Quan Khí​

Vương Trạch Vinh mấy hôm nay rất bận, không ngừng gọi điện ra ngoài. Hắn cũng mời các tên thiếu gia Bắc Kinh dùng cơm ở Thường Hồng.

Vương Trạch Vinh càng lúc càng thấy sự quan trọng của quan hệ, đám thiếu gia hắn quen biết tuy không có bao năng lực nhưng đời trước của bọn họ lại khác. Thậm chí còn có một hai người là Ủy viên Bộ Chính trị. Nếu như lực lượng này bộc phát ra thì uy lực rất lớn. Việc cần làm hắn đã làm, bước tiếp theo chỉ xem sự phát triển mà thôi. Vương Trạch Vinh bây giờ cũng không rõ những lực lượng này có thể giúp mình không.

Sau khi làm xong các việc cần làm, Vương Trạch Vinh thở dài một tiếng. Ở việc này Hạng gia chỉ có thể bị động giúp đỡ, không quá tích cực. Nhưng Uông Nhật Thần lại nhảy lên nhảy xuống rất mạnh, còn bí mật đến tỉnh Giang Sơn một chuyến rồi tập trung nhân viên của mình rồi nói chuyện.

Vương Trạch Vinh cũng hiểu nỗi khổ của Hạng Nam. Hạng gia bây giờ do mình ông chống đỡ. Nếu ông xảy ra chuyện thì Hạng gia coi như xong. Có lẽ còn do Hạng Thành và Hạng Kiền đứng sau gây áp lực. Ai bảo Hạng gia không có người nối nghiệp, Vương Trạch Vinh lại chỉ là con rể.

Mặc dù là như vậy, Hạng Nam ở lúc cuối cùng nhất định cũng sẽ đứng ra. Điều này Vương Trạch Vinh tuyệt đối tin tưởng.

Uông Nhật Thần lần này coi như chính thức nhét Vương Trạch Vinh vào vòng tròn của ông. Nhân viên Uông hệ ở tỉnh Giang Sơn đều đã gặp Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh phát hiện khi làm việc này thì Uông Nhật Thần còn rất vui vẻ. Sau khi lui xuống ông rất nhàn, có một việc để làm thì khiến ông như trở lại lúc còn là Ủy viên Bộ Chính trị.

Nghĩ đến tình hình Uông gia, Vương Trạch Vinh lại hiểu lý do. Con cháu Uông gia không kém như Hạng gia. Cho dù Uông Nhật Thần bây giờ xảy ra chuyện thì cũng không ảnh hưởng nhiều đến Uông gia.

Khi triệu tập nhân viên tỉnh Giang Sơn, Uông Nhật Thần còn nói tình huống Lãnh đạo trung ương trong lễ truy điệu Hạng lão thái thái cho mọi người nghe. Ai cũng hiểu Uông Nhật Thần bắt đầu đỡ Vương Trạch Vinh lên.

Đối với Vương Trạch Vinh, lãnh đạo tỉnh Giang Sơn đều hiểu. Đừng thấy hắn bây giờ chỉ là Bí thư thị ủy nhưng tiền đồ không hề nhỏ.

Khi mọi người đang nghĩ làm như thế nào để đạt được lợi ích từ việc Thường Hồng lên cấp thì có một tin truyền tới tỉnh Giang Sơn. Cựu Tổng bí thư sẽ đến Thường Hồng sau một tháng nữa.

Cựu Tổng bí thư tới chỉ là xem nhưng không ai dám xem nhẹ. Điều này có ảnh hưởng rất lớn đối với tỉnh Giang Sơn.

Tin tức truyền ra làm mọi người nghĩ ra đủ kiểu. Cán bộ tỉnh Giang Sơn cũng phải bí mật trong việc nhúng tay vào Thường Hồng.

Gọi Vương Trạch Vinh đến văn phòng, Hà Vi Trạch nhìn Vương Trạch Vinh. Y đương nhiên cũng nghe thấy một vài tình hình. Trong thời gian này Vương Trạch Vinh hoạt động rất mạnh. Nhìn Vương Trạch Vinh ngồi trước mặt, lại nhìn vẻ cung kính của hắn, Hà Vi Trạch thầm nghĩ bảo sao Uông Nhật Thần lại muốn giúp Vương Trạch Vinh. Vương Trạch Vinh này càng lúc càng trưởng thành.

Hà Vi Trạch nhìn thấy sự trưởng thành của Vương Trạch Vinh. Nói thật khi Vương Trạch Vinh đến Thường Hồng làm Bí thư thị ủy, Hà Vi Trạch vẫn coi Vương Trạch Vinh là cán bộ chỉ có may mắn. Nhưng bây giờ đã khác hẳn, Vương Trạch Vinh đã trưởng thành trong đợt đấu tranh ở Thường Hồng, bắt đầu biết dùng mưu kế.


- Đồng chí Vương Trạch Vinh, Lão bí thư đến Thường Hồng kiểm tra công việc, đây là việc lớn đối với tỉnh Giang Sơn,. Các đồng chí nhất định phải thể hiện rõ sự phát triển của Thường Hồng, làm cho Trung ương nhân cơ hội này tuyên truyền Thường Hồng.

- Xin Bí thư yên tâm, Thường Hồng từ lần trước khi ngài đến kiểm tra công việc thì vẫn duy trì trạng thái, bây giờ sẽ kiểm tra một lần nữa, đến lúc đó nhất định không xảy ra chuyện gì.

Hà Vi Trạch gật đầu nói:

- Tình hình cán bộ Thường Hồng bây giờ như thế nào?

- Mọi người nghe thấy tin Lão bí thư sẽ đến kiểm tra công tác đều phấn chấn, các hạng mục công việc đều đang tiến hành theo đúng quy luật.

- Nghe nói tư tưởng cán bộ Thường Hồng rất dao động, có suy nghĩ với việc điều chỉnh.

Hà Vi Trạch nhìn chằm chằm vào Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh không muốn Hà Vi Trạch có cái nhìn với cán bộ Thường Hồng, chẳng qua hắn biết chắc có vài người báo cáo tình hình Thường Hồng với đối phương. Vương Trạch Vinh hiểu rõ Hà Vi Trạch bây giờ ước gì cán bộ Thường Hồng loạn, chỉ có như vậy thì trên tỉnh mới có lý do mà điều chỉnh. Hà Vi Trạch bây giờ có lẽ bị các gia tộc Bắc Kinh ép rất chặt.

- Bí thư Hà, nghe thấy Thường Hồng sẽ điều chỉnh nhân sự lớn thì các cán bộ có một chút suy nghĩ là bình thường. Chúng tôi đã làm không ít công tác với việc này. Bây giờ đội ngũ cán bộ đã ổn định, không ảnh hưởng đến công việc.

- Ừ, như vậy rất tốt. Điều chỉnh nhân sự là rất bình thường. Có những đồng chí có vấn đề về tư tưởng, suy nghĩ làm chiếm núi làm vua là không cho phép, điều này không có lợi cho sự bồi dưỡng cán bộ. Thị ủy Thường Hồng nhất định phải tăng cường giáo dục ở phương diện này.

Hà Vi Trạch bắt đầu phê bình. Vương Trạch Vinh thầm nghĩ nếu không phải các người muốn đưa người đến Thường Hồng, Thường Hồng sao xuất hiện tình huống này.

Vương Trạch Vinh sau khi đến Ủy ban nhân dân tỉnh thì cũng không về Thường Hồng ngay, hắn về nhà ở Phượng Hải. Bây giờ trên tỉnh có xu thế sắp nổi giông tố, từ tình hình trên tỉnh hôm nay có thể thấy cả Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy đều hạ quyết tâm động bộ máy lãnh đạo Thường Hồng.

Long Dũng Đình đã sớm nói với chị gái là Vương Trạch Vinh sẽ về. Khi Vương Trạch Vinh đến thì Long Hương Băng đã tươi cười đi lên đón.


- Bí thư Vương, em đã chuẩn bị nước cho anh.

Long Hương Băng vẫn không đổi được cách xưng hô.

- Em đó, anh nói bao lần rồi, gọi anh là Trạch Vinh hay ông xã đều được, sao mãi không sửa?

Long Hương Băng cười cười nhìn Vương Trạch Vinh. Trong lòng cô bây giờ chú ý nhất là sự phát triển của Vương Trạch Vinh. Từ sau khi đi học cô mới phát hiện Vương Trạch Vinh không phải nhân vật bình thường. Đám bạn học cứ nhắc đến Vương Trạch Vinh đều lộ rõ vẻ kính sợ, điều này làm cô không hy vọng vì mình mà ảnh hưởng đến sự phát triển của Vương Trạch Vinh.

Vương Trạch Vinh lắc đầu và biết trong mắt Long Hương Băng thì cô sẽ không bao giờ thay đổi cách gọi.

- Hạng mục của hai người đến đâu rồi?

Vương Trạch Vinh hỏi.

Long Hương Băng có chút hưng phấn nói:

- Giang tiểu thư làm việc rất chăm chú, bọn em đi không ít nơi, nói chuyện với vài huyện, bây giờ cơ bản đã nói chuyện xong. Công ty Ắc quy cũng đã có hợp đồng với bọn em.

Vương Trạch Vinh cười cười không hỏi nữa.

Chiều hôm đó trong phòng hội nghị Tỉnh ủy tổ chức cuộc họp. Nội dung là nghiên cứu công tác của Thường Hồng.

Hà Vi Trạch lần này đã bàn trước với Tả Quân Huy, trong hội nghị chính là xác thực phương án mà ban Tổ chức cán bộ đưa ra, tăng cường việc xây dựng bộ máy cán bộ Thường Hồng.

Nội dung thì Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy đã sớm nghiên cứu. Hai người bọn họ bắt tay thì việc này có thể dễ được thông qua.


Nhìn các thường vụ ngồi đó, Hà Vi Trạch đột nhiên có chút lo lắng, đối với việc này có thể thông qua hay không thì y cũng không chắc chắn.

Hà Vi Trạch nói:

- Các vị thường vụ, bây giờ Trung ương có một ý định là thăng cấp Thường Hồng. Đây là việc lớn đối với tỉnh Giang Sơn, vì thích ứng với tình hình mới, ban Tổ chức cán bộ đã đưa ra một phương án tăng cường bộ máy cán bộ Thường Hồng, đưa các đồng chí xuất sắc nhất đến Thường Hồng. Tôi và đồng chí Quân Huy đã xem thấy phương án này rất được. Hôm nay sẽ đưa ra để hội nghị nghiên cứu.

Các thường vụ đều hiểu Hà Vi Trạch và Tả Quân Huy muốn động bộ máy Thường Hồng.

Trưởng ban tổ chức cán bộ Triệu Phong Vĩ lấy phương án đã sớm chuẩn bị rồi nói:

- Căn cứ ý của Bí thư Hà, công tác đã đưa ra một phương án mời mọi người nghiên cứu.

Triệu Phong Vĩ liền từ từ đọc phương án ra. Nội dung là căn cứ yêu cầu công việc tiến hành điều chỉnh toàn diện bộ máy lãnh đạo Thường Hồng. Lần điều chỉnh này ngoài một số ít thành viên ra thì những người khác được điều lên tỉnh hoặc các thành phố khác công tác. Sau khi hoàn thành thì sẽ điều các cán bộ xuất sắc trong toàn tỉnh đến Thường Hồng.

Mọi người quan tâm nhất là tình hình vị trí của Vương Trạch Vinh. Trong phương án này thì Vương Trạch Vinh được điều lên làm Phó trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, Phùng Triêu Lâm được điều làm Thị trưởng thành phố Hợp Xuyên.

Sau khi Triệu Phong Vĩ nói xong, Hà Vi Trạch nói:

- Mọi người đều biết sau đây Thường Hồng sẽ thăng cấp. Đồng chí Trạch Vinh vốn có thể tiến thêm bước nữa nhưng lại có một tình huống đó là kinh nghiệm và tuổi ngăn cản sự phát triển của đồng chí này. Lần này không thể nào lên cấp được, nếu để ở Thường Hồng thì vị trí của đồng chí này không phù hợp, đưa lên văn phòng Tỉnh ủy là hành động bất đắc dĩ.

Hà Vi Trạch như đang suy nghĩ cho Vương Trạch Vinh nhưng mọi người hiểu nếu không điều Vương Trạch Vinh khỏi Thường Hồng thì khó điều chỉnh nhân sự ở đây.

Phó bí thư Giang Doanh Hà bỏ bút xuống rồi nói:

- Tôi xin nói vài câu. Sự phát triển của Thường Hồng rất đáng mừng, điều này nói rõ bộ máy lãnh đạo Thường Hồng có sức chiến đấu. Bây giờ trước khi Lão bí thư đến Thường Hồng mà điều chỉnh nhân sự Thường Hồng, như vậy sẽ ảnh hưởng lớn đến sự ổn định của Thường Hồng. Đồng chí Vương Trạch Vinh là Lão bí thư tự điểm danh, hơn nữa Trung ương chưa có kết luận về việc thăng cấp Thường Hồng. Dù là có kết luận cũng không thể dễ dàng động đến bộ máy Thường Hồng. Mọi người biết đó, sự phát triển của Thường Hồng được Trung ương xác định, điều chỉnh bộ máy, đặc biệt là điều chỉnh Bí thư thị ủy thì không thể sơ suất. Ý của tôi là đợi Trung ương có quyết định rồi nghiên cứu việc này.

Giang Doanh Hà đây chính là phản đối phương án.

Trưởng ban Tuyên giáo Lục Bích Tuyết nói:


- Tôi thấy ý của Phó bí thư Giang rất đúng. Bây giờ mà điều chỉnh bộ máy Thường Hồng là rất bất lợi cho sự phát triển Thường Hồng. Cho dù muốn điều chỉnh cũng phải đợi Trung ương có quyết định rồi mới tiến hành. Bây giờ mà làm thì Trung ương sẽ thấy tỉnh Giang Sơn chúng ta như thế nào?

Thấy người Uông hệ phản đối, Hà Vi Trạch không nói gì. Tình huống này y đã sớm đoán được.

Làm người ta ngạc nhiên là Triệu Phong Vĩ đột nhiên nói:

- Lần này chúng tôi phái người tới Thường Hồng và khảo sát toàn diện cán bộ, sau khi phân tích kỹ lưỡng thì thấy quần chúng nhân dân đánh giá rất cao cán bộ Thường Hồng.

Triệu Phong Vĩ nói xong liền dựa lưng vào ghế, nhắm mắt lại.

Cái gì?

Mọi người đều nhìn Triệu Phong Vĩ, câu nói này của y chính là cho rằng điều chỉnh sẽ không có lợi cho sự ổn định.

Hà Vi Trạch tái mặt, trước đó y đã bàn với Triệu Phong Vĩ, Triệu Phong Vĩ không phản đối và tích cực đưa ra phương án điều chỉnh cán bộ, bây giờ sao y lại phản đối?

Khâu Đại Giang cười nói:

- Tôi thấy việc này tạm thời không thảo luận.

Ngay sau đó mấy người Sử Thiên Cầm, Ngũ Tĩnh, Vương Khải Thần đều cho rằng vì sự ổn định của Thường Hồng nên không thể thực hiện phương án này.

Lâm đ*o Nguyên nói:

- Bây giờ Thường Hồng cần là sự ổn định. Tôi đồng ý tạm không bàn đến phương án này. Phải có phương án có lợi cho sự ổn định, có lợi cho sự phát triển.

Hội nghị không biết như thế nào mà từng thường vụ đều lên tiếng.

Hà Vi Trạch nhíu mày. Y đã thầm so sánh các thường vụ và biết người của mình dù ủng hộ cũng không thành công thông qua phương án.

Tả Quân Huy cũng rất ngạc nhiên. Y và Hà Vi Trạch đã thầm tính toán các thường vụ, theo y nghĩ người trung lập chiếm đa số. Nhưng tình huống bây giờ lại khác, số người phản đối rất lớn. Sao lại như vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui