Vất vả cả đêm, Vương Trạch Vinh sắp xếp công việc một cách hợp lý. Người Hạng gia cần thông báo đã thông báo. Cũng may một lúc sau Hạng Thành đã tỉnh lại để phụ trách việc này.
Thực ra lão cán bộ chết thì Trung ương đều có quy định, tổ chức tang sự thế nào cũng theo quy định.
Chiều hôm sau Hạng Nam về đến, Lữ Hàm Yên, Lữ Khánh Phân và bố mẹ Vương Trạch Vinh cũng tới. Nhà Hạng Kiền cũng về đến Bắc Kinh.
Thông gia Hạng gia cũng đến Bắc Kinh.
Vương Đại Hải vừa thấy Vương Trạch Vinh liền nói:
- Trạch Vinh, con hỏi hộ bố mẹ xem có cần gì giúp không, tiền giấy đã chuẩn bị chưa để bố mẹ đi chuẩn bị? Tang phục đã chuẩn bị chưa?
Tiền Thanh Phân nói:
- Không biết lão lãnh đạo là như thế nào nữa, tiền giấy các thứ không biết chuẩn bị chưa. Trạch Vinh, con mang bố mẹ đi mua chút.
Vương Trạch Vinh nói:
- Cái này bố mẹ không cần lo, quốc gia có một đơn vị làm việc này.
Vương Đại Hải gật đầu nói:
- Bố đã xem trên Tv, bố mẹ cũng mang theo ít quần áo mới để mặc cho con đỡ mất mặt.
Vương Trạch Vinh nói:
- Bố mẹ cứ ở đây, đến lúc đó con sẽ thông báo.
Tiền Thanh Phân nói:
- Cháu để bố mẹ trông, hai đứa có việc đi làm đi, chăm sóc Hàm Yên đó.
Bà đương nhiên biết ở đây toàn là lãnh đạo cao cấp mà bọn họ chỉ có thể thấy trên Tv, muốn giúp cũng khó.
Khi Hạng Nam về liền lập tức về nhà, quỳ trước di thể của lão thái thái một lúc lâu không nói gì.
Tâm trạng ông đã sa sút nhiều, liên tục ra nước ngoài vài ngày, bây giờ mẹ lại mất là đả kích rất lớn đối với ông.
Bản thân lão thái thái là một Viện trưởng, chủ yếu là dựa vào Hạng lão gia tử. Chẳng qua bà cũng có điểm đặc biệt của mình. Trong thời kỳ chiến tranh thì có không ít nhân vật lớn được bà cứu, điều này khiến sức ảnh hưởng của bà không hề thấp.
Hạng Nam là phó Thủ tướng, theo ý của ông thì tỏ vẻ Lão thái thái khi còn sống muốn tổ chức tang lễ đơn giản, vì thế chỉ làm lễ truy điệu.
Rất nhanh các Lãnh đạo trung ương đều tỏ vẻ sẽ đến lễ viếng Lão thái thái.
Điện thoại di động của Vương Trạch Vinh không ngừng vang lên. Rất nhiều đám tỉnh Giang Sơn Bắc Kinh đều muốn đến giúp đỡ. Đám Ngô Uy Hoa, Vương Tú Toàn, Hầu Dã, Tiền Thanh Chí đã sớm chạy tới Hạng gia mà giúp. Theo bọn họ còn có một số người, bọn họ hy vọng thông qua việc này mà tạo quan hệ với Hạng gia.
Vương Trạch Vinh lần đầu thấy được thế lực của Hạng Nam, không ít lãnh đạo tỉnh đều lên Bắc Kinh, còn cả vài lãnh đạo bộ cũng tới.
Vương Trạch Vinh nhìn quan khí của bọn họ thấy về cơ bản đều nhất trí với Hạng Nam.
Chương Kiều Cương, Trương Tất Tường cũng từ tỉnh tới Hạng gia. Hai người bây giờ coi như là thân tín nhất của Hạng Nam, bọn họ nghe tin lập tức chạy tới.
Khác với Hạng Nam, người của Hạng Thành và Hạng Kiền thì ít hơn nhiều.
Thấy nhiều người đến như vậy, Vương Trạch Vinh không khỏi than thở trong lòng. Những người ở tỉnh đúng là nhanh nhạy, Hạng gia vừa xảy ra chuyện là bọn họ biết tin ngay.
Thấy Trương Tất Tường đến, Vương Trạch Vinh cũng vui vẻ rồi vội vàng đi lên đón. Đã lâu không gặp, Trương Tất Tường không những không béo lên mà còn gầy đi nhiều, tóc cũng có sợi bạc. Vương Trạch Vinh biết y có nhiều việc phải lo.
Trương Tất Tường bây giờ đã là Phó bí thư Tỉnh ủy tỉnh phía Nam, xu thế phát triển rất tốt.
Trương Tất Tường nghiêm túc nói:
- Ai cũng có ngày này mà.
- Cảm ơn Trương thúc.
Trương Tất Tường nói:
- Chuẩn bị xong hết rồi chứ?
Vương Trạch Vinh nói:
- Có cơ quan chuyên môn phụ trách.
Trương Tất Tường vỗ vai Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Cháu đi làm đi, đừng để ý đến chú. Qua việc này chúng ta tìm chỗ ngồi nói chuyện một chút.
Trương Tất Tường cũng cảm thấy cuộc đời thay đổi quá nhanh. Trước kia y giúp Vương Trạch Vinh, bây giờ lại thông qua Vương Trạch Vinh để kéo quan hệ với Hạng Nam. Hạng Nam hết sức giúp y. Có nhiều lúc Trương Tất Tường tự hỏi nếu lúc trước mình không giúp Vương Trạch Vinh, mình hôm nay chưa chắc đã thành Phó bí thư Tỉnh ủy.
Uông Nhật Thần biết tin cũng tới. Đi cùng ông còn có mấy đệ tử già của Vương Trạch Vinh.
Thế lực của người này rất lớn, rất nhiều người Hạng gia không nghĩ bọn họ sẽ tới. Ngay cả Hạng Thành cũng có chút ngạc nhiên.
Bố Thủ tướng vừa vào đã đi lên nói với Vương Trạch Vinh:
- Sư phụ Tiểu Vương, xảy ra chuyện như vậy mà không báo với chúng tôi một tiếng, sau này không được như vậy đó.
Cách gọi như vậy làm Hạng Kiền giật mình. Thủ tướng là nhân vật rất mạnh, tuy biết bố Thủ tướng là người thích đùa cợt, nhưng ông ta đâu phải người bình thường, ai không nể mặt ông. Không ngờ ông ta lại gọi Vương Trạch Vinh là sư phụ.
Lúc này trong Hạng gia có nhiều quan viên Hạng hệ, nghe thấy thế ánh mắt mọi người nhìn Vương Trạch Vinh liền khá khác. Sớm biết Vương Trạch Vinh có quan hệ, không ngờ quan hệ lại mạnh như vậy. Xem ra Vương Trạch Vinh này không đơn giản.
Càng làm người ta giật mình là mấy ông lão đi sau cũng nói:
- Sư phụ Tiểu Vương, hôm nay chúng tôi đến thăm, hôm nào truy điệu cũng đến. Cậu không cần lo cho chúng tôi.
Mấy ông lão đi đến cúi trước di thể lão thái thái rồi rời đi, không nói với ai khác.
Tình hình này có chút kỳ quái, mấy ông lão này xem ra nể mặt Vương Trạch Vinh mà tới.
Hạng Nam không rõ quan hệ của Vương Trạch Vinh và bọn họ nên gọi hắn sang bên:
- Sao thế con?
Vương Trạch Vinh nói mình dạy bọn họ Thái cực quyền.
Hạng Nam gật đầu nói:
- Đây là việc tốt.
Nói xong ông không hỏi việc này nữa.
Lễ truy điệu của lão thái thái tổ chức rất long trọng, cựu Tổng bí thư, Tổng bí thư đều tới, Lãnh đạo trung ương cũng đến hết, quan chức Bắc Kinh đều tới. Một vài lão đồng chí lui ra cũng đến.
Vương Trạch Vinh lần đầu tiên phát hiện lão thái thái trước đây luôn nằm trong bệnh viện lại có thực lực như vậy. Nhiều người đến mà Vương Trạch Vinh chỉ thấy bọn họ trên Tv.
Trong đoàn người Hạng gia, Vương Trạch Vinh chỉ đứng trước Hạng Định mà thôi.
Người đến viếng đều bắt tay người Hạng gia.
Tổng bí thư khi đi tới trước mặt Vương Trạch Vinh liền dùng sức bắt tay hắn rồi nói:
- Xin chia buồn.
Vương Trạch Vinh hai tay cầm tay Tổng bí thư rồi nói:
- Cảm ơn Tổng bí thư.
Tổng bí thư hỏi một chút rồi rời đi.
Sau đó là cựu Tổng bí thư.
Lão Tổng bí thư bắt tay Vương Trạch Vinh rồi nói:
- Đồng chí Vương Trạch Vinh, phải biến đau thương thành sức mạnh. Tôi chuẩn bị đến Thường Hồng xem một chút. Nghe nói Thường Hồng thay đổi lớn, công tác của đồng chí làm rất tốt.
Vương Trạch Vinh thấy cựu Tổng bí thư còn nhớ tên mình, có chút kích động nói:
- Cảm ơn thủ trưởng quan tâm.
Bên cạnh Vương Trạch Vinh là vợ Hạng Quang, cô thấy hai Tổng bí thư đều quen thuộc với Vương Trạch Vinh như vậy liền có chút giật mình. Theo cô sau khi Hạng Đào và Hạng Định không thể tiến bộ, chồng mình đương nhiên là người nối nghiệp Hạng gia. Nhưng sau khi thấy tình hình của Vương Trạch Vinh, cô liền có chút lo lắng cho chồng mình. Vừa nãy khi Tổng bí thư bắt tay Hạng Quang thì không nói gì.
Hạng Quang đương nhiên thấy cảnh này, y khẽ nhíu mày.
Thực ra tình hình của Hạng gia không ít người thấy. Sau khi Hạng Đào và Hạng Định không hy vọng chính trị, Hạng gia chỉ còn mình Hạng Quang ở lớp con cháu. Tuy Hạng Nam bây giờ đã là phó Thủ tướng nhưng nếu Hạng gia không có người kế nghiệp thì vấn đề rất nghiêm trọng. Một ít nhân viên Hạng hệ đều có chút lo lắng, đây không phải việc nhỏ.
Lần này đến tham gia lễ tang của lão thái thái, có một số người muốn quan sát con cháu Hạng gia, chủ yếu là quan sát Hạng Quang và Vương Trạch Vinh. Tuy Vương Trạch Vinh không họ Hạng nhưng hắn lại là người kế nghiệp Hạng gia. Chỉ cần Vương Trạch Vinh có thể đi lên, mọi người sẽ không để ý vấn đề hắn không họ Hạng. Chỉ cần hắn có thể đại biểu Hạng gia là được.
Đương nhiên càng nhiều người hy vọng Hạng gia không có ai nối nghiệp.
Tình hình mấy ngày này mọi người đều thấy. Bọn họ đều lắc đầu vì biểu hiện của Hạng Quang.
Hai người bây giờ đều là Bí thư thị ủy, từ biểu hiện thì thấy rõ Vương Trạch Vinh trầm ổn hơn. Nhất là mạng lưới quan hệ của Vương Trạch Vinh thì làm mọi người không thấy rõ. Dù là thế hệ trước hay là đám thiếu gia Bắc Kinh đều có quan hệ tốt với Vương Trạch Vinh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...