Người Hạng gia biết dù có điều tra cũng không tìm được chứng cứ gì, căn bản không cần điều tra làm gì. Bước tiếp theo chỉ là nhằm vào đối thủ mà thôi. Sau khi đám tang Hạng Đào diễn ra, Hạng Nam liền gọi Vương Trạch Vinh vào nói chuyện.
Hạng Nam nói:
- Trạch Vinh, lần này Hạng gia coi như sẽ đánh với Lưu gia, tuy nói tình hình Bạch gia không rõ nhưng ở việc này rất có thể bọn chúng sẽ hợp lại. Nói thật bố không rõ kết quả của việc này.
Vương Trạch Vinh cũng đã phân tích việc này, thấy ông lo lắng như vậy, hắn nói:
- Thực ra bố vừa lên chức, vị trí chưa ổn định. Vào lúc này chúng ta đáng lẽ nên tích trữ lực lượng mới đúng, vội vàng hành động thì sẽ không tốt. NHưng vào lúc này nếu Hạng gia không ra tay thì mọi người sẽ nghĩ Hạng gia như thế nào?
Hạng Nam gật đầu, việc này ông đã sớm nghĩ rất nhiều lần.
- Trạch Vinh, hôm nay bố gọi là muốn nói với con. Con bây giờ phải toàn lực đánh sâu vào Thường vụ tỉnh ủy, thành công thì Hạng gia mới có được sự trợ giúp. Ở việc này bố đã gọi điện cho Bí thư Uông, ý của ông cũng không hy vọng con can thiệp vào việc này. Lần này là Hạng gia liên lụy đến con.
- Bố nói gì thế. Chuyện Hạng gia cũng là chuyện của con mà. Nhưng không biết lần này có thể thành công hay không?
Hạng Nam vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Lần này Hạng gia sẽ toàn lực đối phó Lưu gia, không giúp gì được cho con, chủ yếu phải dựa vào Uông gia. Cũng may sau lưng còn có Lâm gia, con không phải không có hy vọng.
Vương Trạch Vinh hoàn toàn có thể hiểu áp lực lớn mà Hạng Nam đang nhận. Hai nhà kia hợp sức thì không ai dám nói mình sẽ thắng.
Đối với Hạng Thành và Hạng Kiền, Vương Trạch Vinh cũng không quá tin vào năng lực của bọn họ. Hạng Thành bây giờ một lòng báo thù cho Hạng Đào, đã bị thù hận làm mờ lý trí. Hạng Kiền lại quá yếu ớt, hai người bọn họ không giúp gì được mấy cho Hạng Nam.
Sau khi nói chuyện với Hạng Nam, Vương Trạch Vinh cũng bắt đầu chuẩn bị về Thường Hồng.
- Vương ca, đi, em mang anh đi gặp vài người.
Hạng Định lớn tiếng nói với Vương Trạch Vinh.
Người trong phòng nghe Hạng Định nói như vậy, mẹ Hạng Định nhíu mày nói:
- Tiểu Định, suốt ngày con chỉ biết chơi thôi sao?
Vương Trạch Vinh thấy con của Hạng Đào đang được vợ của Hạng Thành ôm, trông rất thân thiết.
Hạng Kiền nói:
- Có thêm bạn là thêm nhiều con đường. Đừng nhìn đám thiếu gia Bắc Kinh không phải quan chức, nhưng lại rất có lợi cho sự phát triển của Trạch Vinh. Trạch Vinh, đi đi, cháu cũng nên làm quen nhiều bạn.
Lữ Hàm Yên nói:
- Đi sớm về sớm.
Kéo Vương Trạch Vinh ra ngoài, Hạng Định lái xe chạy đi.
- Vương ca, sao, thằng em ở nhà lâu như vậy nên rất buồn bực, cần phải ra ngoài hít thở không khí.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chú nhiều đường quá đó.
- Vương ca, nói khó nghe một chút thì Hạng Đào đây là tự chuốc họa. Với tình huống của Hạng gia bây giờ, y không có đầu óc, làm loạn cho Hạng gia. Y tưởng rằng một mình mình có thể đấu với người ta ư? Anh nói xem, muốn chơi đối phương thì chơi đi, sao còn lắm mồm nói khắp nơi.
Vương Trạch Vinh thực ra cũng tán thành lời Hạng Định nói, chẳng qua ngoài miệng lại nói:
- Bỏ đi, người đã chết mà, nói cũng vô dụng. Đây là bài học đối với chúng ta, làm việc gì cũng phải thận trọng.
Hạng Định nói:
- Em nghe được vài tình hình. Người Bắc Kinh đang cười Hạng gia, ước gì Hạng gia không đấu lại đối phương. Mẹ nó chứ, em đúng là không nhìn ra con ranh Lưu Nhược Bình lại độc như vậy.
Vương Trạch Vinh nói:
- Việc này có phải cô ta làm hay không khó mà nói. Có lẽ người khác ở Lưu gia làm cũng không chừng.
Hạng Định nói:
- Con bé đó bây giờ không dám ra khỏi nhà. Không biết ả nghe Hạng Đào chết thì nghĩ như thế nào?
Vương Trạch Vinh nghe Hạng Định nói thì trong lòng đang nghĩ làm như thế nào giúp được Hạng Nam? Bây giờ còn không biết Bạch gia có thể ủng hộ Lưu gia không? Nếu có thể phân tán sự chú ý của Bạch gia thì đó sẽ là giúp Hạng Nam.
- Tiểu Định, chú xem tình hình Bạch gia, có động tĩnh gì thì nói với anh.
Hạng Định nói:
- Vương ca yên tâm, đây cũng là việc của em. Em sẽ cùng đám bạn nhìn chằm chằm chúng, nếu có thể được thứ gì thì tốt quá.
Thấy Hạng Định đã hiểu, Vương Trạch Vinh nói:
- Chú muốn kéo anh đi đâu.
- Lưu Băng Tinh nghe nói anh ở Bắc Kinh liền lập tức về, cô ấy ở nhà đợi anh.
Hạng Định cười hì hì nói.
Vương Trạch Vinh lúc này mới hiểu ra sao Hạng Định lại cứ kéo mình ra:
- Cảm ơn.
- Vương ca, Hạng gia bây giờ rất nguy hiểm, anh cũng thấy đó. Em nhìn Hạng Quang là tức, y tưởng mình là tương lai duy nhất của Hạng gia chứ. Chỉ vào y ư?
Vương Trạch Vinh không nói gì cả. Hạng Quang và Hạng Định là anh em ruột nhưng sao bọn họ vẫn cứ mãi đấu nhau?
- Chú nói đúng, Hạng gia bây giờ có thể đối mặt với cả hai nhà Lưu Bạch, có tin gì phải lập tức báo cáo về nhà, không được gây loạn.
- Vương ca, em hiểu mà. Trong Hạng gia thì nhà bác cả không hy vọng, bố em quá mềm yếu, ông Hạng Quang thì mắt cao hơn trán, bố anh chỉ có một mình. Sau này Hạng gia chỉ có thể dựa vào anh. Em nói rồi đó, sau này em theo anh, anh phải bảo vệ em.
Nghe Hạng Định nói như vậy, Vương Trạch Vinh không nói gì khác:
- Chúng ta là anh em tốt mà.
- Vương ca, về Thường Hồng làm việc của anh đi, đừng lo cho Hạng gia.
Xe rất nhanh đến nhà Lưu Băng Tinh.
Thấy Vương Trạch Vinh từ trên xe đi xuống, Hạng Định chỉ vào biệt thự rồi nói:
- Lưu Băng Tinh đang đợi anh đó, mau vào đi.
Nói xong y lập tức lái xe rời đi.
Khi cửa phòng mở ra, Lưu Băng Tinh lộ rõ vẻ kích động. Cô vốn đẹp bây giờ mặc chiếc váy ngủ ngắn và mỏng càng khiến cô quyến rũ hơn. Vương Trạch Vinh chưa từng thấy Lưu Băng Tinh mặc như vậy nên mắt sáng rực lên.
- Ông xã.
Lưu Băng Tinh nhào vào lòng Vương Trạch Vinh.
Bây giờ cô đã không còn e ngại gì với Vương Trạch Vinh.
Hai người rất nhanh ôm và hôn nhau.
Vương Trạch Vinh hoàn toàn có thể cảm nhận lửa nóng từ người phụ nữ trong lòng, không lâu sau Lưu Băng Tinh bắt đầu rên hừ hừ.
Lưu Băng Tinh nghe Hạng Định nói Vương Trạch Vinh đến Bắc Kinh, cô liền lập tức ngồi máy bay về Bắc Kinh. Sau khi thành người phụ nữ của Vương Trạch Vinh, cô cảm thấy mình không còn gì phải lo lắng. Trước kia tuy Hạng Định lăng xê cô, nhưng đối với Lưu Băng Tinh mà nói thì cô vẫn có chút lo lắng. Cô không biết kết quả của mình sẽ như thế nào nếu một ngày nào đó Hạng Định không lăng xê cô lên.
Ở trong làng giải trí, Lưu Băng Tinh biết quy tắc ngầm ở đây. Mình nếu không có chỗ dựa mạnh thì lúc nào cũng có thể bị dìm chết.
Bây giờ thì tốt rồi, tuy chỉ là tình nhân của Vương Trạch Vinh, nhưng thông qua quan sát cô phát hiện Vương Trạch Vinh không hề xấu, rất quan tâm đến mình. Người đàn ông như vậy thì luôn phụ trách đối với người phụ nữ của mình. Hơn nữa Vương Trạch Vinh là chỗ dựa quá mạnh, Lưu Băng Tinh có cảm giác tuyệt đối an toàn.
Cô biết đây là kết quả tốt nhất với mình.
Thấy Hạng Định còn tăng mức độ lăng xê mình lên, Lưu Băng Tinh rất hài lòng với cuộc sống bây giờ.
Lưu Băng Tinh có khi không rõ vì sao mình càng lúc càng không muốn rời khỏi Vương Trạch Vinh. Nghĩ đến cũng xấu hổ. Lần này nghĩ đến có thể thấy Vương Trạch Vinh, cô liền thấy ham muốn.
Nằm trong lòng Vương Trạch Vinh, Lưu Băng Tinh rất nhanh thấy vật bên dưới của Vương Trạch Vinh đang chạm vào mình, ham muốn liền bốc lên.
Rất tự nhiên hai người ôm nhau ngã xuống giường, Vương Trạch Vinh gần như dùng hết sức mà phát tiết áp lực trong thời gian qua.
Sau khi kết thúc, Lưu Băng Tinh thỏa mãn nằm trong lòng đối phương.
- Quay phim ở ngoài có mệt không?
Vương Trạch Vinh cười nói, tay không ngừng vuốt ve cô. Vương Trạch Vinh vừa nãy đã dùng hết sức.
- Hôm nào em cũng nhớ anh.
Lưu Băng Tinh nói.
Vừa châm thuốc, điện thoại di động của Vương Trạch Vinh vang lên. Mới đầu Vương Trạch Vinh còn tưởng người Hạng gia gọi nên không định nghe. Nhưng hắn sợ có việc quan trọng thì cầm lên thì thấy là Khương Tắc Xương gọi tới.
Lưu Băng Tinh thấy Vương Trạch Vinh muốn nghe điện liền ôm hắn, nhẹ nhàng vuốt ve ngực hắn và không nói gì.
- Tắc Xương, chuyện gì?
Vương Trạch Vinh biết không phải việc quan trọng thì Khương Tắc Xương sẽ không gọi muộn như vậy.
- Bí thư Vương, vừa có thông báo ngày mai Bí thư tỉnh ủy Hà và chủ tịch Tả sẽ dẫn cán bộ đến Thường Hồng.
Hai người Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy đến Thường Hồng làm gì? Vương Trạch Vinh có chút khó hiểu.
- Có nói đến làm gì không?
- Nói là đến kiểm tra việc chuẩn bị đón tiếp Lão bí thư.
- Ừ, tôi biết rồi.
Vương Trạch Vinh dập máy rồi hút thuốc. Bây giờ hai người Hà Vi Trạch, Tả Quân Huy đi lại rất chặt, mấy lần đều cùng đến Thường Hồng. Không biết bọn họ lần này đến Thường Hồng là có việc gì?
Vương Trạch Vinh chưa suy nghĩ xong thì Phùng Triêu Lâm đã gọi tới mà nói:
- Bí thư Vương, tôi vừa nhận được tin Bí thư Hà và chủ tịch Tả mai sẽ đến Thường Hồng, nghe nói các đồng chí Ban tiếp dân cũng sẽ tới, muốn tổ chức hoạt động lấy ý kiến quần chúng nhân dân Thường Hồng, bố trí ở nhiều điểm quanh Thường Hồng. Mục đích là kiểm tra xem Thường Hồng có làm tốt công việc hay không?
Mẹ nó chứ.
Nghe thấy việc này, Vương Trạch Vinh liền muốn chửi người.
- Lão Phùng, việc này rất không phù hợp.
Phùng Triêu Lâm có chút lo lắng nói:
- Bí thư Vương, tôi lo việc nhỏ biến thành việc lớn và có người lấy lý do mà phát huy.
Vương Trạch Vinh cũng nghĩ đến việc này. Tình hình trên tỉnh có chút phức tạp, bây giờ ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật không do đám người Hà Vi Trạch nắm giữ, bọn họ lần này làm lớn như vậy, tuy là cùng Ban tiếp dân đến Thường Hồng, nhưng chỉ cần tinh mắt là biết nhằm vào Thị ủy Thường Hồng. Chỉ cần có một vài việc nhỏ thì có lẽ bị bọn họ lấy làm việc lớn.
- Lão Phùng, chú ý tình hình, có việc lập tức báo tôi. Tôi lập tức về Thường Hồng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...