y gọi điện tới ép mình bỏ qua tập đoàn Phú Dân.
Vương Trạch Vinh lấy thuốc hút. Hạng Quang gọi tới cũng có nghĩa là đại biểu Hạng Kiền. Chỉ cần mình không bỏ qua Phú gia thì hai bố con nhà này sẽ không hài lòng.
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng, lần này coi như đắc tội nhà Hạng Kiền rồi.
Từ khi cưới Lữ Hàm Yên, Vương Trạch Vinh cũng không hy vọng Hạng gia sẽ toàn lực giúp mình. Hạng Nam giúp mình mặc dù lớn nhưng chủ yếu nhờ Uông Nhật Thần giúp nên hắn mới phát triển như bây giờ. Trong lòng Vương Trạch Vinh cảm kích Uông Nhật Thần hơn là Hạng gia.
Tuy Uông Nhật Thần có mục đích nhưng không thể thay đổi suy nghĩ này của hắn.
Hôm nay Hạng Quang gọi tới, Vương Trạch Vinh cười cười châm chọc. Hạng Quang này đúng là xuất thân con nhà gia tộc lớn.
Chẳng lẽ mình sẽ nhân nhượng ư?
Vương Trạch Vinh lắc đầu, nghĩ đến chuyện tập đoàn Phú Dân làm ở Thường Hồng, đặc biệt nghĩ tới quần chúng nhân dân vui mừng khi cơ quan công an bắt đám xã hội đen, hắn có chút đau đầu.
Nghĩ đến áp lực của Hạng Nam, Vương Trạch Vinh gọi điện cho ông và nói việc Hạng Quang gọi tới. Hắn không phải đi tố cáo mà muốn ông chuẩn bị tâm lý trước.
Hạng Nam nghe xong liền nói:
- Trạch Vinh, con đường của con thì con phải đi, chuyện Hạng gia do người Hạng gia làm. Làm tốt thì nói rõ Hạng gia còn có thể cứu, làm không tốt thì nói rõ Hạng gia không thể cứu. Con phải nhớ làm việc gì thì phải có tinh thần không e ngại. Con yên tâm, bố vẫn rất tốt, không xảy ra chuyện gì cả. Tập đoàn Phú Dân làm nhiều chuyện ác như vậy, là Bí thư thị ủy, Thường vụ tỉnh ủy nên con phải có câu trả lời thuyết phục với quần chúng nhân dân.
Hạng Nam nói không nhiều nhưng có một ý là chia Vương Trạch Vinh và Hạng gia. Vương Trạch Vinh rất cảm động. Ông đây chính là lo cho lợi ích của hắn, ông hy vọng mình dựa vào bản lĩnh để làm.
Nghĩ đến Uông Nhật Thần từng nói Hạng Nam không xảy ra chuyện, Vương Trạch Vinh coi như yên tâm. Hắn biết sau lưng Uông Nhật Thần có thực lực rất mạnh, giữ Hạng Nam không vấn đề gì. Hơn nữa Hạng Nam từ trước đến giờ vãn làm việc cẩn thận, chắc không xảy ra chuyện.
Lại nghĩ đến tình hình nhà Hạng Kiền, Vương Trạch Vinh thầm nghĩ bọn họ tự cầu may mắn.
Vương Trạch Vinh hết giờ về nhà. Hôm qua bố mẹ hắn đã đến Nghiễm Châu, trong nhà chỉ có Lữ Hàm Yên và con.
Vương Trạch Vinh rất lo lắng về vấn đề tình cảm của mình, không ngừng xảy ra chuyện nên hắn rất áy náy với Lữ Hàm Yên.
- Trạch Vinh, đồ ăn vẫn nóng đó.
Vương Trạch Vinh đi vào thì thấy Lữ Hàm Yên đang ôm con xem Tv, bảo mẫu cũng ngồi bên.
Lữ Hàm Yên coi bảo mẫu như chị em trong nhà, hai người đang xem phim Hàn Quốc, một bên xem và bình luận.
Thấy Lữ Hàm Yên thích xem phim Hàn Quốc như vậy, Vương Trạch Vinh chỉ có thể lắc đầu. Vương Trạch Vinh dù như thế nào cũng không thể thoải mái như bọn họ.
Bảo mẫu đứng lên nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, em đi hâm lại thức ăn cho ngài.
Vương Trạch Vinh xua tay nói:
- Được rồi, vẫn nóng mà, hai người không cần để ý đến tôi.
Vương Trạch Vinh ăn xong liền ra bế con chơi.
Bảo mẫu sau khi rửa bát xong liền nói với Lữ Hàm Yên:
- Chị Hàm Yên, em vào phòng.
Lữ Hàm Yên gật đầu nói:
- Em vào phòng xem Tv đi, đừng để ý đến anh chị.
Lữ Hàm Yên đã mua Tv trong phòng cho bảo mẫu.
- Trạch Vinh, vẻ mặt anh hôm nay không tốt, xảy ra chuyện gì sao?
Thấy Vương Trạch Vinh ngồi đó suy nghĩ, Lữ Hàm Yên hỏi.
Lữ Hàm Yên là người Hạng gia, Vương Trạch Vinh cảm thấy nên nói chuyện Hạng Quang gọi tới với cô:
- Hôm nay Hạng Quang gọi điện cho anh.
- Hạng Quang sao lại gọi cho anh chứ? Hạng Định gọi còn có thể.
Lữ Hàm Yên biết trong Hạng gia thì Vương Trạch Vinh chỉ quan hệ tốt với Hạng Định nên có chút khó hiểu.
Vương Trạch Vinh nói nội dung ra, cũng nói những lời của Hạng Nam ra, sau đó nói với Lữ Hàm Yên:
- Hạng Quang bây giờ rất khó chịu với anh.
Lữ Hàm Yên cười nói:
- Có gì chứ. Em biết một chút tình hình Phú gia, bây giờ mọi người đang vỗ tay khen ngợi Thường Hồng chống xã hội đen, chỉ cần làm chuyện lợi ích dân chúng là được rồi, đừng để ý việc này.
Thấy Lữ Hàm Yên hiểu cho mình, Vương Trạch Vinh thầm gật đầu. Vợ mình rất hiểu lý lẽ.
Lữ Hàm Yên đột nhiên nhớ đến gì đó rồi nói là ở Nghiễm Châu rất tốt, chỉ là nóng một chút mà thôi.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Vậy cũng tốt.
Lữ Hàm Yên véo tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Có phải muốn biết về con gái không?
Vương Trạch Vinh thấy Lữ Hàm Yên bắt đầu ghen nên cười nói:
- Muốn nói thì nói đi.
- Tiểu Giang nói mọi việc đều tốt, bảo anh không nên lo lắng.
Vương Trạch Vinh cười cười biết mình không thể lộ ra tình cảm trước mặt Lữ Hàm Yên.
Thấy Vương Trạch Vinh không lộ vẻ quan tâm quá mức, Lữ Hàm Yên vui vẻ. Chẳng qua sau đó cô lại bực mình nói:
- Anh là người không có tình cảm. Tiểu Giang mang theo con gái đi xa như vậy là vì tiền đồ của anh, sao không hỏi gì thế?
Lữ Hàm Yên sau khi sinh con càng thêm quyến rũ.
Lữ Hàm Yên mặc áo ngủ màu vàng gợi cảm nhưng không mất vẻ sang trọng, mi loan, mắt ngài, ánh mắt thi thoảng phát ra ánh sáng mê người. Da cô rất trắng như ngọc vậy.
Nhìn Lữ Hàm Yên nửa nằm nửa ngồi trên sô pha, trên mặt hơi đỏ, dưới ánh sáng càng thêm quyến rũ. Chân cô để tràn bên ngoài rất đẹp, móng chân được sơn như tỏa sáng.
Thấy Vương Trạch Vinh nhìn chằm chằm vào mình, Lữ Hàm Yên rất hạnh phúc. Cô dựa đầu vào vai Vương Trạch Vinh rồi nhỏ giọng nói:
- Có thích không, em mới làm móng chân hôm nay đó, còn tưởng anh không thấy.
Vương Trạch Vinh một bên ôm con, tay phải khẽ vuốt ve chân Lữ Hàm Yên, hắn đột nhiên cảm thấy ham muốn.
Thấy ánh mắt của Vương Trạch Vinh, Lữ Hàm Yên rất thỏa mãn. Trong mắt Vương Trạch Vinh, cô có thể thấy người đàn ông này đang ham muốn mình.
- Không đi tắm đi, làm cả ngày rồi còn gì.
Lữ Hàm Yên bế con từ tay Vương Trạch Vinh.
Khi Vương Trạch Vinh tắm xong đi ra thì phòng khách không còn ai. Hắn vào phòng ngủ thì thấy Lữ Hàm Yên đang nằm trên giường nhìn hắn.
Con nhất định đã được đưa đến chỗ bảo mẫu, Vương Trạch Vinh lập tức trèo lên giường.
Mọi cử động của Lữ Hàm Yên rất nhẹ nhàng, lại rất quyến rũ.
Vương Trạch Vinh rất nhanh cảm thấy ham muốn.
Viên ngọc trên ngực không ngừng nhảy lên thật bắt mắt, ngực trắng nõn, eo thon nhỏ, đôi chân thon dài, còn có …
Hai người hôm nay rất kích động, không ngừng tiến tới, cuối cùng căn phòng đã trở nên yên tĩnh.
Thấy Lữ Hàm Yên đã chìm vào giấc ngủ, Vương Trạch Vinh lại không thể ngủ. Rất nhanh hắn sẽ đấu với Phú gia, chỉ cần bắt Phú Thì Kiên thì không còn cơ hội để hòa giải với Phú gia. Chuyện này ngoài có Uông Nhật Thần ở Bắc Kinh ủng hộ thì trong tỉnh cũng cần phải hoạt động một chút.
Lăng Vũ Trình bây giờ chắc phải có quyết định rồi chứ?
Trong Tỉnh ủy có Tiền Đại Quân, Vương Trạch Vinh cảm thấy cần phải liên minh với Lăng Vũ Trình. Nếu có thể nhân cơ hội đẩy Tiền Đại Quân rời khỏi tỉnh Giang Sơn thì càng tốt.
Ngô Kim Thành phải trở thành Phó trưởng ban thường trực ban Tuyên giáo, chỉ có như vậy thì mình mới có căn cơ trong Tỉnh ủy. Bước tiếp theo mình sẽ từ từ đưa người vào các cơ quan khác mới được.
Có lẽ do vừa được thỏa mãn, Vương Trạch Vinh cảm thấy mình không hề sợ gì cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...