Cơn gió nhẹ thổi qua, Uông Phỉ ngồi trước mặt Vương Trạch Vinh rất dịu dàng, như một đóa hoa tuyệt đẹp.
Lời chỉ điểm của Uông Nhật Thần có tác dụng rất lớn đối với Vương Trạch Vinh, từ trước đến giờ hắn vẫn bị động rơi vào tranh đấu của gia tộc.
Bây giờ hắn đã hiểu, cảm thấy mình có thể nắm giữ mọi thứ trong tay. Người khác tranh đấu vì lợi ích, mình không việc gì phải xen vào. Đã đến lúc mình nên làm cho chính bản thân mình.
- Vương ca, anh có một vài thay đổi nhưng em không nói ra nó là ở đâu.
Mắt Uông Phỉ lộ rõ vẻ vui mừng và hạnh phúc khi ngồi cạnh Vương Trạch Vinh. Trong mắt cô, Vương Trạch Vinh là tốt nhất.
Vương Trạch Vinh cười cười, cảm giác này hắn cũng không biết là gì.
- Vương ca, em biết chuyện của tỉnh Giang Sơn làm anh quan tâm. Nếu như muốn em giúp thì anh cứ nói. Nếu không được thì em sẽ mời chị họ giúp.
Uông Phỉ quan tâm nói.
Tâm trạng Vương Trạch Vinh bây giờ rất vui, chỉ cần nghĩ rõ mọi việc là hắn không lo lắng gì nữa. Vương Trạch Vinh lắc đầu nói:
- Tiểu Phỉ, em yên tâm, không có gì đâu.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Phỉ cười nói:
- Em biết không có chuyện gì làm khó được Vương ca.
Vương Trạch Vinh là người rất thông minh. Hắn đương nhiên biết tình cảm của Uông Phỉ. Nhìn Uông Phỉ, Vương Trạch Vinh bắt đầu có suy nghĩ mình đã có cả Tiểu Giang và Long Hương Băng, thêm một cũng không có gì lớn.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện làm hắn đỏ mặt.
Vương Trạch Vinh lần đầu tiên chăm chú quan sát Uông Phỉ như vậy. Hắn thấy cô rất đẹp, rất quyến rũ, rất đáng yêu.
Có lẽ cảm thấy Vương Trạch Vinh đang nhìn mình, mặt Uông Phỉ đỏ lên càng làm cho cô thêm xinh đẹp.
Vương Trạch Vinh than thở một câu, không đầy hai năm mà Uông Phỉ đã thay đổi nhiều, đã là một cô gái xinh đẹp rất quyến rũ.
- Vương ca, biệt thự này ông nội tặng cho em, về sau ông chắc ít khi đến đây.
Uông Phỉ nói.
- Ừ, nơi này rất được, là nơi rất tốt để nghỉ ngơi.
Vương Trạch Vinh khen.
Uông Phỉ nhìn Vương Trạch Vinh mà nói:
- Đáng tiếc lại quá yên tĩnh, anh có thể thường xuyên đến đây chơi với em hay không?
Thấy Uông Phỉ rất mong chờ, Vương Trạch Vinh gật đầu nói:
- Được, chỉ cần anh đến Phượng Hải thì sẽ đến đây.
Uông Phỉ nghe Vương Trạch Vinh đồng ý liền rất vui vẻ, nhìn Vương Trạch Vinh đầy thương yêu.
Vương Trạch Vinh cảm thấy mình cần phải chủ động nói ra, cứ tiếp tục như vậy sẽ không tốt đối với Uông Phỉ.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Tiểu Phỉ, em biết đó, anh đã có vợ và con.
Uông Phỉ cười nói:
- Có phải là muốn nói anh có vợ con thì không thể ở với em? Vương ca, sau khi anh cứu em, mạng của em là của anh, em là của anh.
Uông Phỉ nói xong liền nhìn Vương Trạch Vinh với vẻ đầy kiên quyết.
Nói ra lời này Uông Phỉ đỏ mặt. Cô đã sớm nghĩ việc này rất nhiều lần, khi nói ra được làm cô cảm thấy rất nhẹ nhàng.
Vương Trạch Vinh cảm động nói:
- Tiểu Phỉ, em cũng biết việc này không thể mà.
Vương Trạch Vinh cũng đã nghĩ kỹ, mình phải nói rõ ràng.
Nghe Vương Trạch Vinh nói như vậy, Uông Phỉ cười cười rồi trêu chọc Vương Trạch Vinh:
- Em không ngại là Giang Anh Hà thứ hai.
Đột nhiên nghe Uông Phỉ nói như vậy, Vương Trạch Vinh có chút sợ hãi nhìn cô. Bí mật như vậy sao Uông Phỉ lại biết?
Thấy vẻ mặt này của Vương Trạch Vinh, Uông Phỉ cười nói:
- Thực ra chuyện này của anh rất nhiều người biết, ngay cả ông nội cũng biết.
Lời này làm Vương Trạch Vinh chấn động, hắn không ngờ lại là như vậy.
Uông Phỉ cười cười một tiếng rồi nói:
- Nhìn anh sợ như vậy kìa, cái này có gì chứ. Chuyện này đối với các gia tộc trên Bắc Kinh đâu có hiếm, mọi người sớm đã không lo sợ việc này. Dùng phụ nữ để gây chuyện thì không thể dao động người đạt đến cấp bậc nhất định.
Mặc dù Uông Phỉ nói như vậy nhưng Vương Trạch Vinh vẫn có chút giật mình. Nếu nhiều người biết thì sao đối thủ không sử dụng việc này mà gây chuyện?
- Sao em biết?
Vương Trạch Vinh hỏi một câu rất ngu ngốc.
Uông Phỉ khẽ cười nói:
- Vương ca, không có bức tường nào chắn hết gió cả. Anh đang nổi tiếng như vậy, là ngôi sao trên chính đàn, anh cho rằng mọi người sẽ không điều tra anh ư?
Vương Trạch Vinh rất buồn bực, hắn lần đầu tiên phát hiện chuyện mình nghĩ là bí mật lại có không ít người biết.
Thấy Vương Trạch Vinh uống ừng ực nước trà, Uông Phỉ liền khom người rót nước cho đối phương.
- Thực ra dùng phụ nữ để làm ngã đối thủ chỉ là việc ở cấp độ bên dưới. Đến cấp tỉnh thì nếu có chỗ dựa mạnh phía sau thì tác dụng này giảm đi nhiều. Lâm Khâm cũng cơ sở phụ nữ ở ngoài mà, sao không ai làm gì y?
- Vậy chuyện Hạng Đào là như thế nào?
Vương Trạch Vinh đúng là không rõ chuyện ở tầm Trung ương. Nghĩ đến Hạng Đào có phụ nữ ở ngoài nên mới có hậu quả nghiêm trọng như vậy.
- Hạng Đào bởi vì phụ nữ mà mất chức sao?
Uông Phỉ hỏi lại một câu.
Vương Trạch Vinh coi như có đánh giá mới về Uông Phỉ. Cô không phải là người không biết gì.
- Hạng Đào chết là do y không xử lý tốt vấn đề tình cảm.
- Em đã biết anh có người phụ nữ khác mà vẫn còn như vậy sao?
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng.
Uông Phỉ nói:
- Ngoài anh ra thì em không thích người đàn ông nào khác. Anh bảo em nên làm như thế nào?
Hai người đã quyết định nói rõ hết suy nghĩ trong lòng, Uông Phỉ là người hoạt bát nên tự nhiên hơn Vương Trạch Vinh nhiều.
Vương Trạch Vinh lúc này không có tâm trạng trêu đùa, lời Uông Phỉ nói làm hắn rất giật mình.
Bây giờ Uông Phỉ nói đến nước này, Vương Trạch Vinh cũng chỉ có thể nói:
- Đây chỉ là suy nghĩ của em, bố em có nghĩ như vậy không?
Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng vì mình đã tìm được lý do.
Uông Phỉ vừa bực lại vừa buồn cười nhìn Vương Trạch Vinh. Cô đương nhiên biết Vương Trạch Vinh lấy bố mình ra làm tấm bia, trong lòng có chút buồn bực. Mình không phải cô gái không ai muốn, tin rằng mình chỉ cần nói muốn lấy chồng thì đầy người đến tận cửa. Sao Vương Trạch Vinh này mà mình theo đuổi không có kết quả. Làm vợ ba, vợ bốn của hắn cũng khó.
- Anh yên tâm, ông nội ủng hộ thì bố em không nói gì đâu.
Vương Trạch Vinh cũng hiểu, Uông Nhật Thần ở việc này coi như chấp nhận. Hắn cũng không biết ông sao lại nghĩ như vậy.
- Em không hối hận sao?
Vương Trạch Vinh bất đắc dĩ nói.
Ở sâu trong lòng Vương Trạch Vinh thực ra cũng thích Uông Phỉ. Một cô gái hấp dẫn như vậy nếu hắn không thích là không thể. Hơn nữa Uông Phỉ vẫn luôn tỏ vẻ quan tâm, dịu dàng làm Vương Trạch Vinh rất cảm động. Người ta là con gái mà luôn lặng lẽ giúp mình, tình cảm này.
- Anh đồng ý.
Uông Phỉ vui vẻ nói, cảm giác hạnh phúc chợt ùa đến làm cô rất kích động.
Uông Phỉ không phải người quá si mê, đối với tình cảm dành cho Vương Trạch Vinh, cô không biết nó là như thế nào. Mới đầu cô biết ơn Vương Trạch Vinh vì cứu mình, sau đó dần biến thành tình thân, sau đó biến thành tình cảm không muốn xa rời. Theo Vương Trạch Vinh không ngừng phát triển, hình ảnh Vương Trạch Vinh trong lòng cô càng cao lớn hơn.
Vương Trạch Vinh gật đầu nói;
- Anh hy vọng em có thể cẩn thận suy nghĩ. Nói thật anh không thể hứa gì với em. Anh bây giờ đã rất áy náy với Tiểu Giang, anh không hy vọng có lỗi với em.
Nhắc đến Tiểu Giang, trong đầu Vương Trạch Vinh lại hiện ra hình ảnh Lưu Băng Tinh cùng Long Hương Băng.
Uông Phỉ vui vẻ nói:
- Vương ca, em đã nghĩ việc này rất nhiều lần. Anh yên tâm, em không cần anh hứa gì, đăng ký kết hôn chỉ là tờ giấy mà thôi. Giống chị em vậy, có đăng ký thì sao, tình cảm không có thì khác gì người dưng. Em không cần thứ đó, em muốn thành người phụ nữ của anh.
Mái tóc xõa ngang vai bay trong gió, Uông Phỉ có thể do ngượng ngùng nên khi nói chuyện cũng không mở to hai mắt, mắt hơi nhắm hờ lại, trong đó tỏa ra tia sáng rất hạnh phúc.
Thấy Uông Phỉ như vậy, Vương Trạch Vinh không còn gì để nói cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...