Ý của Uông Nhật Thần rất rõ ràng. Ông không thích mấy gia tộc Bắc Kinh tranh đấu, muốn Vương Trạch Vinh bỏ mấy thứ này đi, làm những gì mình nên làm.
Uông Nhật Thần nói chuyện với Vương Trạch Vinh một lúc, thấy Vương Trạch Vinh còn do dự nên ông nói:
- Trạch Vinh, trước khi đến đây thì tôi đã đi gặp Lão bí thư. Lão bí thư hỏi về cậu. Ngài nói cậu làm ở Thường Hồng rất tốt, chỉ cần cậu công tâm trong công tác thì tiền đồ của cậu là rất lớn.
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh hiểu ý của Lão bí thư. Xem ra Lão bí thư vẫn chú ý đến mình. Chỉ cần mình một lòng vì công việc thì Lão bí thư sẽ nói giúp mình.
Xem ra Uông Nhật Thần nói giúp mình không ít trước mặt Lão bí thư.
- Cảm ơn Bí thư Uông đã quan tâm đến tôi.
Vương Trạch Vinh rất kích động.
Uông Nhật Thần gật đầu, ông biết Vương Trạch Vinh hiểu mình đang giúp hắn. Thấy Uông Nhật Thần như vậy, ông cảm thấy mình giúp Vương Trạch Vinh không uổng.
Uông Nhật Thần nghiêm túc nói:
- Hạng Nam bây giờ cũng rất khó khăn. Tôi đã nói chuyện với Hạng Nam về vấn đề của cậu. Hạng Nam cũng không hy vọng cậu xen vào việc của Hạng gia.
- Bí thư Uông, không giấu gì ngài. Tôi lo Hạng gia sẽ bị thiệt khi mấy nhà kia hợp sức.
Uông Nhật Thần cười nói:
- Bố vợ cậu không bị người ta nắm được nhược điểm gì, đó là đảm bảo cho ông ta không bao giờ bại, nhiều nhất chỉ là Hạng gia mà thôi. Nếu bản thân bọn họ không trong sạch thì sẽ gặp chuyện. Cậu yên tâm, Hạng Nam dù như thế nào cũng không sao.
Uông Nhật Thần đã đảm bảo như vậy thì Vương Trạch Vinh yên tâm. Hắn biết ông có nhiều thực lực.
Uông Phỉ vẫn ngồi bên cạnh Vương Trạch Vinh, cô không nói gì chỉ thi thoảng rót nước thêm cho hai người.
Uông Nhật Thần nhìn Uông Phỉ đầy âu yếm.
Vì Uông Phỉ nên Uông Nhật Thần vẫn luôn hết sức giúp Vương Trạch Vinh.
Ông nhìn Vương Trạch Vinh, trải qua rèn luyện nên bây giờ Vương Trạch Vinh đã thành thục, càng lúc càng trầm ổn. So sánh với Vương Trạch Vinh mới tới tỉnh Giang Sơn thì hoàn toàn là hai người. Uông Nhật Thần thầm nghĩ nếu hai đứa thành đôi thì đúng là trai tài gái sắc.
- Trạch Vinh, công tác ở Thường Hồng của cậu rất tốt, đây là cơ hội của cậu. Tôi hy vọng cậu có thể nắm chắc cơ hội này mà tiến thêm một bước.
Trong lòng ông bây giờ đã coi Vương Trạch Vinh như cháu của mình. Thấy Vương Trạch Vinh không ngừng trưởng thành, ông cũng rất tự hào.
- Xin Bí thư Uông yên tâm, tôi nhất định hết lòng trong công việc.
Vương Trạch Vinh nói.
- Bí thư Lâm thực ra vẫn chú ý đến cậu. Thường Hồng là thành phố nguồn năng lượng mới của thế giới, Bí thư Lâm không thể không chú ý. Cậu yên tâm, chỉ cần là chuyện có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng, Lãnh đạo trung ương nhất định sẽ không phản đối, quan trọng chính là cậu phải đứng vững. Nếu ai dám làm gì ở Thường Hồng, cậu có thể tiến hành xử lý, không được nương tay dù đó là ai.
Uông Nhật Thần lần này đến Phượng Hải chính là chỉ điểm Vương Trạch Vinh. Ông từ các nguồn tin biết tình hình của Vương Trạch Vinh. Thấy Vương Trạch Vinh lo lắng cho Hạng gia, ông cố gắng chỉ điểm Vương Trạch Vinh.
Uông Nhật Thần đứng ở góc độ khác nên biết càng nhiều điều hơn. Một vài lão cán bộ đã bắt đầu bất mãn với việc đấu đá của Hạng gia với Lưu, Bạch. Cứ tiếp tục như vậy thì Lưu, Bạch không có chỗ tốt, Hạng gia cũng bị thiệt. Ở tình huống này Vương Trạch Vinh là Bí thư thị ủy nhất định không được tiến vào.
- Bí thư Uông, bây giờ tôi biết mình nên làm gì.
Vương Trạch Vinh cảm kích nói.
- Cậu phải nhớ cậu không phải người của ai, không đại biểu lợi ích của gia tộc nào. Cậu là một Bí thư thị ủy, là Thường vụ tỉnh ủy, cậu có trách nhiệm với quần chúng nhân dân. Đảng đưa cậu lên vị trí này là muốn cậu làm việc.
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu thấy trong lòng có một cơn sóng dâng lên.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã hạ quyết tâm. Đúng như lời Uông Nhật Thần nói, mình vẫn bị Hạng gia khống chế, càng lúc càng không còn cá tính của bản thân.
Uông Nhật Thần nói thêm:
- Cậu phải nhớ một điểm. Thường Hồng đã là Đặc khu, không ai được phép ảnh hưởng tới sự phát triển của Thường Hồng. Chỉ cần ai làm chuyện ảnh hưởng tới sự phát triển của Thường Hồng, Lão bí thư và Bí thư Lâm sẽ làm chỗ dựa cho cậu.
Nhìn Uông Nhật Thần, Vương Trạch Vinh đột nhiên có cảm giác lần này ông đến không chỉ là chỉ điểm cho mình, mà còn có ý khác.
Nghĩ đến có không ít người chú ý tới mình, Vương Trạch Vinh càng thêm kiên định với quyết tâm.
- Bí thư Uông, ngài có yêu cầu gì với công tác tiếp theo không?
Vương Trạch Vinh thử hỏi.
- Trạch Vinh, có suy nghĩ gì thì cậu cứ nói thẳng. Cậu phải biết tôi bây giờ đã lui, chuyện tỉnh Giang Sơn giao cho các cậu, tôi không quan tâm nữa. Trong công tác cậu phải tạo quan hệ, đoàn kết để có lợi cho sự phát triển. Đồng thời nhất định phải công tâm trong công việc.
Nghe Uông Nhật Thần nói như vậy, Vương Trạch Vinh cũng hiểu đôi chút.
Hắn cảm thấy lần này lên Phượng Hải không uổng. Từ Uông Nhật Thần, hắn học được không ít thứ.
- Được rồi, điều cần nói tôi đã nói, bây giờ phải dựa vào chính cậu tự hiểu.
Uông Nhật Thần nhìn Vương Trạch Vinh rồi nhìn Uông Phỉ đang rót nước cho mình. Ông đi tới vỗ vai Vương Trạch Vinh và nói:
- Trạch Vinh à, làm bất cứ chuyện gì cũng không phải suy nghĩ đến người khác nói gì, quan trọng là bản thân cậu nghĩ như thế nào. Tôi mệt rồi, hai người nói chuyện.
Uông Nhật Thần nói xong liền rời đi.
Vương Trạch Vinh vẫn chưa hiểu lời này của ông thì ông đã đi.
- Vương ca, nước nguội rồi, em rót chén khác cho anh nhé?
Uông Phỉ nhỏ giọng nói.
- Ồ, không cần, anh ngồi suy nghĩ một chút.
Vương Trạch Vinh trong lúc nhất thời không hiểu hết lời Uông Nhật Thần nói.
- Được rồi, em cũng ngồi đây, không làm phiền anh.
Uông Phỉ ngồi xuống chỗ của Uông Nhật Thần vừa nãy, chống cằm nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh cũng không nhìn Uông Phỉ, trong đầu đang nghĩ về lời Uông Nhật Thần nói, càng phân tích việc Hạng gia đấu với mấy nhà kia.
Uông Phỉ ngồi đó không ngừng nhìn Vương Trạch Vinh. Cô phát hiện mình bây giờ không thể quên Vương Trạch Vinh, sau khi Vương Trạch Vinh cứu cô, dù gặp người đàn ông nào cô đều so sánh người đó với Vương Trạch Vinh. Cô phát hiện chỉ Vương Trạch Vinh mới là lá chắn, là chỗ dựa cho mình.
Vương Trạch Vinh bây giờ đã là Thường vụ tỉnh ủy, bây giờ có mấy người đàn ông trẻ tuổi như vậy đã vào được Tỉnh ủy? Trong mắt Uông Phỉ thì đàn ông trẻ bây giờ không ai có thể so sánh với Vương Trạch Vinh.
Hai mắt cô bắt đầu nhòa đi.
Hai người không biết Uông Nhật Thần ở trên lầu đang nhìn. Thấy Uông Phỉ như vậy, Uông Nhật Thần thở dài một tiếng:
- Nên như thế nào mới tốt?
Ngồi trên cửa sổ, Uông Nhật Thần cứ như vậy nhìn hai người bên dưới. Ông biết cháu gái mình đã rơi vào lưới tình, không thể cứu ra. Lại nghĩ tới Uông Kiều, Uông Nhật Thần rất buồn.
Uông Nhật Thần khẽ gõ gõ trên thành ghế, ông lắc đầu nói:
- Con cháu có phúc của mình. Bỏ đi, chỉ cần Tiểu Phỉ hạnh phúc là được.
Đối với việc giữa Vương Trạch Vinh và Uông Phỉ, Uông Nhật Thần biết hai người sẽ không có kết quả nào. Nhưng bây giờ ông không nghĩ ra biện pháp gì.
Vương Trạch Vinh suy nghĩ một chút, mắt hắn sáng lên. Hắn bây giờ đã hiểu, mình bây giờ có điều kiện tốt để dựng ngọn cờ của mình, không nhất định phải đi theo sau người khác.
Đúng như lời Uông Nhật Thần nói thì mình không cần phải xen vào cuộc đấu tranh này, chỉ cần mình làm tốt thì không gian phát triển cũng rất lớn. Có lẽ Hạng Nam cũng không hy vọng mình xen vào là vì nguyên nhân này.
Nếu không phải Uông Nhật Thần chỉ điểm thì Vương Trạch Vinh vẫn mãi là người chạy theo sau Hạng gia, dù như thế nào cũng là quân cờ của người ta. Bây giờ sau khi nghe Uông Nhật Thần nói, Vương Trạch Vinh đã quyết định dựng đứng ngọn cờ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...