Bỏ hết suy nghĩ, Vương Trạch Vinh về tỉnh Giang Sơn. Bởi vì lần này đi khá lâu, hơn nữa hắn còn xin nghỉ phép với Hà Vi Trạch, Vương Trạch Vinh đầu tiên đến chỗ Hà Vi Trạch báo danh. Nói thật từ khi Hạng Nam nói Trung ương muốn thăng cấp Thường Hồng, Vương Trạch Vinh vẫn tính toán việc này. Hắn hiểu rõ không lâu nữa tin này sẽ truyền khắp nơi. Bây giờ Hà Vi Trạch nhất định đã biết, Vương Trạch Vinh muốn thái độ của Hà Vi Trạch.
Vào Tỉnh ủy, Vương Trạch Vinh thấy tình hình nơi này có chút kỳ quái, mọi người nhìn hắn với ánh mắt đặc biệt.
Khi vào phòng Hà Vi Trạch thì đối phương đang xem văn bản.
Thấy Vương Trạch Vinh vào, Hà Vi Trạch cười nói:
- Trạch Vinh về rồi ư?
- Bí thư Hà, hôm qua mới xử lý xong mọi việc.
- Ừ, xong là tốt.
Hà Vi Trạch đi tới ra hiệu Vương Trạch Vinh ngồi xuống rồi nói:
- Trạch Vinh, Thường Hồng là khu vực trọng tâm của Thường Hồng, sau khi về phải mau chóng tập trong vào công việc, phải tiến hành xây dựng đội ngũ cán bộ. Trên tỉnh sau đây sẽ phái người từ các nơi tới Thường Hồng, phong phú đội ngũ cán bộ Thường Hồng. Ở việc này các đồng chí phải phối hợp.
Vương Trạch Vinh nghe thấy thế liền hiểu, xem ra người Bắc Kinh đã muốn nhúng tay vào Thường Hồng. Hắn không ngờ tin vừa ra mà trên tỉnh đã bắt đầu muốn hành động.
Ở việc này Vương Trạch Vinh không tiện phản đối.
- Bí thư Hà, cán bộ Thường Hồng vừa điều chỉnh, tôi lo lắng không có nhiều vị trí thích hợp.
- Ha ha, việc này không khó, có thể tiến hành điều chỉnh một chút. Nghe ban Tổ chức cán bộ báo cáo, cán bộ Thường Hồng một năm qua tiến bộ rất nhiều, rất nhiều người có thể gánh vác trọng trách cao hơn. Trên tỉnh muốn cảm ơn Thường Hồng đã bồi dưỡng một nhóm nhân tài cho tỉnh.
Nhìn Hà Vi Trạch, Vương Trạch Vinh biết mình nói gì cũng vô ích. Hà Vi Trạch đã quyết định muốn điều người của mình đi. Nghĩ lại cũng đúng, Hà Vi Trạch đã sớm muốn nhúng tay vào Thường Hồng, lần này nhiều người ở Bắc Kinh muốn tiến vào Thường Hồng như vậy, Hà Vi Trạch đương nhiên vui vẻ.
Ra khỏi văn phòng Hà Vi Trạch, Vương Trạch Vinh đi đến văn phòng Lâm đ*o Nguyên.
Lần này Lâm đ*o Nguyên cũng lên Bắc Kinh tham gia lễ tang của Hạng gia. Sau khi y thấy Vương Trạch Vinh thì cũng không ra vẻ Lãnh đạo tỉnh ủy như trước nữa.
- Trạch Vinh xử lý xong việc rồi ư?
Thấy Vương Trạch Vinh đi vào, Lâm đ*o Nguyên chủ động đi tới bắt tay hắn.
Lâm đ*o Nguyên nói:
- Sao không nghỉ vài ngày?
Lâm đ*o Nguyên vẫn quan sát tình hình của Vương Trạch Vinh, thấy Vương Trạch Vinh mới hơn 30 tuổi đã được Lãnh đạo trung ương coi trọng như vậy, y đương nhiên biết khả năng Vương Trạch Vinh tiến thêm là rất cao.
- Công tác Thường Hồng rất bận rộn, tôi phải trở về.
Vương Trạch Vinh nói.
Nhắc đến Thường Hồng, Lâm đ*o Nguyên nhìn Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Trạch Vinh, Phó thủ tướng Hạng đã gọi cho tôi, nói Trung ương muốn thăng cấp Thường Hồng. Anh có suy nghĩ gì?
Vương Trạch Vinh nói:
- Đây chỉ mới là ý tưởng, chưa có quyết định.
Lâm đ*o Nguyên nói:
- Kết quả chắc sẽ là như vậy, nếu như không vào được Tỉnh ủy thì anh dự định đến đơn vị nào?
Lâm đ*o Nguyên sau khi nhận được tin từ Hạng Nam đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng có kết luận Vương Trạch Vinh không thể tiến thêm. Nếu như vậy thì nếu Vương Trạch Vinh ở lại Thường Hồng cũng chỉ có thể từ Bí thư thị ủy xuống làm Thị trưởng, hoặc là điều đi. Lâm đ*o Nguyên cũng có ý tốt, chủ động hỏi Vương Trạch Vinh muốn đi đâu để mà giúp.
Vương Trạch Vinh nghĩ mình còn có sự chuẩn bị, có lẽ không nhất định phải rời đi. Hắn đành nói:
- Việc này còn chưa có kết luận, tôi cũng không biết.
Lâm đ*o Nguyên nhìn Vương Trạch Vinh rồi gật đầu. Y biết việc này chỉ mới là ý định, còn một thời gian nữa mới có kết luận. Y hiểu ý của Vương Trạch Vinh.
- Trạch Vinh, Thường Hồng lên cấp đã truyền khắp tỉnh Giang Sơn, tâm trạng cán bộ có chút biến hoá. Điều này sẽ ảnh hưởng tới công tác ở Thường Hồng, phải xử lý tốt việc này.
Lâm đ*o Nguyên nói làm Vương Trạch Vinh giật mình, chuyện chưa có căn cứ này không ngờ đã truyền đến tỉnh Giang Sơn. Mọi người xem ra đều nghĩ mình sẽ bị điều khỏi Thường Hồng, tâm trạng nhất định sẽ biến hoá.
Bây giờ lại nghĩ tới vẻ mặt cán bộ Tỉnh ủy khi thấy mình, Vương Trạch Vinh liền hiểu ra.
- Trạch Vinh, có một số việc phải mau chuẩn bị mới được.
- Bí thư Lâm, vừa nãy Bí thư Hà nói sau đây sẽ phái cán bộ từ các nơi vào Thường Hồng.
Lâm đ*o Nguyên nói:
- Bây giờ có một vài dư luận nói Thường Hồng là nơi chỉ do một người lên tiếng, việc này cậu phải chú ý, đừng để người ta bắt được gì.
Về Thường Hồng, Vương Trạch Vinh vừa vào văn phòng thì mấy người thân tín đã tới.
Hàn Chính Cương là người đến sớm nhất. Y bây giờ đã thực sự đi sát theo Vương Trạch Vinh.
Hàn Chính Cương trước kia còn thấy mình bị ép. Nhưng sau khi đi theo Vương Trạch Vinh, y thấy lần này coi như theo đúng người. Y quan tâm đến chuyện Vương Trạch Vinh tiến bộ hơn người khác. Hàn Chính Cương có một suy nghĩ, nhược điểm của mình nằm trong tay Vương Trạch Vinh, chỉ có như vậy thì Vương Trạch Vinh mới càng thêm trọng dụng mình.
- Bí thư Vương, tôi nghe thấy vài lời đồn.
Hàn Chính Cương cẩn thận nhìn Vương Trạch Vinh.
- Lão Hàn, có phải việc về Thường Hồng?
Vương Trạch Vinh biết Hàn Chính Cương có nhiều đường nghe được tin tức.
- Bí thư Vương, nghe nói ngài sẽ bị điều đi?
Hàn Chính Cương nói như vậy với vẻ rất lo lắng.
- Anh nghe ai nói như vậy, đây là việc không có thật.
Vương Trạch Vinh nói.
- Bí thư Vương, không chỉ có ngài sẽ đi, ngay cả cán bộ Thường Hồng cũng sẽ được điều chỉnh. Bây giờ trên tỉnh đang đồn đại việc này.
Lúc này Khương Tắc Xương cũng đi tới.
Y nghe thấy Hàn Chính Cương nói nên đứng đó có chút lo lắng nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh lúc này mới thấy nhất định có người đang gây chuyện. Lẽ ra chuyện như vậy không thể truyền nhanh như thế, không ngờ lại có người cố ý lộ tin.
Ra hiệu hai người ngồi xuống, Vương Trạch Vinh cũng muốn hỏi một chút tình hình Thường Hồng.
Vương Trạch Vinh nhìn Khương Tắc Xương rồi nói:
- Tắc Xương, cán bộ Thường Hồng bây giờ là như thế nào?
Khương Tắc Xương nhìn Hàn Chính Cương rồi nói:
- Bí thư Hàn cũng rõ, sau khi có tin Bí thư Vương muốn điều đi, các cán bộ bây giờ đều có chút lo lắng.
Hàn Chính Cương gật đầu nói:
- Đúng thế, Thường Hồng khó khăn lắm mới phát triển được như vậy. Nếu Bí thư Vương sẽ đi thì sao được.
Đang nói chuyện thì hai người Đặng Diệu Hoa và Hoàng Như Tú cũng tới.
Mọi người đều là thân tín của Vương Trạch Vinh.
Đặng Diệu Hoa vừa vào đã nói với Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, bây giờ khắp nơi đều có tin cán bộ Thường Hồng sắp điều chỉnh lớn, có phải vậy không?
Hoàng Như Tú cũng lo lắng mà nhìn Vương Trạch Vinh.
Vương Trạch Vinh nhìn mấy người ngồi đây, đây đều là người một lòng theo mình. Hắn cảm thấy có một số việc nên nói với bọn họ, Vương Trạch Vinh nói:
- Theo sự phát triển của Thường Hồng, đặc biệt Thường Hồng sẽ thành trung tâm nguồn năng lượng mới của thế giới thì với tình hình hiện nay không phù hợp với sự phát triển. Thường Hồng có thể sẽ thăng cấp, Bí thư thị ủy sẽ là Thường vụ tỉnh ủy. Đương nhiên việc này vẫn chưa được quyết định.
Nghe thấy thế Hàn Chính Cương liền khẽ gật đầu, tin y nghe thấy chính là như vậy.
Mắt Hoàng Như Tú sáng lên mà nói:
- Đây là việc tốt, Bí thư Vương nếu có thể vào Tỉnh ủy thì càng có lợi cho sự phát triển của Thường Hồng.
Vừa nói đến đây mặt Hoàng Như Tú lại đổi. Cô đột nhiên có phản ứng đây không phải việc tốt với Vương Trạch Vinh.
Đặng Diệu Hoa nhăn nhó mặt mày, y nói:
- Xem ra đúng là không có lửa thì không có khói. Thường Hồng sẽ thăng cấp, nơi này là trung tâm nguồn năng lượng mới của thế giới, tất cả đều có sức hấp dẫn quá lớn. Bảo sao sẽ không điều chỉnh cán bộ.
Vương Trạch Vinh phát hiện Đặng Diệu Hoa tiến bộ rất lớn, nhanh như vậy đã nghĩ ra việc này.
Khương Tắc Xương theo Vương Trạch Vinh lâu nhất. Y vẫn quan sát vẻ mặt Vương Trạch Vinh, y cảm thấy Vương Trạch Vinh cũng không bình tĩnh như vẻ ngoài. Trong lòng y hiểu Bí thư Vương sẽ điều đi, cán bộ cũng sẽ điều chỉnh. Y có chút lo lắng hỏi Vương Trạch Vinh:
- Bí thư Vương, Thường Hồng không thể mất.
Vương Trạch Vinh nghiêm túc nói:
- Việc này còn chưa có quyết định cuối cùng, dù xảy ra chuyện gì thì các đồng chí phải nhớ một điều mình là Đảng viên, tất cả phải lấy đại cuộc làm trọng.
Hoàng Như Tú nói:
- Tôi lo lời đồn lan quá nhanh, tâm trạng cán bộ sẽ bị ảnh hưởng, không có lợi cho triển khai công tác.
Vương Trạch Vinh nói:
- Chị là Bí thư huyện ủy thì đây là cơ hội để kiểm tra năng lực khống chế Huyện ủy của chị.
Hoàng Như Tú đỏ mặt, cố ưỡn ngực mà nói:
- Xin Bí thư Vương yên tâm, Huyện Hồng An nhất định không bị ảnh hưởng.
Vương Trạch Vinh đang suy nghĩ bây giờ không chỉ tỉnh Giang Sơn mà ngay cả Thường Hồng cũng bị ảnh hưởng, việc này mình phải hoạt động nhanh mới được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...